7.
Tôi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy Tô Thịnh Cảnh hút thuốc.
Đây là lần đầu tiên.
Anh ấy luôn cư xử tốt và ôn hòa trước mặt tôi.
Tôi không tiến lên, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng anh, cảm giác như chưa từng quen biết anh.
Đứng bên cạnh anh ấy là ông anh trai khốn nạn của tôi.
Anh ta đang cúi xuống và thắp lửa cho Tô Thịnh Cảnh.
“Ngài Tô, sao ngài lại ở đây?
“Đã lâu nghe nói ngài học ở thành phố C, muốn đến thăm ngài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngài và em gái tôi….”
Anh ta còn chưa nói xong, Tô Thịnh Cảnh đột nhiên xoay người lại cho anh ta một cái tát.
Tiếng “bốp” rất lớn.
“Hợp đồng ở thành phố A chưa được ký phải không?
“Anh Hình đã đứng ra lừa dối hợp đồng dưới danh nghĩa của chúng tôi. Đây không phải là một đối tác tốt.
“Tôi nghĩ sự hợp tác có thể bị hủy bỏ.
“Anh đi đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa.”
Hình Triệt lập tức hoảng sợ.
Anh ta tiến lại gần hơn và không ngưng giải thích:
“Không, ngài Tô, trách tôi nông cạn thiếu hiểu biết….”
“Ngài nhìn trúng Tiểu Ngư rồi?
“Em gái tôi bướng bỉnh, tôi sợ không thể phục vụ tốt cho ngài được…”
“hoặc….”
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tô Thịnh Cảnh đá một phát vào bụng.
Sau đó, anh duỗi chân dẫm lên mặt Hình Triệt như đang dập tàn thuốc.
“Tiểu Ngư, anh cũng xứng được gọi?
“Cô ấy là bạn gái của tôi, khuyên anh đừng nói nhiều.
“Cút, đừng để bảo bối của ông đây nghe thấy!”
Tôi đứng đó, nhìn thấy anh quay người lại, trong vô thức liền chạy ra phía sau cây cột trốn, cảm thấy bối rối.
Tô Thịnh Cảnh ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác, phủi phủi lòng bàn tay, cau mày rời đi.
Khi quay lại, tôi thấy anh lấy ra một cái bình xịt, anh ấy có vẻ lo lắng, xịt lên áo và tóc với nụ cười trên môi.
Anh ấy dường như đã trở thành chàng trai mà tôi biết rõ một lần nữa.
Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra và hắng giọng.
“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, vừa rồi anh quên hỏi, lần này em muốn uống vị trà sữa nào?
“Vẫn là chanh chanh dây 30% đường à?”
“Ding dong”, điện thoại của tôi reo lên.
Tô Thịnh Cảnh nhìn tôi với vẻ mặt đờ đẫn.
Sau đó, anh cẩn thận hỏi:
“Tiểu Ngư, em vừa nãy….nhìn thấy rồi à?”
8
Tôi không biết phải đối mặt với Tô Thịnh Cảnh như thế nào.
Trên đường về, chúng tôi không nói chuyện.
Thỉnh thoảng anh ấy dùng ngón tay kéo góc quần áo của tôi, nhưng khi thấy tôi im lặng, anh ấy lại im lặng lùi lại.
Đến khi về nhà, tôi mở cửa và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đứng bên trong, dọn dẹp phòng khách.
Bây giờ, vẫn còn điều gì đó mà tôi chưa rõ.
“Tô Thịnh Cảnh.”
Tôi nói chậm rãi.
“Chính xác là anh muốn làm gì?”
Đường đường là thái tử gia của thành phố A, ngài muốn gì ở tôi?
Cho nên suốt thời gian qua, người dọn dẹp nhà cửa không phải là Tô Thịnh Cảnh mà là những người anh tìm đến.
Sau đó, trước khi tôi về nhà, anh ấy lại diễn một vở kịch khác và tạo nên hình ảnh một người vợ tốt.
Có phải mọi thứ chỉ là giả vờ?
Những rung động đó cũng là giả ư?
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Quên đi, không có chuyện gì, hai người cùng nhau đi ra ngoài đi.”
“Tiểu Ngư! Nghe anh giải thích…
“Anh không cố ý gạt em! Không,anh….
“Anh chính là thích em, nhưng nghe nói em không thích người trong giới này, em chỉ thích loại …người đàn ông không có tham vọng.”
Nói xong, Tô Thịnh Cảnh xấu hổ cúi đầu, như thường lệ, bất mãn kéo góc áo của tôi:
“Xin lỗi, anh biết mình sai rồi.
“Hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ học cách làm việc nhà.
“Anh sẽ không nói dối em nữa.”