Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 1 - Chương 14




" Đúng rồi" dường như nhớ ra điều gì, Phượng Dật nhìn về phía Lý Ti Thần, thắc mắc hỏi " Trẫm nhớ, qua mấy tháng nữa là tổ chức khoa cử. Thời gian khẩn trương như vậy, ngươi không ở nhà đọc sách, lại xông vào cung làm gì, không sợ Lý thái phó (1) biết sẽ phạt ngươi sao?

" Ông ấy sẽ không làm thế" Lý Ti Thần tự tin trả lời.

" Sao?" Câu nói này của hắn làm Phượng Dật thấy tò mò" Tại sao thế?"

Lý Ti Thần cười thần bí, vươn ngón trỏ chỉ lên trời bảo " Ý chỉ của thái hậu, thử hỏi ai dám cãi lời?"

Phượng Dật cau mày " Ý chỉ?"

"Đúng vậy" Lý Ti thần cầm chén trà lên, uống một ngụm to, sau đó nói tiếp " Sáng sớm hôm nay, vừa mới dùng cơm xong, ta đang chuẩn bị vào thư phòng, làm bộ cho lão đầu kia xem, liền có thái giám thận cận bên cạnh thái hậu - Tiểu Hỉ tử đến thông báo, nói là thân thể của hoàng thượng không khỏe, mời ta đến đây nói chuyện phiếm với ngươi giải sầu"

"Thì ra là thế" Phượng Dật lẩm bẩm nói, nụ cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Mỗi lần, chỉ cần có liên quan đến người đàn bà kia, cho dù chỉ là có người buột miệng nhắc đến, tâm trạng của hắn sẽ trở nên xấu đi.

"Làm sao thế? Ngươi không thích ta tới sao?"Lý Ti Thần cười hỏi.Hắn đương nhiên biết bạn thân đang bực mình vì chuyện gì. Chỉ là, nhìn Phượng Dật bài xích Hoàng thái hậu như thế, hắn có thể hiểu được, nhưng khó có thể đồng tình

Theo hắn thấy, bản chất của thái hậu nương nương cũng không phải quá xấu.

" Đương nhiên không phải" sắc mặt hắn bình tĩnh, năm ngón tay mảnh khảnh nắm chặt ngọc bôi (2). Bàn tay vốn không có bao nhiêu huyết sắc, lại càng nổi rõ gân xanh.

" Nói như vậy, là có liên quan đến thái hậu..." Lý Ti thần lơ đãng nói, làm như chỉ vô ý chọc tới vết thương của hắn.

" Đừng ở trước mặt trẫm nhắc đến yêu nữ kia!" Giống như trước kia, Phượng Dật đột nhiên đứng lên, thô bạo cắt ngang lời của hắn, khuôn mặt tuấn tú bỗng lạnh như băng.

"Nàng tưởng rằng chỉ như vậy thì có thể lấy lòng trẫm sao? Nằm mơ!" Ném ngọc bôi lên bàn, hắn oán hận nói.

Đối với vẻ mặt này của hắn, Lý Ti Thần đã nhìn quen, hắn bĩu môi, cũng đứng lên cười nói:" Nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải là dục vọng không vừa lòng, muốn đem tinh lực còn thừa nguyền rủa thái hậu ư?"

"Không đúng nha!" Suy nghĩ một lát, hắn thắc mắc hỏi "Ta nhớ, ngày hôm qua ngươi nạp một hơi bốn người phi tử! Chẳng lẽ bốn nữ nhân còn không đủ thỏa mãn ngươi sao?"

Phượng Dật nghiêm mặt, không nói.

Lý Ti Thần lại gần hắn, bắt đầu xem xét, quan sát tỉ mỉ một hồi sắc mặt của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như hiểu rõ " Chậc chậc, ta đoán ngươi không phải không thỏa mãn, mà là phóng túng quá độ phải không? Nhìn ngươi xem, uể oải tiều tụy, vẻ mặt xơ xác, thần sắc ũ rủ, từ khi ta tới đến bây giờ, dáng vẻ luôn mệt mỏi, cái này không phải chứng cứ một đêm buông thả thì là gì? Như vậy bốn nữ nhân đã làm ngươi kiệt sức phải không? Cho nên, ngươi oán hận thái hậu, hận nàng tìm bốn người yêu tinh hút hết sinh khí của ngươi?

" Ngươi là cố tình chọc tức ta phải không?" Phượng Dật hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn.

Việc đêm qua là trong lòng hắn tăng thêm một nỗi hận.

Nam Cung Xuân Yến! Hắn thề dưới đáy lòng, sớm muộn có một ngày, trẫm nhất định sẽ trả lại gấp mấy lần, làm cho ngươi còn thảm hại hơn trẫm!. 

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Chú thích:

(1) Thái phó: chức quan thuộc hàng tam phẩm, dưới thái sư và trên thái bảo.

(2) Ngọc bôi: chén hoặc ly làm bằng ngọc.