Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 9




38

Tôi quay người lại, véo má anh, bất mãn nói: "Anh mà không mỉa mai em thì anh c.h.ế.t à! Còn cười lạnh với em nữa, em sẽ đánh anh đấy."

Đôi mắt anh trong làn hơi nước mờ ảo càng thêm long lanh, sáng rực. Tôi đưa tay sờ lên lông mày của anh.

Đúng là rất đẹp trai!!!

Sau đó, chúng tôi hôn nhau, hôn đến mức đầu óc tôi càng ngày càng choáng váng. Lúc thay quần áo xong đi ra, tôi vẫn còn cảm thấy rất choáng váng.

"Suối nước nóng của anh có độc hay sao ấy, sao đầu em cứ choáng váng thế này."

"Uống nhiều rượu như vậy mà em không giống như con ma men, đều là nhờ rượu của anh tốt đấy."

Anh dìu tôi, muốn quay về phòng nghỉ ngơi. Tôi nhìn lên mặt trăng trên đỉnh đầu, to thật đấy!

Không khí thật lạnh. Thế nhưng cũng không quá lạnh lắm. Thấy tôi không nhúc nhích, anh cũng ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng.

Tôi nói: "Bạn trai, thật ra em rất thích anh. Được ngắm trăng cùng anh, em cảm thấy rất vui."

"Anh cũng vậy."

"Vậy anh cõng em về được không? Em không đi nổi nữa rồi."

"..."

39

Anh cõng tôi, đi qua con đường chúng tôi đã đi qua lúc nãy. Xung quanh là những hàng cây thưa thớt. Lớp tuyết dày vẫn vang lên tiếng "cạch cạch". Chúng tôi không nói chuyện.

Thế nhưng, rất nhiều năm sau đó, tôi vẫn nhớ con đường hôm ấy, nhiệt độ hôm ấy, tuyết rơi hôm ấy, còn có cả ánh trăng hôm ấy… còn có cả Thẩm Tại Châu.

Anh đưa tôi về phòng. Tôi nhìn thoáng qua, là một căn phòng suite* khá lớn.

*Suite: Là loại phòng khách sạn cao cấp, thường có phòng khách và phòng ngủ riêng biệt.

Tôi ngồi trên giường, lịch sự nói với anh: "Cảm ơn anh, anh về đi. Tiếp theo, em tự lo được rồi."

"Không còn phòng trống nữa."



Anh ngồi xuống bên cạnh tôi với ý tứ vô cùng rõ ràng.

"Vậy thì đúng là không còn cách nào rồi." Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta để gối ở giữa, anh không được vượt qua ranh giới đó."

Anh lại mỉm cười, rồi kéo tôi đi đánh răng, rửa mặt.

Trong phòng rất ấm áp, tôi thay đồ ngủ, ngồi trên giường, lắng nghe tiếng nước chảy bên trong, cảm thấy tâm hồn vô cùng yên tĩnh. Sau đó, tôi leo lên giường ngủ.

40

Lúc tôi tỉnh lại là do bị anh hôn tỉnh.

Anh mơ màng nói: "Diệp Nam Gia, sao em không chờ anh, lại tự mình ngủ trước thế?"

Hả?

Lúc anh cởi quần áo của tôi, tôi giữ tay anh lại, tim đập thình thịch: "Không được."

"Tại sao?"

Tôi không nghĩ ra được lý do gì, chuyện như vậy mà còn cần lý do sao? "Em là tín đồ của... gì đó, không thể quan hệ tì..nh dụ..c trước hôn nhân."

"Anh tin sao?"

Tôi đưa tay ra trước mặt anh: "Được rồi, vậy anh phải tháo cái này cho em."

Anh rất dễ nói chuyện. Lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, sau đó ấn vài cái, tháo chiếc vòng tay "biết la hét" kia ra cho tôi.

...

41

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi thầm nghĩ, thật tốt quá!

Cuối cùng mình cũng được tự do rồi!

Chiếc vòng tay đáng ghét kia cuối cùng cũng được tháo ra rồi.

Sau đó, tôi giơ tay lên nhìn.

Sao vẫn còn ở đây?



Tôi dụi dụi mắt.

Vẫn còn???

Anh đẩy cửa bước vào từ bên ngoài: "Dậy rồi à? Em không nên uống rượu, bây giờ đã là buổi trưa rồi."

???

"Tại sao nó vẫn còn ở đây?"

"Hả? Sao anh biết được?"

Lúc xuống lầu, tôi vẫn còn đuổi theo đánh anh, lại gạt tôi nữa!!!

42

Học kỳ sau của năm ba đại học, ngày nào tôi cũng rất bận rộn. Thế nhưng, Thẩm Tại Châu còn bận hơn tôi.

Anh đến công ty của nhà anh thực tập, có lúc làm dự án, mấy ngày liền không về nhà.

Tình cảm của chúng tôi tốt chưa từng thấy. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau. Vẫn như trước kia, lúc rảnh rỗi sẽ thảo luận xem nên đi ăn gì. Thế nhưng, ngoại trừ việc ăn uống ra thì không còn thời gian để làm gì khác nữa.

Có lúc, cả hai chúng tôi đều ở trong thư phòng, anh làm việc, tôi học bài. Anh cũng không nhắc đến chuyện không cho tôi đi du học nữa.

Thực ra, đôi khi tôi nghi ngờ không biết anh có biết tôi đang làm gì hay không. Giống như việc tôi hoàn toàn không biết gì về công việc của anh vậy.

Thậm chí, có lúc, khi anh đi công tác về, ngửi thấy mùi hương xa lạ trên người anh, tôi luôn cảm thấy anh thật xa lạ.

Lúc anh đang họp trực tuyến hoặc gọi điện thoại, tôi cũng cảm thấy mình không hề quen biết anh.

Đó như là một con người khác vậy.

Thực ra, mỗi lần nhìn thấy anh như vậy, tôi đều rất sợ hãi. Thế nhưng, tôi không thể nói ra cảm giác này, cũng không thể biểu hiện ra ngoài được. Hơn nữa, theo thời gian, cuộc sống của anh tràn ngập công việc, gia đình anh, còn có rất nhiều chuyện khác. Còn thế giới của tôi, chỉ có chuyên ngành và công việc của tôi.

Ngoại trừ việc cùng học đại học ra, tôi thật sự không nghĩ ra được chúng tôi còn có thể nói chuyện gì với nhau nữa.

Về công việc của anh, tôi muốn hỏi cũng không biết hỏi từ đâu.

Về việc học tập của tôi, anh hỏi nhiều, tôi sẽ cảm thấy rất phiền phức, cái gì cũng phải nói từ đầu đến cuối một lần.