Thấy thế, trong mắt người phụ nữ vừa rồi đổ rượu lên tôi hiện lên một tia ghen tị, giơ tay lên lại muốn cho tôi một cái tát, nhưng cổ tay đã bị bắt lấy.
Cô ta tức giận nói với tôi: “Tiện nhân, đừng cho mặt mũi mà không biết nhận, rượu anh Cửu bao nhiêu người muốn uống còn không uống được.”
“Đi, giữ chặt cô ta, người dám từ chối tôi còn chưa sinh ra!” Giọng nói Chu Kinh Trì lạnh như băng, lộ ra cảm giác áp bách không thể xen vào.
Tôi đang muốn chạy nhưng lại bị người anh ta đá vào đầu gối một cái.
Bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt hai người.
Đau thấu tim làm cho sắc mặt tôi trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Lòng tự trọng đáng tự hào của tôi giờ đang bị chà đạp dưới chân bởi người đàn ông tôi yêu nhất.
Cảm xúc chua xót trong đáy lòng đã không đè nén được nữa.
Người phụ nữ kéo khẩu trang của tôi xuống, giống như trả thù dùng móng tay dài cấu vào trong da thịt của tôi.
Tôi đau đến mức nhíu mày, liều mạng giãy dụa.
Cô ta chặn tầm mắt Chu Kinh Trì, rót một ly đầy rượu vào miệng tôi.
Bởi vì uống quá vội, tôi bị sặc đến mức đỏ bừng cả mặt, nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất ho khan, đau đớn đến mức cuộn tròn thành một cục.
Tôi bị dị ứng với rượu, thậm chí chỉ cần uống một chút có thể khiến tôi nghẹt thở.
Chỉ chốc lát sau, mặt của tôi bắt đầu nóng lên, điểm đỏ nổi dày đặc, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Lúc này người phụ nữ mới hài lòng buông tôi ra, yếu ớt không xương nằm vào trong n.g.ự.c Chu Kinh Trì, cười duyên.
“Chu thiếu, tối nay đến nhà em được không, gần đây em học được rất nhiều trò mới, muốn thử với anh.”
Một lúc lâu, cái loại cảm giác hít thở không thông này mới dần dần giảm bớt.
Tôi cố nén cơn buồn nôn dâng lên trong dạ dày, đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Chu Kinh Trì gọi lại.
“Chờ một chút, khuy măng sét này coi như là bồi thường của tôi, bán nó đi là đủ cho cô sống cả đời rồi.”
Tôi lẳng lặng nhìn, cố gắng tìm một chút bóng dáng quen thuộc trên người anh ta.
Đáng tiếc là không thấy.
Tôi đang muốn đưa tay nhận cái khuy măng sét tượng trưng cho sự khuất nhục nhưng lại nghe thấy tiếng anh ta cười khẽ.
“Cô rất giống bạn gái tôi, ngay cả dị ứng với rượu cũng giống nhau như đúc, nhưng cô ta không ham tiền như cô... Nếu là cô ta, nhất định sẽ không nhận.”
Bạn gái à? Đúng là châm chọc.
Tôi ngượng ngùng rút tay về, lòng bàn tay lại có thêm một cái khuy tay áo tinh xảo.
Logo trên đó tôi chưa từng thấy qua, có vẻ rất xa hoa, vốn dĩ không phải đồ mà người tầng dưới chót như tôi có thể tiếp xúc với.
Đây cũng là lần đầu tiên biết đến.
Thì ra một cái khuy măng sét, cũng đủ cho tôi cố gắng cả đời.
Tôi xoay người rời đi, nhưng còn chưa đi xa đã nghe thấy có người hỏi một câu.
“Cửu gia, nói thật cô gái kia còn bán căn nhà mà mẹ cô ấy để lại vì anh, anh động tâm chút nào không?”