Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 30





- Chúng ta tìm như thế, căn bản là mò kim đáy biển, ta bất quá là một tiểu nhân vật, chết không có gì đáng tiếc, nhưng đối với ngươi không có chỗ tốt gì.



Chỉ chớp mắt lại nửa ngày trôi qua, Bạch Nhạc dừng bước, xoay người sang chỗ khác nhìn Âm Dương Quỷ Đồng nói.



Bạch Nhạc không quan tâm kéo dài thời gian, thế nhưng hắn có thể cảm giác được, tính nhẫn nại của Âm Dương Quỷ Đồng đã càng ngày càng kém, nếu lại không có đồ vật gì làm đối phương cảm thấy hứng thú, chỉ sợ không phải là ăn chút đau khổ đơn giản như vậy.



Âm Dương Quỷ Đồng hừ lạnh một tiếng, không nhịn được mở miệng nói.



- Muốn nói cái gì, nói thẳng ra đi, không cần vòng vo.



Bạch Nhạc thận trọng nhìn Âm Dương Quỷ Đồng, lúc này mới lên tiếng nói.



- Kỳ thật ta vẫn cảm thấy, Thông Thiên Ma Quân khả năng không có chết.



Nghe được danh tự của Thông Thiên Ma Quân, cho dù là Âm Dương Quỷ Đồng, sắc mặt cũng không nhịn được hơi đổi.



Chú ý tới sắc mặt của đối phương biến hóa, Bạch Nhạc liền minh bạch, một bước này mình đi đúng rồi.



- Ngươi nghĩ xem, Thông Thiên Ma Quân là nhân vật nào, cho dù bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần không có chết tại chỗ, ai dám nói hắn nhất định không có cách nào khôi phục lại?



Bạch Nhạc nhún vai, thuận miệng nói.



- Mặc dù ta không biết Vân tiên tử muốn tìm kiếm gì, nhưng nghĩ cũng biết, khẳng định là vật rất quan trọng... Nếu không phải kiêng kị Thông Thiên Ma Quân, sao nàng không lên núi tìm?



Nghe đến đây, Âm Dương Quỷ Đồng cũng không nhịn được nhíu mày.



Loại ma đầu này, đặc điểm lớn nhất chính là đây, bọn hắn căn bản không tin tưởng bất luận kẻ nào! Bọn hắn từ đầu đến cuối chỉ tin tưởng người khác nhân tâm hiểm ác, mà loại vật nhân tính này, càng suy nghĩ sẽ càng phức tạp, cuối cùng làm phán đoán của mình triệt để sai hướng.



Hiện tại Bạch Nhạc muốn làm, là nghĩ biện pháp dẫn đạo ý nghĩ của hắn, dựa theo lộ tuyến mình thiết kế đi, như thế mới có thể có một chút hi vọng sống.



- Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?



- Nói một câu ngươi khả năng không thích nghe.



Bạch Nhạc nhìn Âm Dương Quỷ Đồng một cái, lúc này mới giải thích.



- Lúc trước ta gặp qua Thông Thiên Ma Quân, mặc dù khi đó Thông Thiên Ma Quân đã bị trọng thương, nhưng vô luận là khí thế hay thực lực... chỉ sợ ngươi đều kém xa.



Nghe đến đây, khóe miệng của Âm Dương Quỷ Đồng co lại.



Cái này không phải nói nhảm sao, Thông Thiên Ma Quân là nhân vật bậc nào, hắn ở trong mắt Bạch Nhạc và những đệ tử ngoại môn của Linh Tê Kiếm Tông cố nhiên không tầm thường, nhưng muốn nói so sánh với Thông Thiên Ma Quân, vậy thì thực sự quá coi trọng hắn, ngay cả chính hắn cũng không dám chém gió như vậy a.



Đương nhiên càng như thế, hắn càng có chút xấu hổ, sắc mặt cũng trong nháy mắt trầm xuống.





Bạch Nhạc cũng không dám dài dòng nữa, vội vàng giải thích.



- Ý của ta là, nếu như Thông Thiên Ma Quân thật còn sống, vô luận là ngươi, hay những người khác, đều không có khả năng đạt được thanh kiếm kia, đúng hay không?



Âm Dương Quỷ Đồng nheo mắt, không nói gì, xem như chấp nhận loại thuyết pháp này.



Lần này cao thủ ma đạo nhận được tin tức chạy tới, là bởi vì cho rằng Thông Thiên Ma Quân đã chết, lúc này mới dám đến kiếm tiện nghi! Trận chiến trên Đạo Lăng Sơn chấn kinh thiên hạ, rất khó tưởng tượng, Thông Thiên Ma Quân ở dưới tình huống như vậy, còn có thể không chết.



Thế nhưng vạn nhất thì sao? Vạn nhất tiểu tử này nói là sự thật thì sao?



Dù sao kết quả trận chiến trên Đạo Lăng Sơn không ai trông thấy, nhưng tiểu tử này lại thật sự ở trong núi gặp qua Thông Thiên Ma Quân.



- Cho nên chúng ta tìm kiếm như con ruồi không đầu, chẳng bằng nghĩ biện pháp truyền tin tức ra ngoài... nói Thông Thiên Ma Quân còn sống, để người khác loạn, mới có cơ hội từ đó mưu lợi bất chính.



Trong nháy mắt, trong mắt Âm Dương Quỷ Đồng đột nhiên tuôn ra một vòng tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.



Phát giác được sát cơ trong mắt đối phương, trong lòng Bạch Nhạc giật mình, vội vàng mở miệng nói.



- Bây giờ ta có thể nghĩ tới, cũng chỉ có biện pháp này, nếu ngươi không hài lòng, giết ta là được.



Đối mặt loại ma đầu này, cầu xin tha thứ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, còn không bằng cường ngạnh một chút, để chính đối phương cân nhắc được mất.



Quả nhiên, kể từ đó, trong lòng Âm Dương Quỷ Đồng lại chần chờ.



Hắn quen dùng tử vong và thống khổ đến uy hiếp người khác đi vào khuôn khổ, nhưng ở trên người tiểu tử này lại tựa hồ không có tác dụng.



Trước đó có thể làm cho Bạch Nhạc thỏa hiệp, là bởi vì có mấy đệ tử ngoại môn của Linh Tê Kiếm Tông khác, Bạch Nhạc vì cứu đối phương, lúc này mới đáp ứng điều kiện của hắn, nói ra sự tình liên quan tới Thông Thiên Ma Quân.



Thủ đoạn tra tấn, hắn cũng không phải chưa thử qua, lấy ma khí xâm nhập vào cơ thể Bạch Nhạc, loại đau đớn khoan tim thực cốt kia, hắn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào!



Xem ra chỉ sợ cũng chính bởi vì loại tra tấn quá mức thống khổ này, mới khiến Bạch Nhạc không tiếc chống đối mình, thậm chí cố ý cầu chết như thế.



Mấu chốt nhất là, từ loại thái độ này của Bạch Nhạc, hắn có thể nhìn ra được, Bạch Nhạc là thật không có biện pháp khác, cho dù hắn lại bức bách thế nào cũng không có tác dụng.



Tỉnh táo ngẫm lại, lấy loại biện pháp ngu ngốc này tìm kiếm ở trong quần sơn, không phải là mò kim đáy biển sao?



Bất quá biện pháp tiểu tử này nói, có phải thật hữu hiệu hay không?



- Biện pháp ngươi nói, làm sao mới có thể thực hành? Ta lại làm sao mới có thể từ đó mưu lợi bất chính?



Âm Dương Quỷ Đồng nhìn Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng hỏi.



Nói đến loại tình trạng này, trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng, sự tình đã đến thời khắc quan trọng nhất, nếu như mình không thể thể hiện ra giá trị lợi dụng, Âm Dương Quỷ Đồng sẽ hạ sát thủ.



- Rất đơn giản, truyền một tin tức ra ngoài!



Bạch Nhạc hơi nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói.





- Thông Thiên Ma Quân bị Đạo Lăng Thiên Tông gây thương tích, bây giờ liền lấy danh nghĩa của Thông Thiên Ma Quân đưa tin ra ngoài, vô luận chính ma hai đạo, chỉ cần ai có thể giết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, liền được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa!



Giết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông?



Chỉ là trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, Âm Dương Quỷ Đồng liền cảm thấy tim đập nhanh.



Đừng nhìn bây giờ người trong ma đạo tới không ít, nhưng trên thực tế, đại đa số đều giống như hắn, muốn đến tìm vận khí, thật muốn chống lại Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, không có mấy cái dám ra tay.



Trên thực tế, ma đạo bị Đạo Lăng Thiên Tông chèn ép nhiều năm, nhuệ khí đã mất, cho dù là những cự phách ma đạo đỉnh phong kia, cũng không có mấy cái dám đối địch với Đạo Lăng Thiên Tông.



Trên đời này, dám trực tiếp ra tay với Đạo Lăng Thiên Tông, sợ rằng cũng chỉ có Thông Thiên Ma Quân.



- Không ổn, trừ khi Thông Thiên Ma Quân hiện thân, nếu không loại lời này, chỉ cần có chút đầu óc, không có mấy người sẽ tin tưởng.



Âm Dương Quỷ Đồng lắc đầu, trực tiếp phủ định.



- Ai quan tâm đây?



Nhìn Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.



- Vô luận tin tức gì thả ra, đều không có khả năng làm cho tất cả mọi người tin tưởng! Chỉ cần để những người bình thường trong ma đạo tin tưởng, để những đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông tin tưởng là đủ rồi!



- Có chút tin tức vốn không cách nào chứng thực!



- Chỉ cần để người khác ý thức được, Thông Thiên Ma Quân rất có thể còn sống, này đã đủ rồi.



Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ tự tin, chậm rãi nói.



- Chắc chắn sẽ có người không nhịn được, bây giờ Vân Mộng Chân chiếm hết thượng phong, có thể nói đại thế trong tay! Tha thứ ta nói thẳng, xem như ngươi tìm được thanh kiếm kia, chỉ sợ cũng mang không đi.



- Chỉ có quấy đục nước, hấp dẫn lực chú ý của mọi người đến trên người Vân Mộng Chân, mới có hi vọng từ đó mưu lợi bất chính!



- Ta nghĩ, ngươi cũng chưa chắc không thể đạt được thanh kiếm kia a?



- Ngươi không phải tự cho mình là đệ tử chính đạo sao? Làm việc như thế, đâu còn có chút dáng vẻ của đệ tử chính đạo.



Âm Dương Quỷ Đồng nhìn Bạch Nhạc chăm chú, trầm giọng hỏi.



Đón ánh mắt của Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc chậm rãi nói.



- Vân Mộng Chân cũng tốt, Thông Thiên Ma Quân cũng tốt... Với ta mà nói, đều quá xa vời! Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, các ngươi ai đạt được chỗ tốt, đều không có bất cứ quan hệ gì với ta.



- Ta chỉ muốn sống sót mà thôi... Không ai có thể thật không sợ chết!