Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Đoán chừng sắp đến hoàng thành, Vương An duỗi người, bỗng nhiên bên ngoài truyền vào tiếng "uyyy" của người đánh xe, xe ngựa chợt dừng lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Vương An suýt chút nữa bị xốc lên.
Mới vừa ổn định cơ thể đã nhìn thấy Trịnh Thuần vén rèm lên, luống ca luống cuống chui vào: "Điện hạ, không xong rồi, trước cửa hoàng thành có rất nhiều lưu dân đang quỳ gối, dường như là muốn cáo trạng."
"Cáo trạng, cáo trạng ai?" Vương An hơi sửng sốt.
"Cáo... Cáo trạng điện hạ."
Trịnh Thuần ngập ngừng, rũ đầu xuống, chuẩn bị đón lấy cơn mưa nước bọt từ sự giận dữ của thái tử.
Ai ngờ...
Thế nhưng thái độ của Vương An khác thường, không tức giận mà ngược lại mang theo chút ý cười bất cần.
"Cáo trạng bản cung... Thú vị, theo bản cung đi ra ngoài nhìn thử."
Vương An vươn tay chỉnh phát quan của mình, đi ra ngoài trước, để lại Trịnh Thuần sửng sốt đằng sau.
Từ khi nào mà điện hạ trở nên tốt tính như vậy?
Bên ngoài Chính Dương Môn to lớn lúc này là những lưu dân quần áo tả tơi chen chúc quỳ chật kín, tính ra ít nhất cũng hơn một ngàn người.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, Vương An vẫn không kìm được mà hoảng hốt.
Làm gì vậy?
Phong trào Gongche Shangshu à!
Đáng ghét, rốt cuộc là ai phát động, định làm hỏng tiết tấu của ông đây à!
"Khụ khụ... Các ngươi muốn cáo trạng bản cung sao?"
Vương An đứng trêи càng xe, hắng giọng nói, ánh mắt lướt qua lưu dân phía dưới, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng.
"Là thái tử!"
"Không sai, chính là hắn, vừa rồi đã gặp ở ngoài thành, hắn... Sao hắn lại tới đây?"
"Không ổn, mọi người chạy mau... Huệ Vương điện hạ nói, thái tử tàn bạo bất nhân, sẽ giết người! Nhanh lên!"
Thái tử trẻ tuổi bỗng mở miệng, tựa như ôn thần ghé thăm, ngay lập tức khiến cho phía dưới trở thành một mảng hỗn loạn.
Nhóm lưu dân sợ hãi nhìn hắn, rối rít bò dậy, kêu cha gọi mẹ định chạy trốn.
Cứ như chạy chậm một bước sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này vậy.
"Đứng lại đó cho bản cung!"
Vương An không ngờ, sức uy hϊế͙p͙ của mình lại lớn mạnh như vậy, các người chạy hết thì ta tìm ai hỏi chuyện đây?
Ai ngờ, nhóm lưu dân bị rống một tiếng càng sợ hãi hơn, tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn.
Vương An vươn tay đỡ trán, hít mấy hơi thật sâu rồi thở ra, mở lời, giọng như sấm rền: "Mẹ nó đứng lại hết cho ông đây! Người nào còn dám chạy, bản cung chém đứt chân người đó!"
Lúc nói chuyện hắn nháy mắt ra hiệu với Lăng Mặc Vân.
Lăng Mặc Vân hiểu ý, không chút do dự từ bên hông rút đao ra, thẳng tay chém một đường vào không khí tạo thành một vệt sáng bạc.
Ầm...
Bụi đất văng lên tứ tung, bay khắp bốn phía.
Phiến đá khảm trêи mặt đất ở ngoài cửa thành thình lình xuất hiện một khe rãnh dài hơn mười thước, tựa như đất bị xé rách thành vết sẹo dữ tợn, hàn khí dày đặc bốc lên.
Quảng trường chợt trở nên tĩnh lặng.
Hơn một ngàn lưu dân như chim cút bị khϊế͙p͙ sợ, cả đám ngây ra như ngỗng, run bần bật.
"Ừng ực..."
Vương An khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt.
Đôi mắt hắn đăm đăm nhìn Lăng Mặc Vân chậm rãi thu đao, mặt không cảm xúc như chiến thần đương thời, trong lòng chỉ có năm chữ.
Đẹp!
Mẹ nó, thật đẹp trai!
Đây là võ công của thế giới này sao?
Đường đường là thái tử điện hạ, quát lớn hai tiếng còn không hiệu quả bằng người ta chém một đao.
Sự chênh lệch này... Không cần phải nói ra đâu.
Bỗng nhiên trong Vương An xuất hiện nỗi khát khao vô cùng, nếu mình cũng có thể lợi hại như vậy thì tốt biết bao?
Muốn có một vị tuyệt thế cao thủ làm sư phụ quá đi.
Sư phụ, ta muốn học võ công!