Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 139




"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Khúc Dạ vừa hỏi vừa tiến lại gần Lộ Sinh Nguyên, ngạc nhiên hỏi: "Mặt anh sao lại đỏ thế?"

"Ở… ở đây không khí hơi nóng."

"Nóng à? Bây giờ là mùa thu mà. Tôi còn thấy se lạnh đây này."

Tinh Húc liếc xéo Lộ Sinh Nguyên, có xúc động muốn đánh anh ta một cái. Khí thế mắng người, thích động tay động chân lúc trước đâu rồi? Sao mới thấy mặt crush đã nhũn lại như con mèo thế kia?

"Anh đến rất đúng lúc. Kéo tên này về hộ tôi cái!"

"Không được. Tôi phải ở lại giám sát cậu tập luyện."

"Bộ tôi là con nít hay sao mà cần đến một tên chưa trưởng thành như anh giám sát? Về giùm cái đi! Tui muốn nghỉ ngơi." Tay Tinh Húc xua xua.

Lộ Sinh Nguyên nổi xung.

"Cậu bảo ai chưa trưởng thành hả? Cái tên khốn này! Cậu nhớ đó cho tôi!"

Lộ Sinh Nguyên bực mình kéo Khúc Dạ bỏ đi. Tinh Húc nhìn hắn mà lắc đầu. Thế này mà kêu là trưởng thành rồi hả? Mới kích có chút xíu đã nổi xung lên rồi.

Tinh Húc ngồi trên giường mở điện thoại ra xem. Không có một tin nhắn nào của em ấy. Kể từ cái hôm Sử Hồng giận dỗi bỏ đi đó, em ấy không hề nhắn tin hay gọi điện mặc cho anh ngày nào cũng gửi chục cái tin hỏi thăm, xin lỗi. Sức chịu đựng của em ấy cũng khá thật, cũng giận lâu thật. Nhưng vẫn là miệng cứng lòng mềm thôi.

Tinh Húc đứng dậy, muốn đi vệ sinh. Mới nãy có lẽ do đã luyện tập hơi nhiều nên bước chân hơi khập khễnh. Anh bước vào nhà vệ sinh một hồi thì bên trong vang lên tiếng "rầm" rồi "phịch", "choang". Sử Hồng đứng bên ngoài nghe thấy hốt hoảng chạy vào bên trong.

"A Húc, anh làm sao vậy?"

Cậu chạy vào nhà vệ sinh thì thấy anh ngã ngồi trên sàn, mấy lọ dầu gội đầu, sữa tắm nằm lăn lóc quanh đấy. Cậu vội vàng đỡ Tinh Húc dậy, lo lắng hỏi:

"Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ? Sao lại đi vệ sinh khi không có người ở bên cạnh hả?"

"Anh bình thường vẫn tự đi mà. Nhưng hôm nay không ngờ lại yếu như vậy."

"Còn do không phải nãy giờ anh ham tập luyện quá hay sao? Bác sĩ đã nói nên tập luyện và nghỉ ngơi điều độ, ai bảo anh tập như điên vậy hả?"

"Em vẫn luôn quan sát anh từ sáng đến giờ à?"

Sử Hồng giật mình, lập tức chối ngay:

"Không có. Em đâu có rảnh hơi như vậy. Là… là anh Tiểu Lộ nói cho em biết thôi."

Sử Hồng đỡ Tinh Húc ra ngoài và ngồi xuống giường.

"Em đến đây thăm anh đúng không? Vẫn còn quan tâm đến anh?"

"Anh đừng mơ. Em đến gặp bác sĩ muốn hỏi thăm tình hình của bố, tình cờ đi ngang qua phòng này mà thôi."

Nói dối. Khoa mà bố từng điều trị đâu có nằm gần đây.

"Được. Em không quan tâm anh. Nhưng mà anh nhớ em lắm. Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em, gọi cho em mấy cuộc mà em không thèm nhấc máy. Anh đau khổ đến ăn không ngon, ngủ không yên. Anh thực sự không thể chịu đựng nổi. Em có thể đừng không quan tâm anh được không?"

"..." Miệng lưỡi của tên này từ lúc nào không có chừng mực như vậy rồi?

"Em không thèm nghe mấy cái lời dẻo miệng đó của anh. Em bị anh lừa nhiều quá rồi. Em không tin anh nữa."

"A Hồng, lần này anh nói thật mà."



"Em không tin anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh. Không phải anh muốn tự mình giải quyết hết mọi việc sao? Tai nạn là tự anh gậy ra thì anh đi mà khắc phục hậu quả. Em không rảnh để lo dọn dẹp cho anh nữa đâu."

Sử Hồng đứng dậy muốn bỏ đi thì Tinh Húc nhào tới ôm chầm lấy Sử Hồng từ phía sau, ra sức van nài:

"A Hồng, đừng đi mà! Em cho anh cơ hội để chuộc lỗi đi! Đừng bỏ rơi anh mà!"

"Anh buông tay ra nếu không đừng trách em! Buông ra! Đã nói là buông ra mà!"

Sử Hồng thúc khuỷu tay vào mạng sườn của Tinh Húc. Anh lập tức buông tay, ôm vết thương nằm sấp xuống giường. Sử Hồng bực mình nói:

"Em đã cảnh báo trước mà anh không nghe. Sao anh lì lợm thế hả? Cho đáng đời."

Sử Hồng nói xong thì nhìn Tinh Húc ngạc nhiên. Anh ấy nằm úp sấp như vậy đã một lúc không hề động đậy. Chỉ có bàn tay là bóp chặt phần mạng sườn bị đánh mới nãy không buông. Sử Hồng giật mình. Đau nặng lắm à? Nhưng cậu đánh nhẹ mà.

Nghĩ đến đây Sử Hồng rất muốn tát cho mình một cái. Tinh Húc hiện tại đâu giống như trước kia. Anh ấy đến đi lại còn phải có người dìu thì cơ thể làm sao có thể chịu nổi một cái thúc khuỷu tay của cậu. Sao cậu lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như thế chứ? Nghĩ đến đây mặt Sử Hồng lập tức biến sắc.

"A Húc, em xin lỗi! Em xin lỗi! Anh có sao không? Để em xem nào!"

Sử Hồng lật người Tinh Húc lại. Mặt anh nhăn nhó, tay bấu chặt mạng sườn, cảm giác như rất đau đớn. Sử Hồng hối hận không thôi. Cậu kéo tay Tinh Húc ra, vén vạt áo lên. Cậu nhìn thấy một mảng đỏ tấy trên mạng sườn.

"Đau lắm sao?"

"Đau…"

"Em xin lỗi! Em không cố ý. Ai bảo anh cứ ôm em mãi không chịu buông chứ!"

"Anh không muốn em rời bỏ anh. Anh biết lỗi rồi. Em tha thứ cho anh được không?"

Sử Hồng đau xót nói:

"Chỉ cần anh đừng tự làm tổn thương bản thân, em sẽ không giận anh."

"Ý em nói là… hiện giờ em tha thứ cho anh rồi?"

"Em không ưm…"

Sử Hồng chưa kịp nói xong đã bị Tinh Húc nhấn đầu xuống cho một nụ hôn. Sử Hồng muốn đẩy nhưng lại nghĩ đến tình trạng cơ thể yếu ớt của Tinh Húc mà không dám mạnh tay. Đành để yên như vậy.

Tinh Húc thấy Sử Hồng không phản kháng mình lại càng được thể lấn tới. Anh ôm eo Sử Hồng đổi vị trí của hai người, để Sử Hồng nằm dưới thân mình. Sử Hồng phát hiện ra, hai tay muốn cản lại bị Tinh Húc nắm lấy ấn xuống giường. Sử Hồng lúc bấy giờ mới nhận ra người này hình như đã hồi phục rất nhanh. Sức mạnh cũng lớn hơn rồi. Vậy thì cú thúc lúc nãy đâu đủ để Tinh Húc kêu dữ dội như vậy. Rõ ràng là lừa cậu. Bây giờ lại dám đè cậu ra thế này.

Nhưng cho dù là vậy hiện tại anh vẫn chưa phải đối thủ của cậu đâu.

"Bốp! Rầm!"

Sử Hồng lật người đập cho một trận nhưng lần này đã kiềm chế lực đạo.

"Anh vẫn chứng nào tất nấy. Toàn nhân cơ hội ăn đậu hũ của em. Lần này em tha cho không tính toán nhưng lần sau không có nhẹ nhàng như vậy nữa đâu."

"Em đã nói tha thứ cho anh rồi mà, ăn đậu hũ chút có làm sao đâu."

"Em nói tha thứ cho anh hồi nào? Em chỉ bảo sẽ không giận anh nếu anh không tự làm tổn thương bản thân nữa."

Tinh Húc xụ mặt. "Vậy là vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?"

"Chữa bệnh cho khỏi đi rồi tự mình đến tìm em. Lúc đó chúng ta lại nói chuyện."



Nói xong Sử Hồng bỏ đi luôn. Lần này là đi thật sự.

Tinh Húc thở dài một hơi.

"Vợ đúng là càng ngày càng khó chiều mà."

...***...

Lộ Sinh Nguyên sau khi kéo Khúc Dạ rời khỏi phòng là đi một mạch ra bãi đỗ xe. Khúc Dạ không khỏi ngạc nhiên.

"Anh đi như vậy bỏ lại Tinh Húc một mình có sao không?"

"Chả sao đâu. Sử Hồng cũng đang ở đó. Tôi là tạo điều kiện cho hai đứa tụi nó làm hoà còn gì."

"Hả? Sử Hồng đến rồi? Lúc nào vậy?"

"Đến lâu rồi nhưng vẫn luôn ở bên ngoài chứ không đi vào. Cậu ấy hả? Nên rèn luyện thêm đi. Yếu kém như thế này mà đòi hẹn hò với tôi."

"Tôi không giỏi khoản này thì có thể giỏi khoản khác mà. Ví dụ như khoản… trên giường chẳng hạn."

Lộ Sinh Nguyên giật nảy, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín. Anh bịt chặt miệng Khúc Dạ, lắp bắp kêu lên:

"Cậu… cậu nói lung tung cái gì đó hả?! Biến thái!"

"Tôi nói thật mà. Lần trước chúng ta vẫn chưa làm đến cuối cùng. Hay là tối nay chúng ta làm thử đi để tôi chứng minh cho anh thấy tôi giỏi khoản đó như thế nào. Tôi bảo đảm có thể khiến anh sướng đến phát điên."

"Này… này, đừng có làm càn. Tôi còn chưa đồng ý hẹn hò với cậu."

"Anh chưa đồng ý? Nhưng anh đã đồng ý cuối tuần đi chơi với tôi rồi mà. Đó không phải là hẹn hò sao?"

"Không phải. Tôi chỉ là… đi chơi giải trí thôi. Đâu có nghĩa là hẹn hò."

"À, vậy a?"

Khúc Dạ tỏ ra thất vọng ảo não khiến Lộ Sinh Nguyên có cảm giác như mình vừa gây ra tội lỗi vậy. Nghĩ một hồi anh ho nhẹ vài cái rồi nói:

"Cũng không phải là tôi không muốn hẹn hò với cậu. Ý tôi là chúng ta hẹn hò thì nên có trình tự, không nên mới bắt đầu đã lên giường. Ban đầu không phải nên nắm tay rồi hôn, sau đó đi chơi, rồi…"

"Cảm ơn anh."

Gần như ngay lập tức Khúc Dạ kéo đầu Lộ Sinh Nguyên qua rồi hôn một cái lên môi anh, mỉm cười nói:

"Vậy thì chúng ta hôn. Sau đó cuối tuần đi chơi nhé!"

Lộ Sinh Nguyên ngớ người, ngượng ngùng xấu hổ đến đỏ mặt. Anh có nói làm những bước như vậy thật nhưng có bảo cậu ta làm luôn bây giờ đâu. Ngượng chết được.

Đã gần ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được một người theo đuổi anh không khỏi cảm thấy vừa kì lạ lại vừa ngượng ngùng, xấu hổ, và cả hạnh phúc nữa.

Anh biết Khúc Dạ rất được mọi người xung quanh yêu thích. Dáng người cao to đúng chuẩn người mẫu, gương mặt tuấn tú trưởng thành, nụ cười đẹp và thân thiện. Một người đầy thu hút như thế này theo đuổi mình sao lại không thấy hạnh phúc được chứ. Chứng tỏ tuổi ba mươi này của anh cũng vẫn hấp dẫn được người khác.

"Anh cười gì vậy? Thích hôn nữa sao?"

"Im đi!"

* Thích quá còn làm bộ.