Diệp Hoan vẫn ung dung tự tại sống qua ngày, hồn nhiên không biết mình đang bị xã hội đen điều tra.
Cuộc sống chính là như vậy, có lúc dữ dội có lúc dịu êm, có khi buồn và có khi vui. Cuộc sống của Diệp Hoan càng bình thường giống như bao người khác. Mỗi ngày bôn ba, như nước chảy bèo trôi. Thấy cô gái đẹp sẽ huýt sáo trêu ghẹo. Nghe những truyện cười dâ,m đãng sẽ phát ra tiếng cười rất bựa.
Bất luận ở giai cấp nào thì vui vẻ là trên hết. Có thể cười thì hãy cười đi. Vì mình mà sống, đừng để chính bản thân mình chịu thiệt thòi.
Bữa sáng ngày hôm sau, Diệp Hoan ngậm điếu thuốc Bạch Sa đáng năm đồng tiền, tùy tiện dùng một tờ giấy báo gói lại hơn ba vạn tiền mà Nam Kiều Mộc đưa cho hắn, thản nhiên đi ra cửa.
Nam Kiều Mộc dặn hắn tới ngân hàng chuyển khoản cho lão viện trưởng. Diệp Hoan không dám không nghe theo.
Nam Kiều Mộc có sự lợi hại riêng của nàng. Người phụ nữ này một là không đánh ngươi, hai là không mắng ngươi. Nhưng một khi ngươi làm sai chuyện gì, từ chiếc miệng nhỏ nhỏ của nàng sẽ nói lên những lời cay độc khiến cho bọn ông kẹ lòng tràn đầy tự tin và hy vọng vào cuộc sống này trong thoáng chốc sẽ phải nhảy lầu.
Nàng là một người phụ nữ phải khiến cho đàn ông phải tuyệt vọng. Diệp Hoan đích thật là người đàn ông thức thời. Đạo lý đàn ông tốt không bao giờ đấu với phụ nữ thì hắn đã khắc sâu trong đầu từ lúc lên năm.
Đến ngõ hẻm mua hai cái bánh dầu chao quẩy, cộng thêm một ly sữa đậu nành. Đây chính là bữa ăn sáng rất ư là bình thường của Diệp Hoan.
Dầu chao quẩy 1 đồng 1 cây thì hơi mắc. Diệp Hoan nghĩ không thông. Tại sao bây giờ vật giá leo thang tới vậy? Nghe nói là bởi vì nước Mỹ đánh Iraq làm cho kinh tế toàn bộ thế giới trở nên khó khăn, nhưng... Hai quốc gia tranh giành dầu mỏ. Bánh quẩy vì cái gì mà tăng giá chứ?
Đây quả thật là vấn đề thâm sâu của nền kinh tế, Nam Kiều Mộc có khả năng còn hiểu được. Diệp Hoan thì rất miên man.
Cũng may là lão Vương, chủ nhà cho thuê rất nhân hậu. Những cô nàng Massage cũng tăng lên 80 đồng một tiếng. Giá phòng trọ của lão Vương vẫn nằm ở mức 500 đồng. Từ góc độ kinh tế mà nói, giá phòng lão Vương còn an toàn hơn Đôla. Bất kể sóng gió như thế nào, giá tiền thuê vẫn không thay đổi. Diệp Hoan cảm thấy rất là may mắn. Trong cuộc đời gặp phải chủ cho thuê nhân hậu như thế, thật là không biết tổ tông của mình ở đâu phát ra làn khói xanh, ------- không, không thể nói là “Phát”, chính thật là phun trào ra tới……………
Sau khi xử xong bánh quẩy và sữa đậu nành, Diệp Hoan đã đứng trước cổng ngân hàng.
Trong kí ức của Diệp Hoan, ngân hàng thực ra không quan hệ gì với hắn. Không có cha mẹ giàu có đưa cho hắn card ngân hàng, cũng không có ông chủ của công ty nào chuyển khoản tiền lương qua ngân hàng cho hắn. Từ nhỏ đến lớn, số lần Diệp Hoan gửi vào ngân hàng ít đến đáng thương. Trong đó có một lần hắn mắc tiểu quá chạy vào ngân hàng mượn chỗ đi. Kết quả là ngân hàng cái gì cũng có. Chỉ là không có toliet. Diệp Hoan rất thất vọng về ngân hàng. Hắn cảm thấy đơn vị này thật chẳng ra gì. Ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng không bằng.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ có chút cực đoan của Diệp Hoan. Trên thực tế, công dụng của ngân hàng so với nhà vệ sinh công cộng có lợi rất nhiều. Ít nhất trong nhà vệ sinh công cộng không có nữ tiếp tân xinh đẹp cười xinh như hoa đón tiếp ngươi.
Hôm nay Diệp Hoan đi vào ngân hàng có chút lo lắng.
Bất luận người nào cầm hơn ba vạn vào ngân hàng, lưng đều rất là thẳng. Tiền! Vật này nó rất lạ. Nó có một ma lực kì quái. Người hèn mọn có được nó dường như được tăng thêm lòng tin và dũng khí. Người lòng dạ đen tối có được nó, lại bị nó dụ đi vào vực sâu muôn trượng.
Diệp Hoan bây giờ lưng rất là thẳng. Tựa như một cây súng đang dựng sừng sững.
Đang định bước vào bên trong cửa kính ngân hàng, Diệp Hoan nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Âm thanh rất là nhỏ, nhỏ đến không thể nghe rõ, Diệp Hoan chỉ nghe loáng thoáng.
“Lão đại….. Động thủ……… Chỉ có năm viên đạn………”
“Năm viên………. Đủ rồi………”
Diệp Hoan bất giác quay đầu lại nhìn. Hắn thấy ba người đeo mũ lưỡi trai, ăn mặc rất bình thường, đang lén lén lút lút tụ tập tại góc cửa ngoài ngân hàng. Ba người nói khe khẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn và cửa ngân hàng.
Diệp Hoan không mấy để ý, bước chân đi vào ngân hàng.
Người trong ngân hàng xếp hàng lấy số rất nhiều. Diệp Hoan nhìn nhìn số trên tay mình. Xếp trước mặt hắn có hơn ba mươi người, đến phiên mình chắc cũng phải đến hai tiếng đồng hồ.
Diệp Hoan không phải loại ngươi an phận ngồi đó đợi số.
Thế là hắn bèn đi đến các quầy quản lý ngân sách nói chuyện với các nàng bên đó. Sau khi cười nói với từng người, vài cô quản lý ngân sách đã cười đến run cả người. Diệp Hoan tuy là tên nghèo rớt mồng tơi, nhưng quả thật hắn có chút đẹp trai. Đây là lý do lấy được lòng của các cô gái.
Nửa tiếng sau, Diệp Hoan đã thành công xin được số điện thoại của cô quản lý ngân sách. Từ vẻ mặt e thẹn của nàng ta có thể thấy, chỉ cần Diệp Hoan tối nay đồng ý mời cô ta ăn cơm, người ta……… sẽ chiều theo ý hắn.
Những cô nàng dễ mắc bẫy như thế, Diệp Hoan cũng cảm thấy hết hứng thú cua rồi. Đàn ông đê tiện thế đấy! Những gì mà dễ dàng đạt được, hắn không bao giờ biết trân trọng, bao gồm cả phụ nữ.
Thế là Diệp Hoan đột ngột trở lên đứng đắn, nghiêm mặt nói:
"Cô à! Bây giờ đang là giờ làm việc đó nha! Lúc này cô không thích hợp để người khác cua chứ hả?”
Nàng ta cười liên hồi:
“Ngươi muốn cua ta?”
Diệp Hoan lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện hai đám mây đỏ.
“…..Hôm nay không cua cô. Hôm nay không tiện.”
“Tại sao không tiện?”
Diệp Hoan ngại ngùng nói:
“Người ta… Cái kia, em bé bỏng đến rồi a......”
“……”
Diệp Hoan vừa liếc mắt đưa tình với nàng quản lý ngân sách, vừa ngẩng đầu nhìn kêu số của mình.
Sự cố đột ngột xảy ra.
Chỉ nghe tiếng súng “Pằng” một tiếng. Tất cả những người trong ngân hàng đều sững người. Tiếp đó một người đàn ông mặt mũi hung tợn quát lớn:
“Ngồi xuống để hai tay lên đầu! Trung thực chút cho tao! Tiền là của nhà nước, mạng là của chính mình. Đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn!”
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn ba tên đó quăng ba lô lớn vào quầy ngân hàng. Dùng súng chỉ vào cô đứng quầy đang run rẩy, ra hiệu cho nàng ta bỏ tiền vào. Môi Diệp Hoan mấp máy, nhưng khóc không ra nước mắt.
Sao mấy ngày nay lão tử ta đây xui xẻo vậy!
- ----------------------------
Cao Thắng Nam vội tới trước ngân hàng. Ngân hàng đã bị hình cảnh, đặc cảnh bao vây rồi. Bộ phận phía ngoài thậm chí còn có bộ đội bắn tỉa phân bố tại mấy chỗ cao có thể bắn tỉa.
Cao Thắng Nam dễ dàng nhận ra dáng người cao to của Triệu Đại Phong.
Triệu Đại Phong đầu đầy mồ hôi, đang cầm bộ đàm gọi chuyên gia đàm phán.
Dựa vào thân hình nhỏ nhắn, Cao Thắng Nam rất nhanh chen tới kế bên của Triệu Đại Phong, lau mồ hôi nói:
“Chú Triệu…. Triệu cục trưởng! Để con dẫn ngươi đánh vào đó.”
Triệu Đại Phong liếc nàng ta một cái:
“Đừng làm bậy! Tình huống cấp bách như vậy. Con còn chạy ra đây gây thêm phiền phức gì nữa. Đứng qua một bên đợi cho chú!”
Cao Thắng Nam bị ăn mắng. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn hậm hực đứng xa vài bước, nhưng vẫn không rời khỏi. Cao Thắng Nam tức giận nhìn chằm chằm vào cái bóng của Triệu Đại Phong.
Bên cạnh Triệu Đại Phong, các vị lãnh đạo bên cục đều đến. Họ đang vội vàng phân tích thế cục trong ngân hàng.
“Camera có thể thấy được nơi phân bố của của bọn cướp không?”
“Cục trưởng Triệu! Camera trong ngân hàng đã bị bọn cướp phá hủy hết ba cái. Ba tên cướp này rất chuyên nghiệp. Bọn hắn dồn mọi người vào góc chết của camera. Bọn chúng đứng ở góc chết. Chúng ta căn bản là không thể nhìn thấy chúng.”
Giọng điệu Triệu Đại Phong trở nên trầm trầm:
“Đội bắn tỉa đâu? Có thể xác định được vị trí của bọn chúng không?”
“Hồi nãy bốn vị quan san viên vừa mới báo. Bọn cướp đã kéo hết rèm cửa của ngân hàng xuống. Đội bắn tỉa không thể nào xác định được mục tiêu.”
“Mẹ nó! Ba tên cướp này không phải là bộ đội nghỉ hưu thì cũng là là cảnh sát nghỉ hưu. Bọn cướp bình thường không chuyên nghiệp như thế!”
Triệu Đại Phong không kìm được giận dữ chửi thề vài câu.
“Cục trưởng Triệu! Bây giờ chỉ còn cách là ngắt hết điện trong ngân hàng, sau đó để chuyên gia đàm phám với họ. Chúng ta sai một nhóm ngươi tấn công vào trong. Bên trong có đến năm sáu mươi mạng người. Tình huống nguy cấp á!”
Trong ngân hàng, năm cái ba lô lớn đã nhét đầy tiền. Ba tên cướp đeo mặt nạ, chỉ chừa hai con mắt, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Diệp Hoan sững người nhìn bọn chúng không ngừng nhét tiền vào bọc, không hiểu tại sao, trong lòng lại ngưỡng mộ.
Nguy hiểm càng cao thì thu lợi càng nhiều. Câu nói này quả là rất có lý, tiền cướp ngân hàng quả nhiên nhiều hơn tiền làm đồ gốm.
Thật muốn gia nhập cùng bọn chúng……….
Diệp Hoan thở dài, ta thật là nghèo đến điên rồi.
Không xa, một tên cướp chỉ vào trong đám con tin, quát lớn:
“Ngồi xuống! Ngồi xuống! Ai dám nhô đầu lên, cây súng của lão tử không có mắt đâu đấy!.... Mẹ nó! Con kia! Mày ngồi lịch sự một chút! Đừng có bành hai chân ra lớn như vậy. Lão tử chỉ cướp tiền, không phải cướp sắc đâu đấy!”
Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hoan hai tay ôm đầu. Đầu cúi xuống dưới đất, tư thế vô cùng chuẩn. Tên này rất là hài lòng.
Tên cướp phì cười, thằng nhóc này đúng là trời sinh ra để làm con tin.
“Thấy chưa? Ngồi giống như nó! Đấy mới gọi là chuẩn không cần chỉnh!”
Diệp Hoan giống như vừa nhận được sự khen ngợi, ngẩng đầu lên thấy tên cướp đang cười. Nụ cười sởn cả tóc gáy.
Ai ngờ Diệp Hoan vừa ngẩng đầu đã hỏng hết mọi chuyện. Hơn ba vạn tiền giấu trong ngực đã lòi ra.
Tên cướp sững người, chỉ súng vào Diệp Hoan:
“Không được động đậy! Mày giấu cái gì trong ngực? Mau mau lấy ra!”
Nói xong tên cướp bước tới. Hắn mở tờ giấy báo đựng tiền ra. Sau khi mở ra, tên cướp vui mừng khôn xiết:
“Ô kìa! Nhiều tiền như vậy, tao không khách sáo nữa, thu nhận!”
Sắc mặt Diệp Hoan lập tức biến đổi.
Mày cướp tiền của nhà nước ông đã mặc kệ. Mạng là của mình. Nhưng mày cướp tiền của ông thì không đúng rồi! Đây là tiền của bọn em tao mua máy điều hòa. Mày cướp đi rồi? Tao biết kiếm ai mà khóc?
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, Diệp Hoan đột nhiên bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi của tên cướp. Sau đó….. khóc rống lên, gào khóc thảm thiết.
“Đừng mà! Các ngươi còn có tính người không vậy! Đây là tiền chữa bệnh cho cha tôi. Cha tôi từng tuổi này rồi đi chơi **. Đã mắc bệnh AIDS, đang nằm trên giường chờ chết. Đây là số tiền cứu mạng ông ấy. Các người hãy mở lòng từ bi, trả lại cho tôi đi……….”
Trong ngân hàng giống như có tiếng heo rên la thất thanh khi bị thọc huyết…………