Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 42




Cả khuôn mặt của Ôn Sở Sở đỏ lên, ho đến mức nước mắt chảy ra.

Quả nho mà Thẩm Tinh Lan ném có kích thước vừa phải, kẹt trong cổ họng nàng ta không lên cũng không thể xuống được. Nếu không phải cuối cùng nàng ta liều mạng nắm lấy Thẩm Quý Thanh. Thẩm Quý Thanh nhìn thấy không được nên dùng một tay giúp nàng ta vỗ ra, nếu không nàng ta bị quả nho kẹt nghẹn chết trong cổ họng.

Ôn Sở Sở không dám tin nhìn Thái tử.

Sau khi Thẩm Tinh Lan chiến thắng quay về từ biên quan, tính nết đã được kiềm chế hơn so với trước đây, cả người cũng điềm tĩnh hơn rất nhiều, Ôn Sở Sở dường như quên mất vị thái tử điện hạ từ nhỏ đã cà lơ phất phơ như vậy của Đại Tề này, ngoại trừ đế hậu, không để những người khác vào mắt.

Ôn Sở Sở tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cũng không dám nổi giận với Thái tử.

Thẩm Tinh Lan không để ý tới nàng ta nữa, ánh mắt quay về trên người Tô Trường Nhạc, nắm lấy tay cô bé rồi siết chặt trong lòng bàn tay.

Hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, nói. “Niếp niếp đừng nghe nàng ta nói bậy, phụ hoàng chưa từng đề cập với cô tới chuyện này đâu.”

Tô Trường Nhạc mím môi, ngước mắt nhìn về phía Cố Tri Thư cách chỗ ngồi của bọn họ một khoảng.

Đúng là Tuyên Đế sẽ làm chuyện không thương lượng với Thái tử mà lại hành động trước.

Xem ra Tuyên Đế quyết tâm thay Thái tử tìm trắc phi.

Tuyên Đế nóng nảy như vậy sao? Đại hôn của nàng và Thẩm Tinh Lan còn chưa tới ba tháng, đây không phải là muốn khiến nàng khó chịu, muốn cho thiên hạ đại hôn tướng phủ sao?

Tô Trường Nhạc cụp mắt xuống, trong đầu bắt đầu nhanh chóng phân loại mối quan hệ giữa mấy nhà quyền quý trong kinh thành.

Anh Quốc công và Vinh quốc có quan hệ rất tốt, bọn họ vốn thân thiết với Tiêu gia, trong mắt người đời được coi là nhất mạch của Tiêu quý phi.

Hiện giờ đại hoàng tử đang trên đà thăng tiến, vào lúc này Tuyên đế lại nhìn trúng tiểu nữ nhi của Anh Công gia, có ý định quá rõ ràng.

Tô Trường Nhạc không chớp mắt nhìn Cố Tri Thư.

Cố Tri Thư dường như nhận thấy ánh mắt dò xét của nàng, ngước mắt cười nhạt với nàng.

Tô Trường Nhạc sửng sốt, đáp lại nàng ta bằng một nụ cười nhạt lịch sự.

Cố Tri Thư người cũng như tên gọi, không chỉ trông có vẻ tri thư đạt lễ, cử chỉ tao nhã, mà còn có khí chất dịu dàng, có thể nói là không thể thấy một chút sai lầm nào.

So sánh với nàng, người giả vờ mất trí nhớ, tâm trí chỉ còn bảy tuổi, quả thật trong mắt người khác thì nàng ta thích hợp đứng bên cạnh Thẩm Tinh Lan hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Trường Nhạc đột nhiên không vui. Bên cạnh Thẩm Tinh Lan chưa từng có người nào khác, chỉ có một mình nàng.

Nếu phải thẳng thắn với Thẩm Tinh Lan, vậy nàng cũng nên nhân cơ hội này, tìm thời điểm tốt để khôi phục trí nhớ mới được.

Lúc trước sở dĩ nàng quyết định giả điên giả ngốc là muốn rời xa Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh, chỉ tiếc kế hoạch chưa kịp thay đổi, nàng vẫn bị cuốn vào cơn bão tranh quyền đoạt vị của bọn họ.

Lâm hoàng hậu hiển nhiên cũng giống như kiếp trước, không có ý định buông tha nàng và Tô gia, nếu mọi thứ đều đi theo quỹ đạo kiếp trước, vậy thì nàng sẽ hoàn toàn không cần phải giả ngu nữa.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng nhìn Cố Tri Thư, mím môi rầu rĩ không vui, nhẹ nhàng giữ cằm nàng, quay về phía mình.

“Nhìn cô là được rồi, không cần nhìn người khác.” Thẩm Tinh Lan nhẹ giọng nói, trong đôi mắt đen ẩn chứa khát vọng độc chiếm không thể nhận ra, “Cho dù thật sự như phu thê Tấn vương nói, phụ hoàng muốn mượn cung yến này để nạp trắc phi cho cô, vậy cô sẽ không đồng ý.”

Không ai có thể ép hắn được. Tô Trường Nhạc cầm lấy tay hắn, thu hồi ánh mắt.

Nàng nhìn Thẩm Tinh Lan, cắn môi, im lặng không nói, gương mặt xinh đẹp ngoại trừ ngượng ngùng, hiếm khi lộ vẻ căng thẳng.

Tô Trường Nhạc cụp mắt xuống, mí mắt chớp chớp rất nhanh, bởi vì căng thẳng nên giọng nói có chút mơ hồ, “Sau khi cung yến chấm dứt, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Thái tử ca ca.” Thẩm Tinh Lan nhìn chằm chằm nàng, không để biểu lộ chút nào, nhưng trong lòng đột nhiên căng thẳng: “Chuyện gì?” Hắn không thể nghĩ ra nàng có chuyện quan trọng gì để nói với hắn.

Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra trong tương lai lâu dài của Tô Trường Nhạc, nàng sẽ nghĩ mình không thể mang thai đứa bé sao?

Hắn hơi nhíu mày.

Trước khi thân thể của nàng được hồi phục thích hợp để mang thai đứa nhỏ, trước khi hoàn toàn diệt trừ dòng tộc của Lâm thị, trước khi tìm được ca nữ kia, hắn không dám để Tô Trường Nhạc mang thai đứa nhỏ trước, nếu không thì hắn sẽ không đích thân tìm Sầm Cảnh Huyên, còn tốn rất nhiều công sức để uy hiếp, dụ dỗ hắn giao bí kíp tránh thai của tổ tiên.

Sầm Cảnh Huyên được sinh ra trong một gia đình thái y, ba đời tổ tiên đều trung thành với hoàng đế Đại Tề, Sầm thị không những biết cách pha chế thuốc tránh thai cho nữ tử, mà còn thích hợp cho nam tử dùng tránh thai.

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan đã từng dùng thuốc tránh thai một thời gian, biết rõ tác dụng tuyệt diệu của thuốc tránh thai.

Cơ thể hắn cường tráng, kiếp trước Tô Trường Nhạc lại muốn đứa bé như vậy, vì đứa bé mà nàng đã chuẩn bị rất nhiều, còn kiên nhẫn để thái y chăm sóc cơ thể nàng, uống những loại thuốc đắng mà nàng ghét nhất.

Vào thời điểm đó, họ gần như đang bám víu vào nó, nếu hắn không dùng bất kỳ biện pháp nào, nàng chắc chắn sẽ mang thai đứa bé sớm hơn.

Khi hắn biết Tô Trường Nhạc động phòng với hắn, chỉ là muốn có một đứa bé để làm bạn với nàng, trong nháy mắt hắn bị bao phủ bởi sự sợ hãi, cả người như rơi xuống hầm băng.

Sợ rằng sau khi nàng sinh con thì sẽ cự tuyệt hắn ngàn dặm, không còn có thể ôm nàng trong ngực mà ngủ cùng nhau.

Hắn tức giận nàng chỉ muốn lợi dụng mình, cũng tức mình ngu ngốc, thành thân lâu như vậy mà cũng không thể chạm vào nàng, cũng không thể để cho nàng thật lòng tiếp nhận mình.

Ngày đó, hắn bắt đầu tìm hiểu sau lưng nàng rằng xung quanh có thuốc súp tránh thai thích hợp cho nam nhân uống hay không, chính lúc đó mới biết được trong tay Sầm Cảnh Huyên có bí kíp này.

Hắn gạt nàng, cứ ích kỷ mà chiếm đoạt nàng trong hai năm.

Mỗi lần Tô Trường Nhạc tới kỳ kinh, mặc dù rầu rĩ không vui, nhưng hai năm đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bọn họ, nàng từ lúc bắt đầu kháng cự đến lúc tiếp nhận, rồi đến coi nhau như khách, thậm chí còn nói cười.

Hắn có thể ôm nàng vào lòng hết mức, dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để quang minh chính đại yêu thương nàng.

Niềm vui sướng tột cùng, sủng ái cực hạn.

Mãi đến năm thứ ba, hắn mới ép mình phải buông tay, ngừng dùng thuốc tránh thai. Quả nhiên vừa không dùng thì nàng đã nhanh chóng mang thai đứa nhỏ.

Hắn lúc ấy cho rằng bọn họ cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước hạnh phúc, không nghĩ rằng sau khi Tô Trường Nhạc mang thai đứa nhỏ, màn trả thù của Lâm hoàng hậu với hai người bọn họ mới chính thức bắt đầu.

Tô Trường Nhạc hàm hồ nói: “Kỳ thật ta có một bí mật.”

Thẩm Tinh Lan thu lại suy nghĩ của mình, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Hử? Cho nên nàng muốn chia sẻ bí mật này cho cô biết sao?”

Tô Trường Nhạc nghe thấy giọng điệu trêu chọc của hắn, liền biết hắn lại đang dỗ dành mình như đứa trẻ, chàng cứ tiếp tục dỗ dành đi, đợi đêm nay qua rồi, xem chàng có dám dỗ dành ta như đứa trẻ hay không. Nghĩ đến vẻ mặt có thể bị sốc của Thẩm Tinh Lan sau khi biết chuyện, Tô Trường Nhạc lại mím môi, vụng trộm nở nụ cười.

“Thái tử ca ca trước tiên chuẩn bị tâm lý tốt, đừng đến lúc đó bị ta dọa sợ.” Hắn thấy nàng cười, cũng cười theo. “Cô đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc bí mật như thế nào mà có thể dọa cô sợ đây, không bằng bây giờ nói cho cô biết đi.” 

Ngay khi Tô Trường Nhạc muốn nói gì đó, thái giám ở cửa điện Bảo Hòa đột nhiên nói vang lên Hoàng Thượng hoàng hậu giá lâm.

Nàng lập tức im lặng, lắc đầu với Thẩm Tinh Lan, tỏ vẻ rằng nàng sẽ nói cho hắn biết sau. Mọi người hành lễ với đế hậu, sau khi nói những lời tốt đẹp, cung yến vào đêm giao thừa chính thức bắt đầu.

Năm nay số người tham gia cung yến nhiều hơn rất nhiều so với những năm trước, cho nên điện Bảo Hòa có vẻ chật chội nhưng trên mặt Tuyên Đế lại không hề không vui, ngược lại nhìn ra được, tâm trạng của ông còn tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

Long nhan của Đế vương rất vui mừng, không khí cung yến tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều so với năm trước, trong điện cung nhân đi qua đi lại, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng nhạc du dương.

Tô Trường Nhạc nhìn vũ cơ mặc y phục mát mẻ, vặn vẹo cơ thể theo tiếng nhạc, sắc mặt bỗng nhiên hơi khó coi.

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Tinh Lan. 

Nhưng Thẩm Tinh Lan cụp mắt xuống, tao nhã nâng bát dùng bữa, ánh mắt đều nhìn vào bữa ăn.

Tô Trường Nhạc khóe mắt cong cong, hài lòng mím môi cười trộm, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Nếu Thái tử ca ca nhìn trộm, ta sẽ không quan tâm tới chàng nữa!”

Thẩm Tinh Lan liếc mắt, hoang mang “Ừ” một tiếng, cười hỏi ngược lại nàng: “Cô đã nhìn nữ tử bên cạnh trước mặt nàng từ khi nào vậy?”

Sắc mặt của Tô Trường Nhạc hơi nóng lên, nụ cười dè dặt, nâng bàn tay nhỏ bé vốn đặt trên đùi lên, vụng trộm kéo ống tay áo của hắn.

Thẩm Tinh Lan cười cười, đưa tay xuống dưới bàn tiệc, đan chặt vào mười ngón tay với nàng.

Sau khi Tuyên Đế ngồi xuống thì không vội vàng quan sát tiểu nữ nhi Cố gia, mà trước tiên nhìn Thái tử phi một cái.

Thấy Thái tử phi hôm nay ăn mặc kỹ lưỡng, lời nói cử chỉ không những không khác gì người thường, giơ tay nhấc chân càng lộ khí chất cao quý tự nhiên, thoạt nhìn rất có phong thái của Thái tử phi, trong mắt Tuyên Đế lộ vẻ hài lòng, lúc này mới nhìn Cố Tri Thư.

Cố Tri Thư trông không khác gì trong tranh, dáng người mảnh khảnh, gương mặt ôn hòa, thoạt nhìn tính tình có vẻ rất tốt, bất kể là gia thế và dung mạo, đều cực kỳ thích hợp làm trắc phi của Thái tử.

Tuyên Đế càng ngày càng hài lòng.

Lâm hoàng hậu theo ánh mắt của ông nhìn qua, cười khanh khách nói: “Thần thiếp nghe nói, Cố nhị tiểu thư hiếm khi lộ diện ở bên ngoài, không ngờ lần này đi theo phu thê Anh công tham dự cung yến.”

Tuyên Đế đã lạnh nhạt Lâm hoàng hậu gần hai tháng, hơn nửa cơn tức giận đã biến mất, hôm nay là đêm giao thừa nên tự nhiên không trở mặt với Lâm hoàng hậu nữa, còn nói chuyện cười đùa với bà như trước.

Sau khi Tuyên Đế uống rượu no nê, mọi người cũng dùng chung bữa ăn, đẩy chén trong tiếng nhạc, cung nhân bắt đầu bưng điểm tâm trái cây, trên mặt Tuyên Đế đã hơi say rượu, rồi mở miệng gọi Thái tử qua.

Thẩm Tinh Lan đi tới trước mặt đế hậu, nhưng Tuyên Đế đã đứng dậy cầm lấy lò sưởi cầm tay do cung nhân đưa tới, nói: “Đi lấy áo khoác cho Thái tử.”

Sau đó quay đầu, nói với Thẩm Tinh Lan: “Trẫm ăn no quá rồi, Thái tử cùng trẫm ra ngoài đi tiêu thực một chút.”

Lúc này đã gần đến giờ Tý, nhà của dân thường bên ngoài cung thành đã bắt đầu bắn pháo hoa.

Tuyên Đế đưa Thẩm Tinh Lan ra ngoài mà không nói một lời, cho đến khi hai người đi tới lương đình trong vườn mai cách điện Bảo Hòa không xa, Tuyên Đế mới phất tay để các cung nhân lui ra.

Trong vườn mai chỉ còn lại hai cha con bọn họ.

“Thái tử hôm nay gặp Cố nhị cô nương đến Anh quốc công gia chứ?” Thẩm Tinh Lan lắc đầu. “Chưa từng.”

Tuyên Đế nhíu mày, rõ ràng ông đã sai người sắp xếp chỗ ngồi của Anh quốc công ở đối diện chỗ ngồi của phu thê Thái tử cách đó không xa, sao có thể không nhìn thấy được.

Hoàng đế còn muốn tiếp tục nói bóng nói gió thì Thẩm Tinh Lan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Phụ hoàng, nhi thần biết dụng tâm của ngài, chỉ là lúc nhi thần cầu tứ hôn với ngài, ngài đã từng đáp ứng nhi thần, trong vòng một năm sẽ không ép nhi thần nạp trắc phi, vì sao chưa đến ba tháng mà ngài đã thay đổi ý rồi.”

Tuyên đế nhìn cây mai phủ đầy tuyết trắng trên cành cây, đặt lò sưởi cầm tay lên bàn đá, đứng chắp tay: “Thái tử phi của Lan Nhi, vốn dĩ trẫm chọn biểu muội Ôn Sở Sở của ngươi, cũng chính là Tấn vương phi hôm nay.”

Thẩm Tinh Lan không nói gì.

Tuyên đế khẽ thở dài, lời nói thấm thía, “Trẫm lúc trước đồng ý hoàng hậu gọi Thái tử phi và Tấn vương phi vào cung, chơi đùa với ngươi cùng lão tứ, bồi dưỡng tình cảm, cũng đã quyết định xong người được tuyển vào vị trí Thái tử phi, không ngờ rằng lão Tứ và nàng ta lại có bê bối ở trong khánh công yến như vậy.”

Tuyên Đế biết sau lưng Thẩm Tinh Lan chỉ có một Ôn gia, nếu nữ nhi Ôn gia gả cho hoàng tử khác, thế lực của Ôn gia sẽ chuyển sang ủng hộ vị hoàng tử kia, đến lúc đó Thái tử có thể nói hoàn toàn không có thế lực của mình.

Cho nên ông đã quyết định muốn Ôn Sở Sở làm Thái tử phi, lúc trước ông phái Thái tử xuất chinh đi Mạc Bắc, cũng là muốn Thái tử lập quân công, quản lý quân quyền, xây dựng uy tín cho mình.

Khi Thẩm Tinh Lan khải hoàn, rồi cưới Ôn Sở Sở làm phi, cứ như vậy, cho dù Thái tử kiêu căng ngạo mạn thì vị trí Thái tử sẽ không có ai có thể dao động được.

Nhưng ai biết được, người tính không bằng trời tính!

Ôn Sở Sở không nhưng gả cho hoàng tử khác, ngay cả Ôn gia cũng bởi vì phạm phải sai lầm lớn mà quyền thế không bằng trước kia, hiện giờ thế lực của Thái tử đã suy yếu, nhà mẹ của Thái tử phi tuy tốt, nhưng Thái tử phi là một kẻ ngốc, sau này hoàn toàn không có cách nào để đảm nhiệm vị trí quốc mẫu.

Thái tử bây giờ không vội, nhưng Tuyên đế đã vì nhi tử này mà tan nát cõi lòng.

Thẩm Tinh Lan không kinh ngạc, những lời này kiếp trước Tuyên Đế cũng đã từng nói với hắn.

Kiếp trước hắn nghe thấy Tuyên Đế cố ý để Ôn Sở Sở làm trắc phi của hắn, quả thực kinh ngạc tột cùng.

Ôn Sở Sở là khuê nữ của cữu cữu hắn, là biểu muội ruột của hắn, mặc dù hai người từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng có tâm tư gì khác với nàng ta.

Thẩm Tinh Lan vẫn cho rằng người mà Tuyên Đế lựa chọn làm thái tử phi là Tô Trường Nhạc.

“Nhi thần biết phụ hoàng yêu thương nhi thần, cũng có ý tốt với nhi thần, chỉ là,” Thẩm Tinh Lan tiến lên một bước, nghiêm nghị nói “Nhi thần không cần dựa vào cưới một trắc phi để gia tăng thế lực của mình, thỉnh phụ hoàng tin tưởng nhi thần, cho nhi thần thêm một chút thời gian, vụ án giả bạc, nhi thần sẽ bắt được kẻ đứng sau vào năm sau.”

“Thỉnh phụ hoàng bỏ đi suy nghĩ chọn trắc phi cho nhi thần, nếu không nhi thần thà rằng không cần vị trí Thái tử này, làm một vương gia nhàn hạ, có được một vị vương phi là đủ rồi, thậm chí cũng không cần gì hết, làm một dân thường, tìm về chốn bồng lai, có được một thê tử là đủ rồi.”

Tuyên Đế nghe thấy Thái tử tùy hứng, lời nói cực kỳ ngây thơ, cơn say rượu đã biến mất trong phút chốc.

Ông xoay người, nhìn dáng vẻ của Thẩm Tinh Lan không chịu thua kém, không khỏi giận tím mặt, trừng mắt nhìn Thái tử một cách hung dữ.

Một luồng khí uy nghiêm xông thẳng về phía Thẩm Tinh Lan.

Tuyên Đế hận không thể rèn sắt thành thép, nghiến răng nghiến lợi “Làm càn! Ngươi quả nhiên là bị trẫm nuông chiều đến hư đốn, cũng dám nói những lời bỉ ổi này với trẫm!”

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan từng cay đắng vì chuyện này, nhưng bây giờ đối mặt với sự quở trách của Tuyên Đế, hắn chỉ là mặt không chút thay đổi vén áo quỳ xuống, không hề sợ hãi, bình tĩnh nói: “Thỉnh phụ hoàng từ bỏ suy nghĩ chọn trắc phi cho nhi thần, nếu không thì thỉnh bãi bỏ vị trí Thái tử của nhi thần.”

Sắc mặt Tuyên Đế xanh mét, đau đớn nhìn Thái tử đang quỳ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Chẳng lẽ trẫm đối xử với ngươi chưa đủ tốt sao? Mẫu hậu của ngươi mất sớm, trẫm lo lắng vị trí Thái tử của ngươi sẽ bị lung lay, nên trẫm phong Lâm hoàng hậu làm mẫu hậu của ngươi. Huynh đệ của ngươi ưu tú hơn ngươi, nhưng trẫm lại làm như không thấy đối với bọn họ, thiên vị ngươi tột cùng. Ngay cả lúc trước ngươi kiên trì muốn cưới kẻ ngốc Tô Trường Nhạc kia làm Thái tử phi, mặc dù trẫm không muốn, nhưng cuối cùng không phải là đồng ý cho ngươi cưới sao, thậm chí để cho ngươi tự mình lo hôn sự!”

Khí thế của đế vương lạnh lùng uy nghiêm, giọng nói lớn đến mức có thể nghe thấy màng nhĩ ù ù, lời nói trong miệng hùng hồ bức người, tất cả đều không thể kháng cự được.

“Hôm nay trẫm vì ngươi mà tốn nhiều công sức tìm kiếm trắc phi phù hợp, cũng là vì ngươi mà tính toán cho tương lai, vì ngươi mà chuẩn bị việc kế vị trong sau này, trẫm hao tổn tâm tư như vậy, vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, đối với ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, phải dùng nhiều tâm tư sức lực để suy đi tính lại, cuối cùng đổi lấy sự ngỗ nghịch của ngươi như vậy, ngươi quả thực khiến trẫm tan nát cõi lòng!”

“Đừng tưởng rằng trẫm thương ngươi mà không dám phế vị trí Thái tử của ngươi!” Hai tròng mắt của Tuyên Đế híp lại, giơ tay dùng sức chỉ vào hắn, tức giận đến cả người run lên.

“Nhi thần không dám trái lời của phụ hoàng, nhi thần chỉ hy vọng phụ hoàng có thể tuân thủ ước định với nhi thần, có thể cho nhi thần thêm một chút thời gian, để nhi thần tự mình chứng minh cho người biết, nhi thần không cần dựa vào bất kỳ nhà mẫu của phi tử nào mà cũng có thể hành động.” Thẩm Tinh Lan nói chậm rãi, nhưng mơ hồ lộ ra một chút buồn bã và ảm đạm.

Huống chi, lúc trước cũng không phải hắn muốn làm Thái tử.

Thậm chí lão thần lớn tuổi hơn một chút cũng biết, nếu không phải Tuyên Đế năm đó vì muốn Ôn Sơ Ngữ vui vẻ mà lập ước hẹn với bà, thì vị trí thái tử này của Thẩm Tinh Lan vốn nên là của Thẩm Quý Thanh.

Ôn Sơ Ngữ mất sớm, dung mạo của Thẩm Tinh Lan lại cực kỳ giống bà, hai người giống như in ra cùng một khuôn, Tuyên Đế nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ đến Ôn Sơ Ngữ, có thể nói là đau lòng muốn chết.

Sau khi Ôn Sơ Ngữ sinh ra hắn, cơ thể càng lúc càng yếu, lúc ấy có Khâm Thiên Giám thượng thư nói thẳng, nhi tử của hoàng hậu Thẩm Tinh Lan có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, sẽ mang đến tai họa cho người xung quanh.

Khi đó Ôn Sơ Ngữ còn sống, Tuyên Đế giận tím mặt, sợ những lời này truyền đến tai bà, lập tức chém gã Khâm Thiên Giám kia, nhưng những lời này cuối cùng cũng không thể tránh khỏi đã gieo rễ trong lòng ông, cảm thấy Ôn Sơ Ngữ bị chính Thẩm Tinh Lan khắc chết.

Tuyên Đế vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, đành phải cố ý lãnh đạm Thẩm Tinh Lan, cũng ném hắn ra xa.

Ông không đem Thẩm Tinh Lan nuôi dưỡng dưới gối của phi tần khác, cũng không cho thái hậu còn sống đến đón để chăm sóc, chỉ ném Thẩm Tinh Lan cho vú ma ma chăm sóc.

Hành vi này của Tuyên Đế ở trong mắt người khác, rõ ràng là không muốn gặp nhi tử của nguyên hậu, tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Tinh Lan chính là một hoàng tử không được sủng ái.

Lúc Nguyên hậu qua đời, Tuyên Đế vừa kế vị không lâu, địa vị cũng không vững chắc, đúng lúc cục diện bên trong rối ren, vì để đảo ngược sự suy tàn, còn đang trong thời gian đại tang của nguyên hậu mà đã lập tức sắc phong lập Lâm hoàng hậu làm tân hậu.

Lâm hoàng hậu có xuất thân hiển hách, sau khi danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng hoàng hậu thì lại càng được ân sủng không ngừng, tất cả mọi người đều cho rằng sau này hoàng thượng nhất định lập Tứ hoàng tử Thẩm Quý Thanh làm Thái tử.

Cho đến năm Thẩm Tinh Lan bốn tuổi, vú ma ma phụ trách chăm sóc hắn bị người ta gọi đi, để hắn một mình chơi ở Ngự Hoa Viên, lúc ấy Ngự Hoa Viên cũng không có người, Thẩm Tinh Lan tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ mình bỗng nhiên ngã xuống hồ, suýt chút nữa chết đuối.

Lúc ấy mùa đông khắc nghiệt, Thẩm Tinh Lan rơi xuống hồ tuy rằng gặp đại nạn mà không chết, lúc nguy cấp được người cứu lên, nhưng cũng vì vậy mà bị bệnh nặng.

Trận bệnh đó đối với một hài tử bốn tuổi là vô cùng hung ác, chúng thái y một lần bó tay không còn cách cứu chữa, người suýt chút nữa thật sự đã không còn.

Tuyên Đế vì thế mà cực kỳ áy náy, nhớ đến ước định trước khi lâm chung với Ôn Sơ Ngữ, lại tìm một Khâm Thiên Giám khác đến phê chuẩn bát tự cho Thẩm Tinh Lan, xác định Thẩm Tinh Lan căn bản không phải là mệnh Thiên Sát Cô Tinh gì thì cuối cùng mới nhìn thẳng nhi tử này, tiếp nhận hắn một lần nữa.

Không chỉ đưa Thẩm Tinh Lan đến dưới gối Lâm hoàng hậu nuôi dưỡng, mà còn sắc phong hắn làm Thái tử, sau đó vì bồi thường cho hai mẹ con Ôn Sơ Ngữ mà ông gần như cưng chiều đến quá đáng.

Tuyên Đế nhìn dung nhan như Ôn Sơ Ngữ của Thái tử, nhớ đến khi còn bé Thái tử suýt chút nữa không còn bởi vì sự lạnh nhạt của ông, trong lòng có thể nói là thương tiếc và lửa giận không ngừng luân phiên dâng trào.

Thẩm Tinh Lan quỳ xuống đất không dậy nổi, Tuyên Đế đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Trong lúc hai cha con giằng co không dứt, bỗng nhiên có người xông vào Mai Viên.

Người xông vào Mai Viên chính là Tứ Hỉ, đáng tiếc nàng còn chưa kịp đến gần thì đã bị thị vệ canh giữ bên ngoài Mai viên ngăn lại.

Đại thái giám Chu công công bên cạnh Tuyên Đế nhận ra Tứ Hỉ là người bên cạnh Thái tử phi, kéo nàng về phía sau, trợn mắt gầm nhẹ: “Không muốn sống à? Hoàng Thượng và Thái tử điện hạ đang nói chuyện ở bên trong mà còn dám xông vào trong!”

Vẻ mặt của Tứ Hỉ trắng bệch, nói: “Chu công công, nô tỳ có việc gấp, người giúp nô tỳ đi, Thái tử phi xảy ra chuyện, nô tỳ đến thông báo cho Thái tử điện hạ.”

Chu công công nhìn thoáng qua Mai Viên, sờ cằm trầm ngâm một lát, đang định nhấc chân tiến lên thì bên trong vườn mai lại truyền đến tiếng Tuyên đế đang nổi giận tột cùng.

“Đồ vô liêm sỉ, lịch triều qua các đời, hậu cung và tiền triều đều có liên quan mật thiết, một câu tổn hại hai câu tổn hại, vinh quanh câu vinh quanh, sao ngươi có thể nghĩ đơn giản như vậy! Mấy ngày nay trẫm cho ngươi lâm triều thảo luận chuyện chính sự, ngươi chỉ học được những thứ này sao!”

Chu công công xua tay lắc đầu với Tứ Hỉ, “Hoàng thượng hiện giờ đang tức giận, Thái tử phi xảy ra chuyện, ngươi đi tìm thái y là được, đợi Hoàng Thượng và Thái tử điện hạ đàm phán xong chuyện chính sự, chúng ta sẽ thay ngươi thông báo cho Thái tử điện hạ, đi đi!”

Tứ Hỉ biết Chu công công muốn tốt cho nàng, nhưng nàng cũng biết Thái tử cưng chiều Thái tử phi đến mức nào, chỉ có thể mạo hiểm chọc giận Long Nhan, kéo cổ họng, sốt ruột hô: “Điện hạ, Thái tử điện hạ, đại sự không tốt, Thái tử phi nàng không biết vì sao mà đột nhiên hôn mê bất tỉnh!”

Thẩm Tinh Lan nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, tư thế đứng dậy có vài phần chật vật, chỉ vội vàng nói một câu “Thứ nhi thần thất lễ” rồi xoay người rời đi.

Tuyên Đế nhìn cho dù nhận lấy lửa giận của ông mà cũng không sợ hãi, mặt không đổi sắc, lại nghe thấy Tô Trường Nhạc xảy ra chuyện thì đã sợ đến mức kinh hoảng thất thố, dường như nhìn thấy mình năm đó mất đi Ôn Sơ Ngữ.

Lửa giận trong lòng cuối cùng cũng dập tắt.

____________________