Điểm tâm vơi đi một miếng, lại một miếng.
Mắt cô bé ngày càng đỏ, nước mắt từ từ chảy xuống...Ôi… ôi, điểm tâm, nàng còn ăn chưa đủ mà!
Đang diễn hăng say, một bàn tay không chút lưu tình đánh lên vai Nam Cung Xuân Yến một cái, tiếng nói không được vui vẻ của cô nương áo lam cất lên " Này, Tiểu Yến, tỷ mau dừng lại, nữ nhi của ta chỉ cho tỷ mượn năm phút thôi "
Nếu người làm mẹ đã lên tiếng, cũng không nên trêu tiếp, Nam Cung Xuân Yến vội đem cái đĩa trả lại cho cô bé, cười nói:" Cám ơn Phù nhi, ăn được điểm tâm, dì thật vui vẻ! Coi như cảm ơn, dì cho Phù nhi Chuỗi hương châu!
Vừa nói, giống như làm ảo thuật, nàng từ cổ tay lấy ra một chuỗi hương châu màu vàng nhạt, đeo vào tay cô bé.
Điểm tâm được trả về, còn thêm một chuỗi hạt châu, cô bé đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức nín khóc, mỉm cười vui vẻ nói " Thơm, thơm quá! Cảm ơn dì!"
" Phù nhi thích không? " Nam Cung Xuân Yến hỏi.
Cô bé gật đầu lia lịa " Thích!"
Nhìn chuỗi hương châu tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cô nương áo lam hờ hững hỏi " Là cống phẩm( 1) phải không?"
" Đúng vậy!" Nam Cung Xuân Yến cười nói " Hoàng đế đại hôn, các nơi dâng lên cống phẩm nhiều đến nỗi quốc khố sắp chứa không hết. Trong lúc rảnh rỗi, ta đi xem một vòng, tình cờ nhìn thấy cái này, cảm thấy Phù nhi sẽ thích, liền mang tới. Nghe nói, hình như là làm ra từ cây trầm hương trăm năm tuổi, còn có mấy trăm vị cao tăng vì nó tụng kinh bốn mươi chín ngày, là vật quý giá để trừ tà bảo hộ bình an. Mấy thứ này ở tẩm cung của ta không biết có bao nhiêu, làm sao sử dụng hết được, để ở nơi đó cũng chờ sâu mọt cắn, không bằng lấy tặng Phù nhi"
Đúng là mượn gió bẻ măng, cô nương áo lam thầm nghĩ.
" Như vậy, kế hoạch của chúng ta vẫn tiến hành như cũ phải không?" Nhìn chuỗi hương châu quý giá, cô nương áo lam hỏi.
" Đương nhiên!" Nam Cung Xuân Yến đáp, liếc muội muội của mình, nói tiếp " Nếu không muội cho rằng hôm nay ta tới làm gì?"
Cô nương áo lam mặt không chút thay đổi, đáp " Than thở"
"Ta có thể kiềm nổi sao?" Nàng bất mãn nói " Muội không phải không biết, trong cung tấu chương xếp được thành núi, Hòn đá nhỏ đó còn thỉnh thoảng giả vờ ngất xỉu, luôn mượn cớ từ chối trách nhiệm, mỗi ngày việc nước việc nhà xoay ta giống như con quay, bận bịu đến thời gian ăn cơm cũng không có. Từ khi lão già đó chết, mọi việc đều đổ lên đầu ta, nhiều lúc ta bực đến muốn giết người! Thật vất vả mới trốn ra đây được!"
" Quả là tội nghiệp cho thái hậu nương nương" cô nương áo lam hài hước nói. Dù gì nàng cũng cảm thấy bản thân hạnh phúc hơn nhiều.
"Cũng chỉ có muội thương cảm ta " Nam Cung Xuân Yến thở dài, sau đó từ dưới bàn lấy ra một tay nải (2) bằng gấm, để lên trước mặt cô nương áo lam, ngả người ra ghế, nhắm mắt lại nói " Không nói nhiều nữa, đồ giao cho muội, theo cách cũ"