Còn chưa đi được mấy bước trước mắt tôi đã tối sầm, cảm giác mê muội đập vào mặt.
Tôi mơ màng thấy mọi người lảo đảo chạy vào phòng thay đồ, lấy thuốc kháng mẫn cảm và thuốc giải rượu ra rồi đút vào miệng tôi.
Nửa giờ sau, cả người tôi giống như đã ngâm mình trong nước, ướt nhẹp.
Chị Lệ đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng này của tôi, thiếu chút nữa thất thanh thét chói tai, cuống quít chạy đến trước mặt tôi.
“Uyển Uyển, em có sao không?”
Tôi lắc đầu, ý bảo mình không sao:
“Chị Lệ, ngày mai em sẽ không tới… Em… bạn em đã đi rồi.”
Chị Lệ là quản lý quán bar này.
Chuyện Chu Kinh Trì sinh bệnh, tôi đã từng nói với cô ấy, vì để cho tôi kiếm nhiều một chút, chị ấy đã đặc biệt sắp xếp cho tôi đến khu vực chân chạy kiếm tiền nhanh.
Bây giờ tôi đột nhiên từ chức, ngẫm lại không khỏi có chút áy náy.
May mà chị Lệ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi.
“Về nhà đi.”
Tôi không nhịn được lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm đọc tin tức có liên quan đến Chu Kinh Trì.
Nhân vật lớn như anh ta không thể không lưu lại dấu vết trên mạng.
Tin tức về anh ta rất ít ỏi, hầu như không có mấy, tin nổi bật nhất chính là tin này: “Thái tử gia Hồng Kông Chu Kinh Trì đua xe trong đêm mưa.”
Trong ảnh, anh ta ngồi trong chiếc xe Maybach với vẻ mặt kiêu ngạo, trong n.g.ự.c còn ôm một mỹ nữ.
Đây mới là con người thật của anh ta.
Tất cả niềm tin của tôi đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.
Nước mắt như vỡ đê, rơi từng giọt xuống điện thoại di động, tôi không kiềm chế được khóc nức nở.
Tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Chu Kinh Trì, anh ta mặc quần jean đã giặt đến mức trắng tinh, trên mặt toát ra vẻ thận trọng và bất an.
Hoàn toàn khác so với Chu Kinh Trì thô bạo trong quán bar.
Tôi mỉm cười tự giễu, diễn xuất tốt như thế không đi làm ảnh đế thật đúng là đáng tiếc.
Kể từ khi anh ta bị ốm, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng để bắt tàu điện ngầm.
Vì để dành tiền phẫu thuật cho anh ta, mỗi ngày tôi đều gặm bánh bao trắng cùng dưa muối.
Trong thời tiết nóng bức, mặc quần áo búp bê cồng kềnh cúi đầu phát tờ rơi.
Đôi khi tôi gặp phải người tính tình không tốt, còn bị bọn họ hung hăng nhục nhã một phen.
Nhiều lần tôi mệt đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, bạn bè khuyên tôi nghỉ ngơi, nếu không ngày nào đó đột tử cũng không có ai nhặt xác cho.
Tôi cười nói: “Ai nói không có ai chứ, ít nhất A Trì của tôi sẽ nhặt cho tôi…”