Nhiếp ảnh gia được khuyên giải đã quay lại, còn Diệp Hoan cũng tiếp tục chụp một cách không tình nguyện. Thực tế thì hắn cũng không thích công việc mới lừa được vào tay này, chỉ là nể mặt tiền mới không thể không chụp, không làm không được thôi. Thế nên trong quá trình chụp ảnh nét mặt hắn vẫn rất nhăn nhó, dáng vẻ chẳng khác gì vay nặng lãi bị xã hội đen buộc chụp ảnh.
Suốt buổi sáng, việc chụp ảnh được tiến hành không nhanh không chậm, ba người mẫu nữ cộng tác với Diệp hoan biểu hiện ra rất chuyên nghiệp, biểu lộ các vẻ quyến rũ, bày ra các tư thế mê người trước ống kính, nếu không tính đến Diệp Hoan ôm vẻ mặt tủi nhục ở giữa thì lần chụp ảnh này có thể tính là tốt đẹp.
Nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ đành phải đau khổ cầu xin Diệp Hoan cười tươi tắn, rạng rỡ chút, gần như là quỳ gối với hắn. Lúc đó Diệp Hoan mới cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, phối hợp làm việc với nhiếp ảnh gia.
Cho tới quá trưa, việc chụp ảnh hoàn thành, nhiếp ảnh gia thu hồi thiết bị lại, đùng đùng tức giận rời đi, ngay cả chào cũng không.
Diệp Hoan nhìn bóng lưng nhiếp ảnh gia, thở dài buồn bã: "Vì nghệ thuật ta thậm chí đã bằng lòng cởi lót rồi mà ông ấy còn muốn thế nào chứ?"
Tổng giám đốc và giám đốc kinh doanh đứng bên khóc không ra nước mắt.
Anh bằng lòng cởi lót là chuyện của anh, đừng có hại chúng tôi chớ...
Diệp Hoan xoay người nhìn vào bọn họ, ánh mắt vốn trầm lắng u ám lúc chụp ảnh giờ trở nên nóng bỏng sáng chói.
"Hai vị giám đốc, chụp xong rồi..."
"Đúng thế, đúng thế, vất vả cho trợ lý Diệp rồi..."
"Thế tiền đâu?"
"Hả?"
"Bốn chục nghìn, chụp xong liền giao, quên rồi hả?" Diệp Hoan tươi cười nhắc nhở nhưng trong mắt tỏa ra ùn ùn sát khí, phảng phất chỉ cần hai người dám nói nửa chữ không, Diệp Hoan sẽ khiến bọn họ hộc máu tại chỗ.
Hai giám đốc đương nhiên không dám nói không.
"Giao! Lập tức giao! Thông báo tài vụ, gọi lên giao tiền..." Giờ tổng giám đốc cũng bất chấp chế độ tài chính công ty gì nữa, đáp ứng rất sảng khoái.
Sát khí bất tận trong mắt Diệp Hoan biến mất, vỗ vai tổng giám đốc cười tươi như hoa, so với khuôn mặt cười cứng ngắc lúc chụp ảnh vừa rồi khác một trời một vực.
Bốn tệp tiền mặt dày vào tay, trong lòng Diệp Hoan nhất thời buông lỏng tâm sự. Rốt cuộc đã thu xếp được một phần tiền chữa bệnh cho bé Ái rồi, tiền này có được đều nhờ may mắn, xem ra bản thân mình tạm thời chưa thể từ chức, đeo cái biển trợ lý chủ tịch Hồng Hổ đến phía dưới đi lại ngó ngàng tí lại khiến mình phát hiện ra một đường tiền tài.
Vỗ vỗ túi áo căng phồng, Diệp Hoan ôm cõi lòng đầy hy vọng hỏi giám đốc kinh doanh: "Lần sau chụp lúc nào? Có cần người mẫu nam không? Tôi chấp nhận mọi yêu cầu, bị bao cũng không phải là không thương lượng được..."
Giám đốc kinh doanh nheo mắt, trợn trắng tròng bấm ngón tay tính toán trong chốc lát rồi lắc đầu nói: "Mấy năm tới đều không có đâu..."
Nói xong, lão quay đầu hỏi tổng giám đốc: "Đúng không nhỉ?"
Tổng giám đốc lộ ra vẻ nghiêm nghị, nói một cách quả quyết: "Mấy năm gần đây kinh tế đình trệ, ước chừng công ty chúng ta sẽ không đổ thêm tiền bạc vào chuyện ."
Diệp Hoan thở dài chán nản, xem ra đường tiền tài này bị chặt đứt rồi, vốn cho rằng đây là lần đóng đầu tiên của mình, tốt xấu gì cũng coi như một tiểu ngôi sao, lần sau chụp tiếp có thể thừa cơ nâng giá...
"Thật sự không có hả?" Diệp Hoan chưa từ bỏ ý định.
Ánh mắt của giám đốc kinh doanh và tổng giám đốc tràn đầy vẻ cầu xin: "Thật sự không có!"
Diệp Hoan buồn bã mất mát, phủi phủi đít rời đi.
Nhìn bóng lưng mất mát đìu hiu của hắn, hai vị giám đốc không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Sao mà tôi cảm thấy chuyện hôm nay có gì không ổn." Giám đốc kinh doanh có ý dè bỉu.
"Tôi cũng thấy thế, tổng công ty phái người xuống giải quyết vấn đề nhưng vị trợ lý Diệp này lại gây rắc rối cho chúng ta.". Truyện Mỹ Thực
"Tên này vừa nghe đến tiền hai mắt liền tỏa sáng, sẽ không phải là lừa đảo chúng ta chứ?"
Tổng giám đốc lắc đầu: "Chiều nay ảnh in ra, bất kể hậu quả thế nào cứ đưa nó đến tổng công ty mời Liễu tổng xem thử, chúng ta đừng nói gì cả, để cho Liễu tổng tự thân xem, nếu cô ấy nói không có vấn đề gì thì kế hoạch lần này tôi sẽ cố mà gánh."
Buổi chiều Diệp Hoan lại tiếp tục bỏ việc nữa.
Trong ngực cất bốn chục nghìn vừa kiếm được, hắn hào hứng đi đến bệnh viện, nộp tiền đặt cọc chữa bệnh.
Hai tay nắm chặt lấy tờ đặt cọc chi phí thuốc men, cuối cùng Diệp Hoan cũng nở ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng, bốn chục nghìn nói nhiều không nhiều nhưng dù sao khoảng cách đến hai trăm nghìn hóa trị càng gần thêm một bước.
Cả buổi chiều Diệp Hoan đều ở bệnh viện với bé Ái, trêu đùa khiến em vui vẻ, về phần chuyện đi làm Diệp Hoan đã sớm quăng ra ngoài chín tầng mây.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn vô lo của bé Ái, trong lòng Diệp Hoan tràn đầy dịu dàng.
Văn hóa Diệp Hoan không cao, không hiểu nhiều đạo lý lớn, bên ngoài cực khổ kiếm tiền thế nào hắn cũng không nề hà, chỉ cần có thể kiếm được tiền, quỳ xuống giả làm chó cũng có thể được, chỉ cần người thân bên cạnh xem hắn là người, coi hắn là nơi nương tựa và gửi gắm, hắn có thể dám vì người thân giết người đốt nhà.
Tầng trên cùng trụ sở Hồng Hổ, văn phòng chủ tịch.
Hôm nay Chu Mị lại tới, vừa vào cửa đã theo thói quen thóng nhìn qua bàn làm việc của Diệp Hoan nhưng không thấy ai, Chu Mị không khỏi khá bất ngờ. Liễu Mi đang tươi cười duyên dáng ra đón, Chu Mị không tiện hỏi, vì thế hai cô gái nồng nhiệt kéo tay, thân mật trò chuyện đủ thứ trên trời. Dĩ nhiên nội dung chuyện phiếm của hai người không liên quan đến việc kinh doanh, chủ đề rất thông thường, đơn giản chỉ là quần áo, giầy dép, mỹ phẩm, đồ trang điểm của phụ nữ...vv
Đối với việc trợ lý Chu Mị chủ tịch Tập đoàn Đằng Long, hơn nữa còn nghe nói là con gái nuôi của chủ tịch có thể thân mật với nàng như thế, mấy ngày qua hai người tựa như những người bạn chốn khuê phòng lâu năm, Liễu Mi kỳ thực vẫn rất có cảm giác được yêu mà sợ.
Xã hội này rất thực tế, với địa vị dẫn đầu giới kinh doanh cả nước cao chót vót của Tập đoàn Đằng Long không ngờ lại xem trọng chủ tịch một công ty cỡ vừa lôm côm chỉ dừng chân tại thành phố Ninh Hải bé nhỏ như nàng đến thế. Liễu Mi nghĩ cho nứt đầu cũng chưa tìm ra nguyên nhân.
Nhưng có thể khẳng định Chu Mị ra sức gần gũi với nàng tuyệt đối là tín hiệu thiện ý của Tập đoàn Đằng Long đối với Hồng Hổ, Liễu Mi tất nhiên sẽ mừng rỡ tiếp nhận.
Khi hai cô gái đang vui vẻ trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, một nhân viên quảng bá nam đem một tập mẫu áp phích đặt lên bàn làm việc Liễu Mi rồi kính cẩn lui ra.
Liễu Mi vừa cười nói với Chu Mị vừa thờ ơ mở bản mẫu ra, mới nhìn thoáng qua cả khuôn mặt đang tươi cười lập tức sượng lại.
"Đây... Đây là..."
Thấy thần sắc khác thường của Liễu Mi, Chu Mị không nén nổi tò mò cũng ngoảnh đầu vào xem. Quan hệ giữa hai người giờ đã cực kỳ thân mật, Liễu Mi không che dấu nàng bí mật kinh doanh gì của Công ty Hồng Hổ. Cái gọi là bí mật kinh doanh của công ty cỡ vừa như Hồng Hổ cũng chỉ là trò cười trong mắt Tập đoàn Đằng Long khổng lồ mà thôi, Liễu Mi là một người phụ nữ rất sĩ diện nên dĩ nhiên sẽ không làm chuyện hẹp hòi như thế.
Dù chỉ là hàng mẫu nhưng cuốn ảnh lại được làm rất cẩn thận, Chu Mị liếc quan liền sợ ngây người, bụm lấy chiếc miệng nhỏ nhắn hít vào một hơi, cặp mắt quyến rũ cũng trợn trừng ra.
"Đây là... trợ lý Diệp của quý công ty sao?" Chu Mị tưởng như mình hoa mắt, vội vàng quay đầu hỏi Liễu Mi.
Gương mặt thanh tú trắng nõn của Liễu Mi thoáng run rẩy một cái, mặt hoa u ám chậm rãi gật đầu.
Trên cuốn ảnh còn tỏa ra mùi mực là ba cô người mẫu xinh đẹp chỉ mặc đồ lót, cười tươi duyên dáng vây lấy Diệp Hoan vào giữa, còn Diệp Hoan cả người chỉ mặc một cái lót, gương mặt tươi cười cứng ngắc mang theo vài phần tủi hổ, phảng phất không tình nguyện ngượng ngùng bụm lấy hạ th/ân, mỗi cái tư thế bày ra đều khiến người ta muốn đánh cho hắn nằm viện.
Liễu Mi lật vài tờ, càng lật càng bốc lửa, thằng khốn kia đi xuống công ty trang phục, rốt cuộc đã làm những gì? Thế nào lại chạy đi làm người mẫu chứ? Lại còn bày ra tư thế dâm tiện như thế...
Liễu Mi không chút do dự bấm số của giám đốc kinh doanh công ty thời trang, không biết giám đốc kinh doanh nói gì trong điện thoại mà càng nghe sắc mặt Liễu Mi càng đen lại, trong mắt tỏa ra từng luồng ánh sáng như muốn ăn thịt người.
Cúp điện thoại, Liễu Mi tựa lưng vào ghế, bộ sữa kiêu hãng nhấp nhô gấp rút bất định, nàng nhắm mắt lại hít sâu.
Hắn... Rốt cuộc đang làm cái gì?
"Liễu Mi, cuốn ảnh này là catologue quảng bá của công ty thời trang dưới trướng của cô à?"
Liễu Mi vô lực gật đầu.
Ánh mắt Chu Mị hiện lên vẻ lo lắng.
Nàng chẳng muốn quan tâm truy cứu xem chuyện sao mà xảy ra nhưng nàng biết rõ cuốn sách catalogue này tuyệt đối không thể chảy vào thị trường, nếu không sẽ ủ họa ngầm cho tương lai. Ông chủ thì còn được, mấu chốt là những người trong nhà và thái độ của cụ chủ. Người kế nghiệp tương lai của gia tộc hiển hách Trung Quốc lại đi chụp ảnh đồ lót sẽ thành trò cười cho giới thượng lưu trong kinh, dĩ nhiên là một đả kích nặng nề với danh dự của gia tộc và uy tín của chủ nhà tương lai.
Tập catalogue này quá nguy hiểm.
Lấy lại bình tĩnh, Chu Mị cười nói với giọng điệu thoải mái: "Chụp không tệ đâu. Liễu Mi, gần đây Tập đoàn Đằng Long chúng ta vừa khéo có chút hứng thú với việc kinh doanh trang phục ở Ninh Hải, muốn mua một công ty để kinh doanh, không biết Liễu tổng có thể bằng lòng bỏ đi thứ mình yêu thích hay không?"
Liễu Mi mở mắt ra, tò mò nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười như hoa của Chu Mị, kinh ngạc nói: "Cô muốn mua công ty thời trang của tôi sao?"
Chu Mi gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng, mua nó. Tập đoàn Đằng Long nguyện ý trả giá toàn bộ công ty thời trang gấp đôi. Nếu như cô đồng ý, chiều nay chúng ta có thể hoàn thành hợp đồng mua bán luôn."
Liễu Mi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nàng không dám tin, một hồi lâu không nói gì.
Chu Mị đầy kinh nghiệm thương trường lúc này lại có phần không giữ được bình tĩnh, nàng biết việc này không thể dây dưa. Nếu Liễu Mi thực sự ký tên cho phát hành thì ngay ngày mai tập ảnh này sẽ được truyền khắp ngóc ngách thành phố Ninh Hải, bộ dạng trần này của Diệp Hoan sẽ in sâu vào lòng người, khi đó tình thế sẽ không thể vãn hồi nữa.
"Gấp ba." Chu Mị lần nữa ra giá.
Liễu Mi trầm mặc một lúc, hỏi: "Sao phải mua nó thế? Ngay cả giá trị tổng thể của nó, nền tảng hoạt động, lời lỗ hằng năm cô còn chưa hề biết, với thân phận của mình cô đâu giống là dạng qua loa như vậy."
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Mị lại quét lên cuốn ảnh lần nữa, hình ảnh Diệp Hoan thẹn thùng bụm lấy hạ thâ/n đập vào mi mắt, da đầu Chu Mị tê rần, không chịu nổi phải nghiêng đầu sang một bên, thở dài thườn thượt: "Tôi thấy các cô dùng người mẫu rất chuyên nghiệp, lý do đó là đủ."
Liễu Mi cũng liếc cuốn ảnh, rồi quay đầu rồi, trừng mắt nhìn Chu Mi oán trách, học theo Chu Mị thở dài: "Quả nhiên là người của công ty lớn, bịa chuyện nói dối ghê hơn tôi nhiều..."