Thái Thượng Hoàng

Chương 66




Nhân sinh trăm vẻ, nhưng lúc sinh ra đa phần như nhau mà khi chết đi lại thiên kỳ bách quái, mỗi người một cách.

Hắn từ công tử nhà thượng thư lưu lạc thành nô lệ nơi nam quán, giữa con đường đó đã nhìn quen đủ trò cười chốn nhân gian, lòng người dễ đổi thay, thế nhân đều vui cùng khi ngươi phong lưu dệt hoa trên gấm, lại không ai lúc ngươi khốn cùng chịu bố thí một khối than.

Lúc hắn ở Hình bộ đã gặp qua đủ loại hình pháp, đối với cái chết đã sớm quen thuộc, vô luận là kẻ tâm cơ sâu sắc hay là người không có nửa điềm khôn ngoan, thái độ khi đối diện với tử vong đều giống nhau đến lạ thường.

Cái đêm hoàng đế băng hà, trời mưa thật lâu, lúc hắn nghe thấy tiếng tuyên triệu vang trong hoàng điện, liền biết đại hạn của Sở Liệt đã đến rồi.

Cho dù hắn đối với Sở Liệt không có nhiều hảo cảm trừ bỏ nghĩa quân thần, cũng không thể phù nhận người kia là trời sinh vương giả, luận mưu kế sách lược, luận khí độ tâm cơ, luận công tích sự nghiệp, trong trăm năm tuyệt không có người có thể sánh vai cùng hắn.

Chi tiếc một điều, chính là mệnh có chút ngắn ngủi.

Anh hùng tuổi xế chiều, mỹ nhân ngày đầu bạc, lão thiên gia độ lượng lại cũng thực hẹp hòi, cho nên nhân gian mới khó gặp người ngày tóc đã phai phôi.

Ôm thổn thức đó trong lòng, hắn đội mưa lạnh chạy đến Trường Nhạc cung, không ngờ bên giường bệnh lại không thấy bóng dáng của thượng hoàng.

Hắn nghe ngự y nói qua, thân thể Sở Liệt vốn không tốt như mọi người nghĩ, sinh non chưa tròn tháng, lại là khổ sở mới ra đời, hai mươi năm trời lao tâm lao lực, kỳ thực thân thể sớm đã hao mòn.

Từ lần trước chiến thắng trở về bất quá mới chi nửa năm, hắn thật khó có thể trọng hợp vị hoàng đế anh vũ như thiên thần trước kia với cái người đã chết một nửa trước mắt, miễn cưỡng so ra, chỉ thêm sầu não.

Trên mặt hắn không hiện nửa điểm thanh sắc, chi lẳng lặng nhìn ngự y thi châm duyên mệnh (châm kim kéo dài mạng).

Người trên long tháp đang hôn mê vẫn quật cường cau mày, cằm siết chặt, ốm đau chi lấy được thân thể của Sở Liệt, còn không thể đoạt đi phần kiêu ngạo cùng cố chấp của bậc đế vương.

Qua một hồi lâu, Sở Liệt rốt cuộc mở mắt, tròng măt vừa động, bên trong như nước đục lưu chuyển, phòng bị nhìn hắn một cái, nhận rõ người tới rồi mới như nhẹ nhàng thở ra, môi khẽ nhúc nhích: “Dung Dũ.”

“Có vi thần.”

Hắn khom thắt lưng để nghe rõ ràng hơn một chút, nhờ thế mà nhìn thấy được mắt Sở Liệt khi sáng tỏ khi u ám, một hồi vẩn đục một hồi thanh minh, là tướng mạo chết chóc.

Nhưng cho dù biết rõ mình đã cách đại hạn không xa, Sở Liệt vẫn ung dung bình tĩnh, dùng khẩu khí riêng biệt của người hoàng gia chậm rãi mở lời phân phó: “Đi lấy di chiếu.”

Hắn đã là thần tử có địa vị cao nhất, để hắn tuyên đọc di chiếu là không thể thích hợp hơn.

Hắn lấy được chiếu thư, dưới ý bảo trong ánh mắt Sở Liệt, thật cẩn thận mở ra, đọc lướt qua nhanh như gió.

Sở Liệt cũng không nhìn hắn mà chuyên chú nhìn màn giường, không có ưu phiền, cảng không hoảng sợ, sắc mặt mờ mịt ngược lại hiện ra vài phần ôn nhu. Hắn đối với vẻ mặt này thực xa lạ. Sở Liệt là kỳ nhân, tâm tư khó dò. cao cao tại thượng nơi triều đình, thường thường đoạt sinh tử người khác trong chóp mắt, lúc hạ lệnh đồ sát toàn thành thì lạnh tựa Diêm vương, không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.

Chỉ là, Sở Liệt dù sao cùng không phải Diêm vương, cũng không phải từ sắt đúc thành, dẫu có bao nhiêu rung trời chuyển đất thì rồi cũng sẽ có một ngày sinh lão bệnh tử.

“Ta đi rồi, ngươi liền theo những điều đã viết kia mà làm là được, trong triều đã không còn thế lực lớn, an ổn triều cục cũng không phải chuyện khó.”

“Thần hiểu được.” Hơn nửa năm nay, Sở Liệt đã minh sát ngầm diệt không ít người, hiện tại vua dân đã như dòng nước ấm.

Sở Liệt đã không còn khí lực để ngồi dậy, sắc mặt cực kém, nhưng lại quật cường, không quen ở trước mặt thần tử tỏ ra yếu thế, chỉ dùng chút khí lực còn sót lại ngăn cản bản thân liên tục ho khan, sự quật cường kia thực làm người nhìn thấy lòng đều chua xót.

“Ngươi lại đây một chút.” Sở Liệt nén xuống một hồi ho khan, lúc quét tầm nhìn mắt tựa chim ưng, vẫn lưu lại mấy phần lệ khí.

Hắn cầm di chiếu bước tới, Sở Liệt lại bỗng nhiên vươn tay từ trong chăn ra, một phát bắt được cánh tay hắn. Hắn kinh ngạc trước khí lực bất ngờ này, nhất thời ngay cả di chiếu cùng không cầm chắc, rơi xuống mặt đất.

Chỉ thấy Sở Liệt gân xanh trên trán như muốn nứt ra, dùng hết một hơi lực cuối cùng giữ lấy hắn, so với bình tĩnh đạm mạc trước đó, thanh niên lúc này mới có chút giống người thường, trong mắt hiện lên nét không cam lòng không nỡ bỏ, siết chặt hắn đến mức có chút thất thố, lúc này hắn biết, Sở Liệt là đang ủy thác trước lúc lâm chung.

“Phụ hoàng ta, về sau liền giao cho ngươi lưu tâm chiếu cố.”

“…” Hắn cắn răng không nói, cánh tay kia ẩn ẩn đau, giống như đã sắp bị bẻ gãy.

“Lời cũa ngươi, ta tin, nhớ kỹ, đừng quá cưng chiều hắn, để cho hán bận rộn một chút, hiểu không?” Thanh niên cất tiếng đầy gian khổ, mặt xám như tro tàn, thanh âm run rẩy.

“Thần hiểu.” Hắn chuyển mắt sang một bên, không hiểu sao lại cảm thay đáy mắt nhức nhối. Thực kỳ lạ, hắn ở Hình bộ đã nhiêu năm nhu vậy, đã gặp qua nhiều người hấp hối như vậy, hôm nay sao còn đa sầu đa cảm?

Sở Liệt nói xong câu kia, tựa hồ đã dùng hết khí lực, tê liệt ngã xuống giường, thở dốc từng ngụm lớn, cả ***g ngực kịch liệt phập phồng, khí trong hơi thở cũng bắt đầu khi có khi không.

Ngoài điện đã quỳ đầy đại thần, trời vẫn đang trút xuống mưa to.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Chúng nô tài sắp ngăn không được thượng hoàng…” Có thái giám vội vã chạy vào: “Thượng hoàng nói nhất định phải vào…”

Hắn đại khái đã hiểu được vì sao nơi này lại không có thân ảnh của thượng hoàng, vì thề nhịn không được khuyên nhủ: “Hoàng thượng thật sự không muốn gặp thượng hoàng sao?”

Vừa rồi dùng sức quá nhiều, Sở Liệt hiện đã không cách nào mở mất, ngón tay hơi hơi giật giật, rồi lại bất động.

“Truyền ra...ta đã băng hà, đừng để hắn vào.”

Thái giám cả phòng quỳ xuống: “Nô tài không dám!”

“Truyền!”

Dựa theo quy củ hoàng gia Khánh quốc, tiên đế nếu đã băng hà, trừ bỏ ngự y được chỉ định, người khác không thể lại nhìn đến long nhan.

Hắn không thể ngăn cản chỉ biết nhìn thái giám chạy ra, cố chấp cùng nghị lực đáng sợ của Sở Liệt làm cho hắn kinh hãi, hắn đứng bên giường, đã phân định không rõ người trên giường rốt cuộc còn sống hay đã chết, ngoài điện đã bắt đầu cao giọng khóc gào.

…Hoàng thượng băng hà…Hoàng thượng băng hà…

Tiéng khóc hư tình giả ý lập tức nhào đến phô thiên cái địa, lấn cả tiếng mưa rơi, từng đợt rồi lại từng đợt truyền vào trong điện, quả thực còn đòi mạng hơn cả Hắc Bạch Vô Thường.

“Thượng hoàng… ngay tại bên ngoài.” Hắn không đành lòng, lại nhắc nhở, hy vọng Sở Liệt hồi tâm chuyển ý: “Hoàng thượng…”

Hắn nghe thấy có thanh âm quen thuộc theo khe cửa truyền vào, mơ hồ còn có thể nghe ra tiếng khóc bị đè nén, hắn không thể hình dung được thanh âm đó, so với tuyệt vọng còn khổ sở hơn ba phần, hắn thật tìm không thấy từ có thể hình dung.

Sở Liệt gắng gượng mở mắt, ánh nhìn mông lung hướng ra ngoài cửa, ôn nhu chuyên chú khó tả thành lời.

“Không thể để hắn nhìn thấy ta như thế này, hắn sẽ chịu không nổi.” Sở Liệt nhìn về hướng kia si ngốc một hồi, khi nhắm mắt lại hốc mắt cùng chóp mũi có chút sắc hồng.

“Dung Dũ, ngươi đừng để hắn vào.”

Hắn cầm di chiếu, quay đầu nhìn lại long tháp một lần, Sở Liệt lúc này đã sai thái y bỏ hết ngân châm duyên mệnh trên người, cô độc một mình nằm trên long sàng, đã không còn sinh khí.

Hắn có thể có hôm nay là nhờ thượng hoàng, cho nên hắn đã từng thề với chính minh, sẽ vì người kia một đời tận trung, không lừa gạt, không giấu diếm, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không hối tiếc.

Nhưng hôm nay hắn phá lời thề, chân tướng quá mức tàn nhẫn, giấu diếm so ra vẫn tốt hơn một chút.

Hắn nâng cao di chiếu, đón lấy mưa lớn mù trời ngoài điện, nhin người hắn đã thề nguyện trung thành, gằn từng chữ từng câu, khẩu khí bình tĩnh, so với lúc lên triều không hề có chút khác biệt.

“Thượng hoàng, hoàng thượng đã băng hà rồi…”

Hắn kỳ thực nghe ra được thanh âm của mình đang run rẩy, may mà khuất giữa tiếng mưa.

Như để thuyết phục chính mình, hắn siết chặt thêm chiếu thư, lặp lại: “Đã băng hà rồi.”

— oOo —

Chú thích:

: Chắc lấy ý từ hai câu thơ:

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu

Mỹ nhân từ xưa như danh tướng, không để nhân gian thấy mình bạc đầu. Có người nói nghĩa là mỹ nhân và danh tướng đều giống nhau, có một thời kỳ huy hoàng, một bên là nhan sắc, một bên là chiến công, họ muốn giữ mãi cái danh vọng ấy thì không thể để nhân gian thấy được mình khi tàn tạ. Lại có người nói vì mỹ nhân cũng như danh tướng, người hồng nhan bạc mệnh, kẻ gứi mạng sa trường, chẳng thể sống cho đến lúc đầu bạc… Ở đây có nhắc đến ông trời, mình nghĩ là ý thứ hai.

Hậu ký – lời cuối sách của tác giả:

Thiên ngôn vạn ngữ, đến khi thật sự đặt bút lại phiền muộn không biết nói thế nào, ta vẫn cảm thấy mỗi thiên văn đều nên có một chủ đề làm linh hồn, tức là ‘văn vì sao mà viết’, nếu thoát ly lý niệm viết văn căn bàn này, thì đối với bàn thân mà nói là một chuyện phi thường đáng tiếc lại đáng hận.

Câu trung tâm của thiên văn này, đại khái chính là câu ở chương cuối kia: ‘Thế sự thường là cầu mà không được, được mà không quý, muốn quý thì đã muộn’.

Mỗi người từ trẻ con oa oa chào đời, đến cuối cùng xuống mồ yên giấc, một đường này không ngừng có được, lại không ngừng mất đi. Chúng ta sẽ mất đi cha mẹ, mất đi bạn bè, cho dù là người yêu yêu nhau sâu đến vô cùng cũng sẽ trước một bước rời ngươi mà đi. Đây cũng không thể nói là bi kịch, đây chi là sự thực mà mỗi người đều phải trải qua mà thôi, vì thế trong văn này, Nhiếp chính vương, hoàng hậu, Vĩnh Trữ, Sở Kiều, từng người liên tiếp rời đi.

Bạn già bạn già, làm bạn đến già, bạch đầu giai lão, cũng chỉ là giai lão mà thôi, một đoạn đường cuối cùng kia vẫn phải tự mình lẻ loi một mình ra đi, sinh tử là tương tự đến như vậy, tương tự đến mơ hồ gần như trọng điệp.

Vì thế, chương thứ nhất cùng chương cuối cùng của chính văn ta dùng cảnh tượng cơ hồ giống nhau như đúc để làm mơ hồ cảm giác về thời không. Trong ngự hoa viên, có hoa tháng tháng năm năm đều tương tự, chi là con người tháng tháng năm năm lại bất đồng, tựa như trong bệnh viện, từng giây từng phút đón nhận từ vong, nhưng cũng thời thời khắc khắc nghênh đón sinh mệnh mới.

Thiên mệnh làm khó, cũng không phải là nói thần minh vạn tuế, mà là sức người quá nhỏ bé, chuyện không thể khống chế có nhiều lắm. Sở Liệt là cường đại, hắn cường đại ở quyền lợi địa vị cùng tâm cơ mưu lược của mình, nhưng ông trời đồng thời cũng công bằng, sẽ không bởi vì quyền thế của ngươi mà buông một góc lưới. Xét về bản chất, ta tin tưởng ông trời là công bằng, tuy rằng trong xã hội vẫn tràn ngập nhiều chuyện không công bằng như vậy.

Ta nghĩ, thứ quý giá nhất đáng coi trọng nhất của con người chính là sinh tử, nếu mỗi người đều đã trải qua tất yếu được sinh ra cùng tuyệt đối phải chết đi, vậy có phải là có thể nói, về bản chân con người là ngang hàng hay không?

Tang vi diệp, Liệt chúc hỏa, hỏa diệp tương dung tất có một bên tổn thương. Lúc đặt tên ta có chôn chút ám ý, câu kia của quốc sư: “Ngươi tử vi để tinh long khí chính vượng, ta xem tư thế kia, có vượng thêm ba mươi năm nữa cùng tuyệt đối không có vấn đề.” cũng chôn trước một điềm báo, tiếp tục vượng ba mươi năm, kỳ thực mệnh của phụ hoàng chính là ngã phá ánh mắt mọi người, vốn đĩ kỳ ngộ của con người chính là không thề phỏng đoán, biến hóa đa đoan.

Thường thường, người càng đến trung niên sẽ càng oán giận tuổi tác của mình, lo lắng mình già nua, ngược lại người thật sự cao tuổi hẳn sẽ không lại treo kiểu oán giận này ngoài miệng, ta thử phóng đại loại đặc điểm này, viết thành một phương diện trong tính cách của phụ hoàng. Người thường hay hồi ức đều là người bất mãn với hiện trạng, mà người không hồi ức thì là người e sợ quá khứ đã qua, vô luận là loại nào, cũng ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ hiện tại, tốt đẹp thoáng qua, lúc muốn quý lại đã muộn là giày vò người nhất.

Cho nên, không cần chờ đến lúc tắt cả đều đã bỏ lờ mới tỉnh ngộ mình đến tột cùng đã bỏ lỡ cái gì, tựa như phụ hoàng đối với Vĩnh Trữ, không phải cứ nói sám hối là có thể cứu vãn lại sai lầm, thái độ làm người cần phải nghĩ nhiều vài phần, ôn nhu với người khác một chút cũng không phải chuyện xấu.

Chúng ta cho là minh cái gì cũng không có, kỳ thực chúng ta cái gì cũng có, chi là thời gian có được quá dài, tự mình quên mất mà thôi. Mất đi là một quá trình dài dòng, hỗn loạn trong hồi ức, mất đi trong nháy mắt không đáng sợ, đáng sợ chính là trong năm tháng dài dòng tương lai vẫn không thể quên.

Chính là, năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng.

— Toàn văn hoàn —