Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 122




"Dạo này muốn gặp cậu khó quá nhỉ. Bây giờ cậu chuyển nơi công tác, gặp nhau sợ là lại càng khó."

Sử Hồng chỉ cười, cảm thấy khá áy náy. Từ ngày xác định quan hệ yêu đương với Tinh Húc, cứ hết giờ làm là Tinh Húc đến tận trường đón về, lại thêm thời gian qua xảy ra khá nhiều chuyện càng khiến cậu không có thời gian sắp xếp để gặp Bạch Vân Phong. Mãi đến hôm nay mới tranh thủ gặp một chút trước khi về nhà Tinh Húc.

"Xin lỗi. Thời gian vừa rồi đúng là em khá bận. Tuy em chuyển công tác làm việc ở nơi xa hơn nhưng buổi tối vẫn khá rảnh. Hôm nào đó chúng ta lại gặp nhau ăn một bữa. Em mời anh coi như bồi tội."

"Bồi tội gì? Có phải anh trách cậu đâu. Cậu bây giờ có tình yêu rồi, thời gian hạn hẹp là đương nhiên."

Sử Hồng đỏ bừng mặt.

"Sao… sao anh biết?"

"Nhìn biểu hiện của cậu kìa. Viết hết lên mặt rồi. Để anh đoán xem đối tượng của cậu là ai nào. Là anh trai Tinh Húc của cậu đó ư?"

Sử Hồng giật mình. Tay đang cầm ly uống xem chút nữa thì vuột tay.

"Anh… sao lại…"

"Sao anh lại biết được đó hả? Chuyện này bộ khó đoán lắm sao? Hai người chẳng phải lúc nào cũng dính lấy nhau còn gì."

Sử Hồng nghe mà chột dạ. Cậu và Tinh Húc biểu hiện rõ lắm sao? Vậy chẳng lẽ có rất nhiều người đã phát hiện ra mối quan hệ bí mật của cậu và Tinh Húc rồi sao? Không phải là Sử Hồng không muốn công khai chuyện của hai người, nhưng cậu muốn giải quyết xong mâu thuẫn giữa bố và Tinh Húc trước. Chuyện nhà đã xong rồi thì ở bên ngoài người ta có nói gì cậu cũng mặc kệ. Bây giờ mâu thuẫn vẫn còn căng thẳng như thế, nếu để bố biết chuyện hai thằng con đang yêu nhau thì phải sốc đến cỡ nào. Sức khỏe của ông vốn đã không tốt rồi. Đó là điều mà cậu lo sợ nhất.

"Anh chỉ đùa thôi. Cậu không cần làm cái mặt sa sầm thế."

"Dạ?" Sử Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Chuyện tình cảm của cậu là bạn gái anh đoán ra đấy. Anh bán tin bán nghi nên nói bừa, ai ngờ trúng thật."

Sử Hồng nghe vậy thở phào một hơi. Nhưng chuyện này cũng khiến cậu cảm thấy mình cần phải cẩn trọng hơn.

"Bạn gái anh đoán được sao? Cô ấy giỏi quá vậy?"

"Hủ nữ chính hiệu đó. Nên mấy chuyện này cô ấy cực kỳ nhạy cảm. Cậu còn nhớ hôm cậu và Đường Tinh Húc đến quán bar đón Tinh Thần về không? Hôm đó cô ấy cũng có mặt. Vừa quan sát một lúc cô ấy đã đoán ra cậu và Đường Tinh Húc có vấn đề. Hôm nay cô ấy cũng muốn cùng muốn đến đây gặp cậu lắm đấy nhưng vì công ty đột nhiên tăng ca nên không đi được. Cô ấy tiếc hùi hụi luôn đó."

"Vậy à? Thế thì anh hỏi chị ấy khi nào rảnh. Em sắp xếp thời gian mình gặp nhau lần nữa."

"Được. Nghe thông tin này cô ấy vui phải biết."

Sử Hồng bật cười. Cậu rót rượu cho Bạch Vân Phong.

"Em rất cảm ơn anh. Sau khi biết em là đồng tính anh vẫn ngồi nói chuyện thoải mái với em như thế."

"Xã hội bây giờ thoải mái nhiều rồi, không còn kì thị đồng tính nữa đâu. Còn anh vốn không quan tâm cậu có phải đồng tính hay không. Cậu chỉ cần là chính cậu là được rồi."

Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Chuyện tình yêu của cậu bạn bè đều rất ủng hộ.

Có tiếng điện thoại reo. Sử Hồng nhịn điện thoại một chút mỉm cười nói:



"Xin lỗi nhưng em có việc rồi. Em về trước nhé!"

"Hiểu hiểu. Cậu đi đi. Anh cũng phải đi đón bạn gái đây."

Sử Hồng mỉm cười gật đầu. Hôm nay là ngày làm việc chính thức đầu tiên của Tinh Húc nên anh ấy làm việc trễ hơn so với thường lệ. Cậu lo lắng với cường độ làm việc như vậy sức khỏe của anh ấy hiện tại có chịu được không. Tuy từ hôm xảy ra chuyện bị ngất kia vẫn chưa phát sinh vấn đề gì nhưng đó là lời của Tinh Húc nói. Làm sao biết được anh ấy nói có thật hay không. Cậu vẫn muốn nhìn tận mắt mới thấy yên tâm.

...***...

Sở thích của Lộ Sinh Nguyên không phải món Hàn. Anh thích nhất là các món kết hợp văn hoá Âu Á và không thật sự ghét món nào cả. Ngoài trừ Liên Tĩnh và Tinh Húc, trước giờ anh rất hiếm khi đi ăn riêng với ai. Cho nên lần này đi ăn chung với Khúc Dạ, anh có cảm giác khá lạ lẫm.

Khúc Dạ ăn uống rất lịch sự cũng rất ga lăng. Từ đầu đến cuối đều chăm chỉ gắp món cho anh khiến anh phát ngại.

"Cậu làm gì vậy? Cứ như là đang chăm sóc cho bạn gái ấy. Tôi nói trước rồi đấy nhé! Tôi là trai thẳng, cậu thả thính tôi cũng chẳng được gì đâu."

Khúc Dạ bật cười, đáp:

"Tôi không phải đang thả thính anh. Do bình thường tôi hay đi ăn riêng với con gái nên hình thành thói quen chăm sóc cho người ta. Nếu anh thấy không thoải mái thì thôi vậy."

"À, không phải." Lộ Sinh Nguyên hơi lúng túng. Hình như anh lại vừa đụng chạm đến quá khứ không vui của cậu ta.

"Anh đừng suy nghĩ về mấy chuyện đó nữa. Tôi đã nói hôm nay đi ăn mừng mà nên cứ thoải mái đi. Tôi mời anh."

"Không được nha. Cậu đi ăn mừng còn tôi thì không sao? Sau vụ hôm nay tôi với cậu hết nợ nần gì nhau. Tôi cũng muốn ăn mừng."

Khúc Dạ hơi sững lại. Trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Anh quên mất chuyện này. Hai người đã thoả thuận với nhau sau khi Lộ Sinh Nguyên giả gái cùng anh dự bữa tiệc này thì cả hai đã không còn nợ nần gì nhau nữa. Vậy thì có lẽ anh không còn cớ đến tìm người kia nữa nhỉ?

Mặc dù mới quen biết trong thời gian ngắn, hơn nữa ban đầu Khúc Dạ cứ kiên quyết bám dính lấy Lộ Sinh Nguyên đơn giản chỉ vì muốn trả thù cái vụ bị người kia đánh vô cớ. Nhưng càng tiếp xúc nhiều càng thấy Lộ Sinh Nguyên khá thú vị. Lúc nhìn thấy Lộ Sinh Nguyên trong trang phục nữ bước ra, trong lòng Khúc Dạ khi đó đã nảy ra một ý nghĩ: bắt đầu với người này cũng không tệ. Vậy mà giờ kết thúc rồi?

"Hửm? Sao không ăn nữa? Ăn đi! Ngon lắm đó."

Khúc Dạ đột nhiên mỉm cười. Món nợ này muốn kết thúc cũng không phải Lộ Sinh Nguyên muốn quyết là được. Anh kéo ghế đến ngồi sát bên cạnh Lộ Sinh Nguyên, nở nụ cười.

"Gì vậy?" Lộ Sinh Nguyên đột nhiên cảm thấy có dự cảm không hay.

"Tôi nhờ anh giả làm bạn gái tôi chứ không nhờ anh làm mất mặt tôi. Anh thấy như vậy là xong rồi?"

Lông mày Lộ Sinh Nguyên khẽ giật.

"Cậu đừng có được đằng chân lên đằng đầu. Lúc cậu bảo tôi giả gái đâu có ra điều kiện tôi không được làm gì. Vậy thì tôi muốn làm gì thì làm chứ."

"Vậy là anh thừa cơ chơi xấu tôi phải không?"

"Ai chơi xấu ai? Không phải tôi đã giúp cậu mắng ông bố cậu à? Tôi đang giúp cậu đó chứ."

"Thế tức là tôi mắc nợ anh rồi?"

"Khỏi khỏi. Tôi không muốn mắc nợ gì với cậu hết. Thẻ tôi đã cầm rồi. Cậu không có gì uy hiếp tôi được nữa đâu."

"Muốn không chế anh thì cần cái thẻ làm gì? Nhà anh tôi biết, bạn anh tôi cũng quen. Tôi muốn tìm anh thì khó gì."



Lộ Sinh Nguyên ngớ người. Anh dính phải cái mớ phiền phức gì thế này?

"Được rồi. Ăn tiếp đi. Đồ ăn nguội mất không ngon."

"..."

Trời đánh còn tránh miếng ăn. Cứ núc cho đầy bụng đã rồi tính tiếp.

...***...

Hôm nay Tinh Húc phải tham gia vào một ca mổ kéo dài ba tiếng đồng hồ. Lúc ra ngoài phòng mổ trông anh vẫn khá ổn nhưng khi vào nhà vệ sinh ngay sau đó, Tinh Húc không kìm được nôn thốc nôn tháo. Não của anh hiện tại không chịu được áp lực cường độ cao kéo dài quá lâu. Nhưng anh hiện tại mới được nhận vô làm chính thức, không thể xin nghỉ dài ngày được. Cần phải qua một khoảng thời gian nữa. Anh sẽ cố gắng tránh những ca mổ kéo dài kiểu này.

Ban nãy Tinh Húc đã nôn hết những gì ăn từ trưa đến giờ nên hiện tại đầu hơi choáng, cơ thể mệt mỏi. Anh ngồi xuống bồn cầu, ngã đầu ra sau thư giãn một chút. Cũng may hôm nay Sử Hồng có cuộc hẹn với Bạch Vân Phong nên sẽ về trễ. Anh có thêm thời gian nghỉ ngơi. Anh không muốn để em ấy thấy tình trạng hiện tại của mình. Lát nữa trên đường về anh phải mua cái gì đó lót dạ trước một chút rồi mới uống thuốc được.

Tinh Húc trở về đã thấy Sử Hồng đang đợi ở nhà rồi. Vừa nhìn thấy anh, Sử Hồng đã chạy ngay đến, lo lắng hỏi:

"Anh làm việc có mệt lắm không? Đầu có bị đau không?"

Tinh Húc mỉm cười xoa đầu cậu và đáp:

"Ngày nào gặp anh câu đầu tiên em đều hỏi như vậy. Không có gì thay đổi cho khác chút à?"

"Anh còn trêu em. Em đang hỏi nghiêm túc đấy."

"Anh không sao. Em không thấy anh vẫn còn khoẻ mạnh đứng trước mặt em đó à?"

"Thân thể anh chỉ có anh biết chứ em đâu biết được. Em chỉ hi vọng anh có chuyện gì nhất định không được giấu em. Anh cũng không được chịu đựng một mình. Em là người yêu của anh. Em muốn cùng anh trải qua mọi chuyện."

Tinh Húc ngây người trong một chốc, đột ngột ôm lấy eo Sử Hồng kéo lại, ấn cậu vào tường.

"Hiếm khi thấy em tự chủ động nhận mình là người yêu của anh đấy. Không phải bà xã của anh luôn rất ngại thừa nhận chuyện này sao?"

Sử Hồng ngượng ngùng quay mặt đi, nói dỗi:

"Chúng ta chuyện gì cần làm cũng đều đã làm qua. Mấy lời thừa nhận gì đó còn cần thiết sao?"

"Dĩ nhiên là cần thiết rồi. Anh muốn nghe từ chính miệng em nói em yêu anh nhiều đến mức nào."

"... Anh đừng bắt nạt em."

"Sao lại là bắt nạt? Bảo em nói mấy lời đó khó khăn lắm à?"

Sử Hồng đỏ mặt nhìn Tinh Húc. Cái người này lúc nào cũng biến thái, lưu manh như thế. Bây giờ mà không nói anh ấy sẽ cứ dây dưa thế này suốt. Cậu còn muốn đi ăn.

Sử Hồng ôm lấy cổ Tinh Húc, ghé tai anh thì thầm:

"Em yêu anh. Cả đời này anh đừng hòng bỏ rơi em."