Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 272




Dù bị mấy câu nói của Phó Thần làm cho xấu hổ, nhưng khi bình tĩnh lại, cảm giác bực bội trong lòng Thiệu Hoa Trì chẳng những không vơi bớt mà còn khó chịu hơn. Y nhất định sẽ nhỡ kỹ, để một ngày nào đó đòi lại công bằng cho Phó Thần.

Thấy dáng vẻ kìm nén trong lòng, giận mà không dám trút của Thiệu Hoa Trì, trái tim Phó Thần lại thình thịch một hồi. Thiệu Hoa Trì để ý đến hắn, run rẩy vì phẫn nộ thay hắn, làm sao hắn lại không xúc động cơ chứ?

Các tướng lãnh không ưa Phó Thần vì hắn chỉ là một thái giám, nếu không phải là Thiệu Hoa Trì đích thân đưa tới thì hắn còn chẳng có nổi tư cách nói chuyện với bọn họ.

Nhưng Thiệu Hoa Trì đã trịnh trọng giới thiệu như vậy, bọn họ cũng nghiêm trang, tôn trọng hơn. Thấy vậy, sắc mặt Thiệu Hoa Trì mới hiền hòa trở lại.

Thật ra, không phải họ không công nhận năng lực của Phó Thần. Hắn góp sức không ít vào những kế hoạch bọn họ thực hiện, thậm chí còn khá hiểu quân địch, đoán được mưu kế của đối phương. Nhưng đối với đám tướng sĩ thì dù một nô tài có công lao lớn đi chăng nữa cũng chẳng đáng nói tới. Nô tài thì phải tận tụy dốc sức vì chủ, đó không phải lẽ đương nhiên hay sao. Bọn họ thay đổi thái độ chủ yếu vì Thụy vương vốn không bao giờ xen lẫn cảm xúc cá nhân vào việc chung, vậy mà lại lên tiếng đòi công bằng thay người này. Chưa ai thấy y thẳng thắn bày tỏ sự tôn trọng với ai như thế.

Nếu y đã nói vậy, bọn họ sẽ nỗ lực hơn nữa để vượt qua Phó Thần.

Đó là sức mạnh mà quyền thế, địa vị có thể mang lại.

Thiệu Hoa Trì biết rất rõ, chỉ khi y nắm quyền, y mới bảo vệ được những người y yêu quý nhất.

Nếu Phó Thần đã bị người ta chú ý đến thì Thiệu Hoa Trì cũng sẽ đổi kể hoạch. Y quyết tâm biến Phó Thần thành người sóng vai cùng y một cách đường hoàng trước bàn dân thiên hạ.

Tuy Phó Thần không quan tâm bản thân mình bị khinh thường, nhưng có người không nhịn được khi kẻ khác nhìn hắn bằng ánh mắt đó. Cơn bực bội này chẳng dễ kìm nén chút nào. Chút xíu mâu thuẫn giữa hai người sau cái chết của Mục Quân Ngưng chóng vánh qua đi. Phó Thần tiếp tục nói, "Tại hạ trình bày ý kiến của bản thân, chư vị đại nhân chỉ cần lắng nghe một chút là được. Ta cho rằng, từ cuộc vây công lần này, cho đến việc An vương kế vị, đều nhất định có liên quan đến đế vương Kích quốc, Lý hoàng. Hắn là trụ cột tinh thần của Kích quốc mấy năm gần đây. Đất nước bọn họ phát triển mạnh mẽ dưới sự cai trị của hắn. Ngay cả kho vũ khí, thuốc nổ trong kho của Tấn quốc ta đều do Kích quốc sản xuất rồi bán lại với giá cao. Ta và điện hạ cũng từng phát hiện vài căn cứ cất giấu thuốc nổ ở Tây Bắc. Bọn họ khiêu khích, gây thù oán giữa Tấn quốc và các tiểu quốc biên giới. Các vị còn nhớ, cứ mỗi lần địch quấy rối biên cảnh. Kích quốc lại đưa viện binh đến vào thời khắc quan trọng nhất, phải không?"

Mỗi tướng lãnh ở đây đều dày dặn kinh nghiệm sa trường, ai cũng từng một lần tham gia bảo vệ biên giới. Trong những trận đánh với Khương Vu, Kích quốc thừa phái viện quân đến rất đúng lúc, để bọn họ có thời gian dưỡng sức. Nếu không vì thế, Tấn Thành đế đã không tin tưởng Kích quốc như vậy. Bọn họ rất cảm kích, vì trong vô số nước anh em, chỉ mình Kích quốc luôn một dạ trung thành. Nhưng bây giờ, nhìn từ góc độ khác, lại cảm thấy sao bọn họ lại đến đúng thời điểm thế chứ, cứ căn lúc quân ta sắp bị đánh tan tác thì mới xuất hiện, cứ như đã tính toán sẵn từ trước. Một khi đã bắt đầu nghi ngờ thì chuyện gì cũng cảm thấy có âm mưu.

Lúc trước, Từ Thanh đã âm thầm ám chỉ, cho nên khi Phó Thần nói ra, chúng tướng rất nhanh chóng bị thuyết phục. Nếu tất cả đều là âm mưu của Lý biến Thiên, vậy An vương đóng vai trò gì trong đó?

Có phải y là con rối bị chúng giật dây hay không? Thế tương lai Tấn quốc sẽ thế nào? Có còn là Tấn quốc của bọn họ nữa chăng?

Theo giả thuyết của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lại tiếp lời, "Nếu chúng at không ngăn cản thì bây giờ trong thành có đến tám vạn mật thám Kích quốc. Khi Thiệu Hoa Dương dẫn quân tấn công thành, tám vạn kẻ này sẽ nội ứng ngoại hợp, khiến chúng ta không kịp trở tay. Không chỉ tổn thất binh lình mà dân chúng trong thành cũng lâm nguy."

Ai nấy đều nghĩ tới hai chữ: Đồ sát.

"Bọn chúng muốn chiếm Loan Kinh?" Một võ tướng phẫn nộ nói, "Nghĩ dễ dàng vậy sao? Chỉ cần chúng ta vẫn còn trên mảnh đất này thì không đến lượt bọn chúng ra oai."

"Có lẽ không chỉ đơn giải như vậy. Nếu chúng định làm thế thì việc gì phải để An vương về đây?"

"Chúng muốn dọn đường cho An vương! An vương chỉ cần diễn một màn kịch đẩy lui quân địch là được." Nếu thật sự như thế thì rất khớp với giả thiết của Phó Thần. Một vài vị tướng đã hình dung tới, nhưng không dám nói thẳng ra, "Các vị nghĩ xem, nếu An vương là con rối của Kích quốc, vậy thì khi Tấn quốc lâm nguy, An vương xuất hiện đúng lúc để ngăn cơn sóng dự, vậy thì rầm rộ biết bao!"

Có lẽ toàn bộ bách tính Tấn quốc sẽ tôn sùng Thiệu An Lân cực điểm, xem y là trụ cột tinh thần của cả nước, thậm chí danh tiếng còn lấn át cả Tấn Thái tổ uy vũ xưa kia.

Sẽ không một ai dám trái lại bất cứ quyết sách nào của Thiệu An Lân nữa, bởi y đã thành vị thần trong mắt người dân.

"Kẻ địch không chỉ trông chờ vào quân khởi nghĩa, quân liên minh các tiểu quốc, cùng tám vạn mật thám để xâm lược Tấn quốc. Chúng ta đất rộng người đông, kỳ nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp, cộng thêm vô vàn danh tướng thề chết bảo vệ non sông, cho nên Lý hoàng sẽ không dùng cách thông thường để chiếm đoạn. Hắn chậm rãi khiến Tấn quốc hao mòn, sau đó gây một cuộc đồ sát khủng khiếp ở Loan kinh, cuối cùng để cho An vương kịp thời cứu nguy, tạo danh tiếng khổng lồ cho y." Thiệu Hoa Trì thức thời bồi thêm một câu.

Tiếp đến, các tướng lãnh xôn xao thảo luận, trình bày ý kiến. Phó Thần biết, nếu hắn cứ độc thoại từ đầu đến cuối mọi suy đoán của mình thì không thể đạt được hiệu quả. Người khác chỉ tin kết luận do chính bản thân họ nghĩ ra, tin đến không chút nghi ngờ, cho nên Phó Thần chỉ mở lời dẫn dắt, Thiệu Hoa Trì giúp hắn phối hợp gợi ý, rồi hướng những người kia đến kết luận của mình.

"Ta nhớ, ban nãy Thụy vương còn bị vu oan ở trong cung. Thập nhất hoàng tử từ lâu đã thể hiện mình theo phe An vương. Nếu đúng là thế, một khi Thụy vương bị bắt vào lao ngục, mang tội giết vua, An vương đánh bại quân khởi nghĩa, cộng thêm chiếu thư của tiên hoàng, y sẽ đăng cơ danh chính ngôn thuận trong sự hô hào của muôn dân."

"Hơn nữa, người duy nhất có đủ thanh danh sánh ngang với y là Thụy vương đã bị bắt rồi, không cách nào lật ngược tình thế."

"Nếu kinh thành tổn thất thảm trọng, An vương kế vị, Thụy vương bị giam, đám lão tướng chúng ta cũng sẽ bị âm thầm giải quyết hết. Đến lúc đó thì...." Vừa nghĩ đến âm mưu trong cung lúc nãy, Thụy vương suýt nữa bị vu oan, chắc chắn kẻ địch đã tính toán từ trước.

Chúng tướng lại một lần nữa phải nhìn Thiệu Hoa Trì bằng con mắt khác. May sao vị vương gia này chung một chiến tuyến với bọn họ.

"Khắp Tấn quốc, từ trên xuống dưới đều sẽ thành vật trong tay nước khác mất thôi!" Đó là sự xâm lược lặng lẽ về mặt tinh thần, xâm lược một cách lâu dài, chắc chắn, mà bách tính còn phải đội ơn họ.

Tính kế thật cao siêu. Có thể nói, chiêu này của Kích quốc mà thành công thì thành công đến cả trăm năm: Làm Tấn quốc suy yếu, lập An vương thành lãnh tụ tối cao, chậm rãi ăn mòn, giết Tử Vi tinh Thiệu Hoa Trì, hoàn toàn kiểm soát Tấn quốc trong lòng bàn tay.

Các tướng lãnh quanh đầu nhìn nhau. Thà rằng quyết chiến một trận, bọn họ dĩ nhiên sẽ đi đầu làm gương, xông về phía trước, dù có chết cũng chết oanh liệt trên sa trường, chứ không muốn bị kẻ khác ăn mòn cả lý trí. Đám võ tướng chỉ nghĩ thôi mà thấy sợ. Bọn họ thật sự khâm phục đám mưu sĩ này, thôi thì đối đầu với gươm đao thuốc súng, trăm ngàn quân địch còn hơn đấu trí với lũ có đầu óc. Bọn họ giải quyết được vấn đề bằng vũ lực, chứ không đói phó được với mấy mưu ma quỷ kế lạnh sống lưng thế này.

"Đây có lẽ là một cuộc xâm lược chưa từng có từ trước đến nay. Bọn chúng vẫn luôn che giấu mục đích thật sự, không một ai nhận ra." Từ Thanh kết luận. Sau một hồi phân tích, bọn họ đã có đáp án thống nhất, khẳng định được mưu đồ của kẻ địch, đúng như phỏng đoán của Phó Thần.

Từ Thanh đang định bàn xem bước tiếp theo cần làm gì thì phát hiện ra Thiệu Hoa Trì đã thực hiện xong. Y sắp xếp tám vạn dân ở ngoài thành, đưa dân chúng trong thành đi sơ tán, việc nào cũng góp phần giảm tổn thất trong thành.

"Điện hạ, vậy sau đây chúng ta nên ứng phó thế nào?" Lúc này, chúng tướng đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì tự có suy tính trong lòng, bèn liếc mắt trao đổi với Phó Thần. Phó Thần nói nhỏ vào tai y mấy câu. Thiệu Hoa Trì gật đầu, dường như có chút kích động khi đôi bên không hẹn mà chung suy nghĩ, "Chỉ mình ngươi hiểu ta."

Thái độ của hai người bọn họ khiến kẻ khác trố mắt, đồng thời phải nhìn thái giám này với con mắt khác.

"Giờ chúng ta cũng tương kế tựu kế lại với chúng." Thiệu Hoa Trì quay sang gọi Thanh Tửu đang đứng ngơ ngác một góc, "Thanh Tửu, ta nhớ ngươi đã thu thập đủ danh sách những kẻ đáng tin cậy?"

Thanh Tửu nghe Thiệu Hoa Trì gọi tên mình, vô thức run rẩy một trận rồi thưa, "Dạ, có ạ."

Nó đã làm theo lệnh Phó Thần, nhân trận tấn công lúc trước, quan sát ghi lại những người có thể giao nhiệm vụ.

"Ngươi chọn một ngàn người, lưu lại trong thành, đóng vai dân chúng bình thường. Sau khi nhận được ám hiệu của ta, bảo bọn họ giả vờ đánh giết lẫn nhau. Muốn đánh giết kiểu nào cũng được, tùy họ quyết đinh. Cái ta cần là một ngàn người này phải giả chết, nằm la liệt khắp thành.

"Hả?"

Bảo bọn họ tự đánh nhau, sau đó giả chết?

Phó Thần tủm tỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến chảy nước, muốn nhấn chìm người ta. Thiệu Hoa Trì thẹn quá hóa giận, lườm hắn một cái.

Nhìn cái gì mà nhìn! Ta có gì hay mà nhìn!

Thanh Tửu không biết trong lòng công tử lúc này thế nào, nhưng nó có cảm giác, cái lườm kia của điện hạ cực kỳ.....phong tình vạn chủng, khiến cả người tê dại. Chưa ai thấy điện hạ như thế bao giờ. Có lẽ trong mắt y chỉ tồn tại hai loại người: Phó Thần và không phải Phó Thần.

"Ý điện hạ là sao?"

"Khiến chúng nghĩ kế hoạch của mình đã thành công." Cái liếc mắt đưa tình với Phó Thần chỉ thoáng qua chốc lát, rồi lại quay về làm Thụy vương nghiêm chỉnh, công bằng.

Từ Thanh ngẫm lại lời nói của Thiệu Hoa Trì. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của địch, kinh thành bị công phá, bách tính lầm than, sau đó An vương xuất hiện cứu vớt lê dân bá tánh. Thụy vương hẳn là muốn tạo cả cảnh tượng giống như thế. Nếu An vương không biết kế hoạch đã bại lộ, nghĩ rằng quân khởi nghĩa đã thành công đánh vào Loan kinh, vậy thì có thể tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của An vương.

Nếu An vương làm đúng kịch bản, dẫn quân về "cứu nguy" cho kinh thành, thì hành động của y sẽ lộ ra sơ hở rằng y "đã biết từ trước". Màn kịch bị phanh phui trước mắt vạn dân, y sẽ không cách nào tẩy trắng hình tượng được nữa.

Thật làm một mưu kế độc ác, không dao giết người. Nhưng mà Từ Thanh lại vui như mở cờ trong bụng. Chỉ cần vị vương gia thiện mưu thiện kế này còn ở đây, Tấn quốc vẫn có cơ hội.

"Nhưng An vương là kẻ rất thận trọng...." Chưa chắc đã lừa được y mắc mưu.

"Cho nên, mỗi một bước của kế hoạch, chúng ta tuyệt đối không được phạm sai lầm, như thế mới khiến y lòi đuôi cáo. Việc này chỉ giao cho ngài ta mới yên tâm." Thiệu Hoa Trì không xưng bản vương, mà xưng ta một cách ngang hàng, thể hiện sự kính trọng với Từ Thanh.

Từ Thanh trịnh trọng gật đầu, "Mạt tướng nhất định sẽ toàn lực ứng phó."

Phó Thần đưa ra mưu kế này với Thiệu Hoa Trì, một là để gài quả bom nổ chậm dưới ngai vàng của Thiệu An Lân. Y sẽ không còn là danh thần cứu vớt chúng sinh nữa, mà là một tân quân lừa trên gạt dưới. Mặt khác, hắn cũng muốn đám triều thần chưa hoàn toàn tin phục Thiệu An Lân tận mắt chứng kiến sự tráo trở của y.

Mà để làm được điều này thì cần cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Hắn mới chỉ có thiên thời địa lợi, nhân hòa chưa đủ.

Bước nào cũng giống như đi trên mặt băng mỏng.

Khi Từ Thanh đưa tướng lãnh rời đi để chuẩn bị kế hoạch ứng Phó, lão quay đầu cau mày nhìn Phó Thần.

Điện hạ vốn không phải kiểu người nham hiểm đến tận xương, có thể bày ra thứ mưu kế độc địa như vậy. Kẻ đứng sau có lẽ chẳng phải ai khác ngoài Phó Thần lặng lẽ khiêm nhường kia.

Cho đến giờ, vẫn chưa có quá nhiều người chú ý đến tiểu thái giám này. Nếu không bị hoàng quý phi ép ra mặt thì có lẽ hắn vẫn vô hình như cái bóng. Đó mới là kiểu người khiến kẻ khác phải lo sợ, đề phòng nhất.

Hắn cũng có đôi phần giống lão thời trẻ, nhưng nhẫn nại hơn, bình tĩnh hơn, nhằm che giấu sự kiêu ngạo, khinh cuồng không ai bì nổi trong cốt tủy. Liệu điện hạ có thu phục nổi con rắn độc này không? Từ Thanh không thể không lo lắng.

Sau khi đám người lục tục rời đi, ai làm việc nấy, Thiệu Hoa rì mới thả lỏng phần nào, kéo tay Phó Thần. Hai người dắt nhau lên đài quan sát trên cao, "Ngươi đã sắp xếp từ trước rồi à?"

"Càng sớm càng tốt." Hai người cùng chung suy nghĩ, đoán ý nhau cũng rất nhanh. Bọn họ đều biết, không chuẩn bị sớm, thì chỉ cần chậm một bước cũng thua cả bàn cờ.

"Ngươi làm vì ta." Thiệu Hoa Trì không đặt câu hỏi, mà khẳng định.

"Ta là phụ tá của ngày, đương nhiên phải thế." Phó Thần thản nhiên đáp.

"Không hoàn toàn là như thế. Ngươi làm vì tình riêng. Ngươi ngăn ta động đến An vương là vì sợ ta mang tiếng giết huynh, không muốn ta bi bách tính phỉ nhổ. Ngươi cũng không muốn lịch sử ở thành Bảo Tuyên tái diễn, nên mới phải bày kế quanh co phức tạp. Thà rằng tốn thời gian hạ bệ danh tiếng An vương, để y đăng cơ rồi rút củi đáy nồi, chứ không đi đường tắt để rồi mang tiếng xấu. Ngươi nói sẽ khiến ta danh chính ngôn thuận đi lên ngự tòa, tất cả đều là thật!" Thiệu Hoa Trì ban đầu không để ý quá đến lời này của Phó Thần, nhưng giờ y mới nhận ra, hắn không chỉ nghĩ đến, mà còn thực hiện từng bước rồi.

Cảm giác bất chợt nhận ra những gì người yêu đã làm cho mình lâu nay, quả thật khó mà hình dung được bằng lời. Y không nghĩ mình có thể yêu Phó Thần nhiều hơn nữa, nhưng tình yêu đó cứ mỗi lúc một đầy, tựa như không giới hạn.

Mặt rời vừa ló rạng ở phương đông, rắc một tia hồng ấm lên vai Phó Thần. Hắn thản nhiên mỉm cười, đầy vẻ yêu chiều.

Tựa như gật đầu, ngài nói cái gì thì là cái đó.

Nếu Thiệu Hoa Trì ám sát Thiệu An Lân để cướp ngôi như y đã dự định, thì dù có thành công đi nữa, một khi dân chúng nghe tin An vương dẫn quân về cứu nguy cho kinh thành, lại bị Thụy vương bày mưu giết chết, họ sẽ nghĩ sao, sẽ phỉ nhổ Thụy vương đến mức nào? Không một ai nhớ đến những gì y từng làm vì nước vì dân nữa, chỉ còn lại tiếng xấu muôn đời. Phó Thần tuyệt đối không để y hủy hoại thanh danh đã xây dựng bấy lâu.

Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần không đáp nhưng đã phần nào khẳng định, y kích động đến mức siết chặt tay Phó Thần, hốc mắt ửng đỏ, "Cho nên ngươi sai lính sơ tán dân chúng trong thành là để hạ thương vong xuống thấp nhất. Ngươi sớm đoán ra kế hoạch của kẻ địch là hại ta mất hết thanh danh, đổ mọi thiệt hại trong kinh thành cho ta. Khi ấy, ta bị bắt oan cũng chẳng thể chối cãi được. Ngươi dùng danh tính của ta để đưa dân đi lánh nạn, là để kẻ địch không có cơ hội bôi nhọ ta, đồng thời khiến bách tính nhớ rằng Thụy vương làm tất cả vì an toàn của họ, có phải thế không?"

Có thể nói Phó Thần đã cố tình lợi dụng kế hoạch của kẻ địch lần này để phản lại chúng, khiến âm mưu phá hủy danh tiếng của Thiệu Hoa Trì lần này thành dịp để biến y thành quân vương chân chính trong lòng dân.

Thiệu Hoa Trì xúc động đến nỗi nói năng lộn xộn. Những việc Phó Thần làm không chỉ vì hắn đã chọn y làm chủ, công mà còn chất chứa cả tình cảm riêng tư nữa. Chính vì Phó Thần quan tâm đến y nên mới không để kẻ khác nhục mạ y nửa lời.

Trước nay, y chỉ luôn dựa vào bản thân, đã quen với việc bị người thân cận nhất trở mặt hãm hại, tựa như phụ hoàng, hay là Vanh Hiến tiên sinh.... Y giải ngây giả dại, tự bảo vệ tính mạng của mình, tìm chỗ đứng trong hoàng cung, rồi lại xông pha ra chiến trường, giành chiến tích trong hiểm cảnh. Y thậm chí chưa từng mong đợi Phó Thần sẽ lo nghĩ cho mình. Vây mà Phó Thần không chỉ nghĩ, còn nghĩ nhiều, làm nhiều, tính toán nhiều, kế hoạch nào cũng xét đến đường lui. Dù bọn họ đứng chung chiến tuyến, Phó Thần giúp y cũng là giúp bản thân, nhưng y không ngờ hắn sẽ toàn tâm toàn ý.

Có vô số cách thức để y chiếm được ngai vàng, như Phó Thần lại chọn cách phiền toái nhất, để đảm bảo lợi ích cho y nhiều nhất. Dù tình cảm Phó Thần dành cho hắn là chủ tớ hay tình nhân, y đều cảm kích tận trời xanh. Cảm ơn thần linh đã ưu ái, đưa Phó Thần đến bên y.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Thiệu Hoa Trì biết tới, cảm giác được yêu là thế nào.

Y xúc động như đứa trẻ được quà, không nhận ra nước mắt đã tràn mi, chỉ biết vụng về lúng túng nắm tay Phó Thần, mất hết cả phong thái bất khả xâm phạm thường ngày.

"Đúng thế." Ánh mắt Phó Thần ngập tràn tình ý, làm say lòng người.

Sau khi bị Từ Thanh đuổi về phủ, Thiệu Tử Du vẫn luôn lo lắng không thôi. Liệu có phải Từ Thanh đã nhận ra mục đích của mình rồi không, hay chỉ đơn thuần muốn đảm bảo an toàn nên mới ngăn y ra ngoài. Y lại càng không rõ, rốt cuộc chuyện này có phải do Thiệu Hoa Trì giật dây không nữa.

Y cũng chỉ biết nội dung chiếu thư của Tấn Thành đế sớm hơn Thiệu Hoa Trì một chút. Thái phó là thành viên của phe bảo hoàng. Sau khi nghe thái phó nói tên người kế vị, y cũng nhận được tin mật từ Thiệu An Lân, hỏi xem y có ý định đầu phục hay không.

Hiển nhiên tam ca sẽ dựa vào câu trả lời của y để quyết định có giữ mạng y sau khi đăng cơ hay không.

Y buộc phải tỏ ý toàn tâm ủng hộ vị tam ca này. Dù bất mãn, y cũng biết giờ mình tranh giành không nổi với tân hoàng. Người thừa kế ngôi vị là tam ca, lúc trước bọn họ cũng có giao tình tương đối tốt đẹp. Tam ca đang trên đường về kinh, nhiều khả năng gặp kẻ địch mai phục ám sát. Nếu y xuất hiện giúp đỡ kịp thời, không chừng có thể tạo ấn tượng tốt.

Y biết lựa chọn thế nào mới có lợi cho mình.

Nhưng Từ Thanh lại không cho y rời thành, khiến kế hoạch mắc kẹt tại đó.

Y nhất định phải tìm cách ra ngoài, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp được tam ca sớm hơn bất cứ ai.

Bỗng nhiên, thân tín vội vàng chạy vào, thì thầm bên tai y mấy câu.

Chỉ một lúc sau, một đám người vác cái bao tải đi vào, quăng xuống đất. Có tiếng nữ tử đau đớn kêu rên.

Bao tải được mở ra, để lộ gương mặt của Diệp Huệ Ly. Ả mảnh dẻ như ngọn cỏ trước gió, bị miếng vải chặn miệng, vẻ mặt hết sức lo âu. Diệp Huệ Ly đã từng là Kỳ Quý Tần trong cung, tiếng tăm nổi trội một thời, là phi tử được sủng ái nhất trước khi Mai Giác được độc sủng. Sau sự kiện chó điên cắn người, ả bị lưu đày, rồi được Phó Thần ra tay cứu, để cho Lương Thành Văn dùng làm vật thí nghiệm, phẫu thuật thay đổi khuôn mặt. Bây giờ, diện mạo của ả vô cùng ngoan hiền, dịu dàng, sống dưới cái tên giả là Tiểu Diệp. Phó Thần sai ả cùng thuộc hạ là Thanh Thủy đến Tiêu Tương quán, trở thành hai danh kỹ nức tiếng trong kinh, được đám quan lớn rước về phủ. Họ bày ra mấy màn kịch tranh sủng ầm ỹ ở hậu viện các quan viên đảng bảo hoàng, rồi nhân cơ hội, cho bọn họ nuốt cổ trùng.

Hôm nay ả có việc gấp phải báo cho Tiết Duệ nên mới rời khỏi cửa, không biết đã bị người của Thiệu Tử Du theo dõi. Sau khi đến kinh thành, Diệp Huệ Ly được nhiều thế lực để mắt, đặc biệt là Thiệu Tử Du. Y đã quyết định tạm bỏ ý định tranh ngôi hoàng đế, tranh thủ xây dựng tình hữu nghị với tam ca.

Nữ nhân này bắt chước phong cách của tam ca, từ áo quần, cử chỉ, hành vi, sở trường, thú vui.... Các quan tranh nhau cướp ả về cũng vì ả có vài phần giống tam ca, nghĩ bụng sẽ dâng lên cho hoàng đế sau này. Nhưng Thiệu Tử Du nhìn thấy rõ ngứa mắt. Nếu không có người chống lưng bồi dưỡng ả, việc ả có điểm tương tự Thiệu An Lân chỉ là tình cờ, thì sai sẽ tin? Giờ thấy đảng bảo hoàng tan đàn xẻ nghé, y càng khẳng định nữ nhân này được đưa đến kinh thành là có mục đích, vì thế quyết định ra tay với ả để lấy lòng tam ca.

"Thiếu là người của phủ thượng thư, xin ngài thả thiếp ra...." Diệp Huệ Ly khóc nức nở như hoa lê trong mưa. Nam nhân khác mà thấy ả thì chắc chắn sẽ mềm lòng, nhưng tiếc thay Thiệu Tử Du vốn là kẻ không mờ mắt trước sắc đẹp.

Y bực bội khoát tay, chẳng thèm nhìn điệu bộ của ả. "Lôi ả đi. Không phải là có thợ lóc thịt mới đến vương phủ sao, bảo hắn hầu hạ khuôn mặt ả cho tốt."

Diệp Huệ Ly vừa nghe hai chữ lóc thịt thì điên cuồng vùng vẫy, "Đừng....Xin đừng!!"

Đám hộ vệ lôi ả đi như cái bao tải. Ả chấp nhận làm theo kế hoạch của Phó Thần là để trả thù Diệp gia đã vứt bỏ ả năm xưa, cùng những kẻ nhân lúc ả thất thế mà lăng nhục. Mất đi khuôn mặt này, ả làm sao có thể báo thù được nữa. Đối với một nữ nhân coi sắc đẹp như mạng sống, hủy dung còn khổ sở hơn cả lăng trì.. Truyện Trinh Thám

"Bịt miệng ả lại, ồn quá!" Thiệu Tử Du nghe tiếng nữ nhân gào thét, bực bội ra lệnh.

Sức lực tầm thường của ả không chống lại được hộ vệ. Ả hoảng sợ đến mức không kiểm soát được tiểu tiện, nước chảy lênh láng trên đường bị kéo đi. Thiệu Tử Du càng bực tức hơn. Quả nhiên chỉ là đồ dỏm, càng nhìn càng ngứa mắt.

Không lâu sau, thân tín báo tin, y có thể ra khỏi thành.

Lính canh gác quân nhu muốn ra ngoại thành để đưa một số bách tính còn mắc kẹt bên ngoài về. Cụ thể là làm gì thì không hỏi thăm được, chuyện này được giữ kín nghiêm ngặt. Bách hộ trưởng trong đội quân nhu là mật thám y cài vào, gã có thể giúp họ qua được cổng thành nhân lúc lộn xộn. Quả là thời cơ tốt.

Thiệu Tử Du không biết mật thám này đã sớm bị Thiệu Hoa Trì khống chế. Ngay cả tin tức gã đưa cho Thiệu Tử Du cũng nằm trong kế hoạch của y.

Thiệu Hoa Trì rõ ràng muốn tạo cơ hội cho Thiệu Tử Du ra khỏi thành mà không bị nghi ngờ, cho nên mới phải rắc rối như thế. Thiệu Tử Du mắc mưu chính vì y tính toán quá lòng vòng, luôn tự nhận mình là người thông minh nhất. Đã vậy thì dùng phương pháp của người thông minh đối phó với người thông minh đi. Quả nhiên Thiệu Tử Du đã ngoan ngoãn mắc lừa.

Thiệu Hoa Trì biết dùng cách nào đối phó với loại người nào để đạt được hiệu quả cao nhất.

Thiệu Tử Du vội vàng tìm cách rời thành. Còn tại một góc Dự vương phủ, một nữ tử đau đớn nằm gục trên mặt đất. Khuôn mặt ả lúc này đã nát tươm, máu thịt lẫn lộn, chẳng khác nào quỷ dữ, đến cảm mặt đất cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Ả bị hộ vệ ném ra nhoài. Gương mặt bị đao phủ lọc từng miếng thịt, nhưng nỗi đau không chỉ ở thể xác.

Đối với đám vương tôn quý tộc, ả chỉ là một ca kỹ. Bọn họ không vừa mắt thì chỉ xử lý ả chỉ tốn một câu nói.

Khi ả đang lê lết trong bùn lầy, một đôi giày trắng như tuyết bỗng xuất hiện ngay trước mắt.

Ả ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nước mắt chợt chảy xuống làn da đã bị cày nát, đau đớn đến run rẩy. Đầu lưỡi ả cũng bị nhổ mất, không nói thành lời. "A....a....."

Khi Phó Thần kiểm tra tin tức tình báo thì biết chuyện này. Hắn đích thân đến cổng sau Dự vương phủ một chuyến, gương mặt vô cảm nhìn Diệp Huệ Ly đang bò rạp dưới chân mình. Hắn từ từ ngồi xuống, lạnh lùng thản nhiên, như thể kẻ đang cầu cứu chẳng phải thuộc hạ của mình, "Có đau không?"

Diệp Huệ Ly đau đến không thể trả lời. Ả chỉ biết trợn mắt, nhìn gương mặt đó nở nụ cười. Ả không hiểu sao thấy mình như vây mà Phó Thần lại vui vẻ được. Hắn chậm rãi móc một bình sứ từ trong áo, thong thả rắc lên khuôn mặt rách nát của Diệp Huệ Ly. Ả muốn gào thét, nhưng không còn phát ra âm thanh được nữa.

Ả trừng mắt, vừa không dám tin, vừa ngập tràn căm hận. Vì sao Phó Thần lại đối xử với ả như thế? Thứ hắn đổ lên mặt ả chính là muối.

"Ngươi còn nhớ Diêu Tiểu Quang không?"

Diệp Huệ Ly không biết đó là ai.

"Một tiểu thái giám bị con chó của ngươi cắn chết." Phó Thần thong thả gợi ý. Chỉ giờ phú này, hắn mới có thể bộc lộ một chút cảm xúc đè nén bấy lâu. Hắn vĩnh viễn không quên cảnh tượng mình chứng kiến khi đến hầm nuôi chó của Kỳ Quý tần, tìm thấy xác Diêu Tiểu Quang. Khi ấy, đứa bé đã chỉ còn làm một đống xương thịt hỗn độn, "Cảm giác bị đối xử như nô tài thế nào?"

Diệp Huệ Ly mơ hồ nhớ từng có một tiểu thái giám như thế. Ả tưởng Phó Thần đã quên, nhưng hóa ra hắn vẫn luôn ghim mối hận trong lòng, đợi đến khi vắt hết sức của ả, rồi giết ả bằng cách thức tàn nhẫn nhất.

Cuối cùng ả đã nhận ra, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Phó Thần. Hắn cho ả vài năm sung sướng như bay bổng lên mây, để rồi giáng ả xuống địa ngục thống khổ. Ban đầu, hắn khiến Diệp Huệ Ly trải nghiệm nỗi khó nhọc của dân chúng, sau đó đưa ả đến núi Thái Thường sống yên ổn, rồi lại cho ả về kinh, tiến vào trung tâm quyền lực. Ả tưởng mình cũng như các thuộc hạ khác của Phó Thần, cứ ngoan ngoãn nghe lời hắn, thì hắn sẽ không bạc đãi.

Cuối cùng ả cũng biết vì sao Phó Thần tạo cho ả khuôn mặt mang khí chất phiêu phiêu dục tiên này. Trước kia, ả là hậu phi, ngoài lão nhị Thiệu Hoa Dương ra thì không quen biết hoàng tử nào khác. Mãi về sau ả mới biết khuôn mặt ấy giống ai. Người thích An vương nhường nào thì muốn giết ả nhường đó.

Hắn ép ả bán mạng, khiến ả mất cảnh giác, rồi mượn đao giết người.

Một tên rắn độc!

Ban nãy, ả đã đau đớn đến mức chỉ muốn tìm cái chết để giải thoát thì gặp được Phó Thần, mong sao hắn sẽ giúp mình thỏa nguyện.

"Ta sẽ không giết ngươi." Ngươi nên trải nghiệm cảm giác bị dày vò một cách chậm rãi. Năm xưa, ngươi giết Diêu Tiểu Quang thế nào thì giờ ngươi sẽ chết như vậy.

Tiểu Quang, đệ thấy được không?

Ánh mắt Phó Thần lấp lánh chút lệ quang.