Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 239




Đầu óc Thiệu Hoa Trì lúc này đều dồn cả vào những chuyện trong cung. Theo lời Phó Thần thì có vẻ như A Nhất và Đệ Bát quân không ẩn mình trong cung từ lâu. Năm năm trước, toàn bộ hoàng cung đã bị y và phụ hoàng thanh lý hàng loạt, cùng lắm chỉ còn sót lại vài người của Lý phái. Cho nên đám người kia hẳn chỉ mới trà trộn vào gần đây thôi.

Thiệu Hoa Trì ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Phó Thần.....Ngươi về phủ trước, chờ tin của ta."

"Điện hạ, ta cũng vào cung." Phó Thần thẳng thắn cự tuyệt, "Ta cũng có người trong cung. Mấy ngày qua, Cát Khả đã thu xếp xong thân phận cho ta rồi."

Nói mới nhớ, năm năm trước, Phó Thần sắp lên tới chính nhị phẩm, còn được Lưu Túng chống lưng, nhiều nhân vật quan trọng khác ủng hộ, bản thân hắn cũng không hề phạm sai lầm. Nếu không xảy ra chuyện năm đó thì.....

Nhớ đến chuyện hồi ấy, Thiệu Hoa Trì lập tức dừng lại. Y không muốn hồi tưởng lại nỗi đau xé lòng khi mất hắn.

Xe ngựa rung lắc không ngừng, khiến Phó Thần quỳ hơi khó khăn, nhưng hắn vẫn hành lễ nghiêm chỉnh, nói chắc như đinh đóng cột, "Ta cần tìm tám tên thích khách kia. Có lẽ chỉ ta mới phát hiện được chúng."

"Ngươi về trước đi. Đến bao giờ ngươi mới có thể ngoan ngoãn nghe lời ta một lần." Thiệu Hoa Trì rất đau đầu. Kể cả lúc ngươi còn ký ức cũng rất dễ bị phát hiện. Chỉ cần ngươi để lộ bất cứ sai lầm nào, người của Lý phái sẽ tìm mọi cách xẻ ngươi làm tám mảnh. Huống gì bây giờ ngươi chẳng còn nhớ được chuyện trước kia, đâu phải đối thủ của bọn họ.

"Không không làm theo ý mình thì ta chẳng phải là Phó Thần nữa." Tính tình hắn và nguyên chủ rất giống nhau. Hắn tin rằng nguyên chủ cũng sẽ làm vậy.

Thiệu Hoa Trì sửng sốt. Quả như vậy. Nếu Phó Thần ngoan ngoãn nghe y sắp đặt thì đâu còn là Phó Thần y ngưỡng mộ.

Chướng ngại trong lòng y bấy lâu lặng lẽ sụp đổ.

Y vẫn luôn mong Phó Thần nghe theo y, chấp nhận sự bảo vệ và ràng buộc của y, nhưng đó lại không phải điều Phó Thần muốn. Hắn là một quỷ tài hiếm có trên thế gian. Trừ thân phận, địa vị và thân thể không trọn vẹn thì hắn chẳng thua kém bấy cứ nam nhân nào. Phó Thần muốn có được sự tôn trọng và tin tưởng, dù có phải trả giá.

"Ngài mạo hiểm được, vì sao ta lại không?" Phó Thần tiếp tục khuyên nhủ.

Ít nhất, trước khi rời đi, hãy để ta làm gì đó cho ngươi, một lần cuối cùng.

"Chẳng lẽ tính mạng ta đáng quý hơn cả ngài sao?"

Thiệu Hoa Trì kịp nuốt lại chữ "phải" vào trong. Y chậm rãi cúi xuống, dùng ánh mắt thành kính trước kia chưa từng có để nhìn Phó Thần, nhẹ nhàng nói. "Ngẩng đầu, nhìn ta."

Phó Thần lẳng lặng ngước lên, lập tức đối mặt với đôi mắt thâm thúy, sáng rực của Thiệu Hoa Trì. Một ngọn lửa sâu thẳm trong đáy lòng hắn lặng lẽ bén, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cháy rực lên.

"Nếu ngươi chết, ngươi sẽ không cô đơn." Y không cần Phó Thần hiểu lời này.

Bây giờ, ta không ngăn cản ngươi nữa. Ngươi muốn làm gì thì cứ việc làm, nhưng ta sẽ cùng ngươi.

Ngươi chết, ta không sống một mình.

Vì muốn rời đi, Phó Thần không tiếc công gài bẫy lừa gạt y. Cho nên y chuẩn bị từ bỏ mối tình y biết rõ không bao giờ đạt được. Có lẽ so với hy vọng một cách tuyệt vọng được người kia đáp lại, y càng mong hắn sống sót hơn. Còn sống là được.

Y biết mình sẽ luôn bó tay trước nam nhân này.

Nhưng những lời phía sau, y sẽ không nói cho hắn biết.

Bất cứ ai cũng không mong muốn bị một kẻ mình không yêu thích dùng những lời này để trói buộc. Suy nghĩ đầu tiên của hắn sẽ không phải là cảm động, mà là sợ hãi và áy náy. Sợ hại vì bị ràng buộc, sợ hãi vì phải gánh vác thứ tình cảm cố chấp điên cuồng của người khác. Đó không phải điều y muốn đem lại cho hắn.

Y là Thiệu Hoa Trì. Y không cho phép mình dùng lời lẽ đê tiện để khiến Phó Thần áy náy.

Trong khi bọn họ nói chuyện, xe ngựa đã dừng ở ngoài Đông Huyền môn. Thiệu Hoa Trì sắp phải đi rồi.

Lúc này, ánh đèn lồng bống phía chiếu vào trong xe, soi sáng một nửa bóng dáng Thiệu Hoa Trì. Phó Thần trông thấy một phần băng vải lộ ra sau cổ áo, trên đó dính vài vệt máu vẫn còn tươi.

Đó là vết thương khi y cố tình lao vào dao của mình ban nãy, nó vẫn còn chảy máu!

Phó Thần lập tức nhớ đến giọng nói của Thiệu Hoa Trì ban nãy, nghe khàn đặc hơn hẳn bình thường, dường như rất khó khăn, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn gắng nói ra.

Có lẽ y không thể nói chuyện quá lâu. Thốt ra một từ, y đều phải chịu đau đớn như tra tấn.

Phó Thần há miệng thở dốc, nhưng không thốt ra được lời nào. Hắn nên nói gì mới khiến nam nhân trước mặt mình dễ chịu hơn một chút?

Thiệu Hoa Trì nhanh chóng quay đầu, tháo lệnh bài trên người mình, ném cho Phó Thần.

Phó Thần nhận ra đây là lệnh bài chứng minh thân phận của Thụy vương, chẳng những đại diện cho địa vị mà còn cả quyền lực y sở hữu. Với chức vụ của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần thậm chí có thể dùng tấm lệnh bài này để sai khiến một phần quân lính.

"Cầm lấy, thấy lệnh bài như thấy người, lúc cần thì đưa ra." Ít nhất, như vậy trong cung sẽ không mấy người dám đụng đến ngươi.

"Vậy ngài dùng cái gì?" Cho hắn rồi, Thiệu Hoa Trì thì sao.

Thiệu Hoa Trì không dư hơi sức sửa cách xưng hô quá mức cung kính của hắn, "Không cần, không có ai không nhận ra ta."

Nói thế cũng không phải y kiêu căng một cách mù quáng. Dù y luôn mang mặt nạ che nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần thấy dung mạo y một lần, chẳng ai có thể quên.

Tác dụng của lệnh bài bài trải rộng khắp hoàng cung. Bất cứ thủ hạ nào của thái hậu nhìn thấy cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh. Riêng điểm này, Thiệu Hoa Trì tin rằng y không nói, Phó Thần cũng sẽ đoán ra.

Lúc xuống xe ngựa, Thiệu Hoa Trì sực nhớ ra chuyện gì, quay đầu chìa tay với Phó Thần, "Đưa đây."

Phó Thần nhìn mảnh vải trên tay, không hề có ý định trả nó cho chủ cũ, "Ngài đã vứt đi rồi, còn đòi lại làm gì?"

Thiệu Hoa Trì không ngờ Phó Thần lại cố chấp với miếng vải kia đến vậy, "Ta không biết từ khi nào ngươi lại thích mấy thứ đồ bỏ này. Thôi vậy, bổn vương cũng chẳng ki bo với ngươi."

Phó Thần cười cười. Ít nhất, hắn không muốn gây thêm rạn nứt giữa Thụy vương và nguyên chủ.

Nhìn bộ dạng Phó Thần lấy đồ của mình mà còn vênh vang tự đắc, Thiệu Hoa Trì tức đến đau gan. Nhưng y không hẹp hòi đến nỗi tranh giành với hắn một miếng vải. Thiệu Hoa Trì không muốn ở trong xe ngựa với Phó Thần nữa. Sao trước kia y lại không biết hắn ngang ngược như thế nhỉ. Sau khi xuống xe, y lạnh lùng lườm Tùng Dịch một cái, ý nói rồi ta sẽ tính sổ với ngươi.

Phó Thần theo sau, vỗ vai an ủi hắn, ánh mắt thay lời: Về sau có cơ hội ta sẽ đền bù cho ngươi.

Tùng Dịch thái độ trái ngược của hai người, một trước một sau, làm cho xoay như chong chóng. Ơ mà khoan, sao Phó Thần lại ở trong xe ngựa của vương gia? Từ khi nào? Chẳng phải bọn họ mới cãi nhau một trận tóe lửa sao? Đã làm lành rồi à? Thế nào mà nhanh vậy?

Thiệu Hoa Trì vào cung đương nhiên không được mang theo người hầu. Tuy lúc y đến Đông Huyền môn, tình hình trong cung bất ổn, nhưng thị vệ nhìn thấy gương mặt y, quả nhiên lập tức cung kính hành lễ rồi cho y vào. Phó Thần được dịp chứng kiến tận mắt khả năng hoành hành khắp hoàng cung của Thụy vương chỉ với dung mạo của mình.

Một tiếng chim hót lanh lảnh bỗng lọt vào tai Phó Thần. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim giống như chim sẽ đang bay vòng vòng trên trời đêm.

Thực ra, trời tối như vậy, không thể phân biệt được đó là loại chim gì. Nhưng nguyên chủ đã từng găp vô số rắc rối với nó. Nếu nguyên chủ nghe được tiếng hót, dù nhỏ đến mấy đi nữa, cũng nhận ra ngay đó có phải tê tước hay không. Phó Thần không có khả năng này, nhưng hắn dựa vào Tiết Duệ bắt chước tiếng chim, mô tả lại cho mình để phỏng đoán.

Trong những thông tin Tiết Duệ báo cáo, y đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của tê tước. Lý phái xác định việc tiêu diệt Thất Sát là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Số chim Phi Khanh nuôi lúc trước đã bị đốt gần hết khi truy sát nguyên chủ. Số được nuôi ở Tây Bắc thì bị Tiết Duệ và Thiền gia huynh đệ giết. Chỉ còn lại vài con ở Loan kinh, trừ một đôi giữ lại để nhân giống, số còn lại đều thả ra hết. Thứ quý giá như vậy cũng hào phóng dùng, chứng tỏ Lý phái đã rất nóng lòng muốn truy tìm Thất Sát rồi.

Dù mùi trong máu Phó Thần đã nhạt dần theo thời gian, nhưng vẫn còn sót lại chút ít. Quan trọng nhất là cách đây không lâu, hắn đã làm cút thủ đoạn để khiến mùi máu nồng hơn.

Vì phòng ngừa Thất Sát đến quấy rối, Lý phái đã nghĩ đủ biện pháp. Thất Sát xuất quỷ nhập thần như hồn ma, nhiều lần phá tan kế hoạch, nên bọn chúng không còn dám liều lĩnh nữa. Chúng sẵn sàng thả hết số tê tước còn lại ra. Chỉ cần Thất Sát bị thương thì trốn đâu cũng không thoát.

Phó Thần sờ chiếc hộp giấu trong ngực áo, chứa đầy những con Huyết Lân điệp. Dưới sự nuôi dưỡng, huấn luyện của Thiền gia huynh đệ, sức tấn công của chúng càng lúc càng mạnh. Để bản thân không bị thương, Phó Thần đã uống khá nhiều máu của Thiền gia huynh đệ, cho nên mùi đặc trưng của Khiển tộc ngấm đầy thân thể hắn. Có lẽ mùi hương lúc này còn nồng hơn cả hồi nguyên chủ còn niên thiếu.

Chuyện gì cũng có rủi ro nhất đinh. Phó Thần nghĩ, chỉ biết cố hết sức để không bị thương thôi.

Nhưng chuyện này ai mà tính được.

Lúc này, Cát Khả còn đang bận điều tra vụ việc thái giám chưởng sự Mộ Duệ Đạt mất tích. Nếu là người ngoài, hắn cũng không nhúng tay vào. Nhưng đây là Mộ Duệ Đạt, từng là sư phó của hắn và Phó ca. So với các chưởng sự khác trong viện, tuy Mộ Duệ Đạt sợ phiền phức, nhưng chí ít cũng không khắt khe với bọn họ. Về tình về lý, hắn vẫn nên tìm hiểu cho đến khi sống thấy người, chết thấy xác.

Tiểu thái giám đến báo cáo, có người cầm lệnh bài của hắn, yêu cầu gặp mặt. Một thái chưởng sự tam phẩm cũng không đến nỗi nhất định phải có lệnh bài mới gặp được. Nhưng dù sao thì cũng nên vào báo một tiếng, chứ không thì dù có phẩm cấp đi nữa cũng dễ bị trách phạt. Thị vệ bên ngoài cảm thấy không nhất thiết phải phiền như vậy, nhưng vị chưởng sự Cát Khả này ngoài miệng cười cợt, bụng dạ thì không biết đâu mà lần. Những kẻ từng đắc tội hắn, lúc đầu thì không sao, nhưng sau này đều chẳng gặp được chuyện tốt lành, khiến người ta nghĩ mà lạnh sống lưng. Thôi thì cứ cho người vào báo một tiếng chắc ăn.

Cát Khả giật mình. Phó ca đến rồi!

Hắn ngẩng cổ nhìn trời. Nhưng sao lại đến lúc này?

Lần này, người ra cổng đón không phải Cát Khả như thị vệ tưởng mà là một vị khác. Không chỉ Cát Khả, mà nửa số thái giám trong cung đều phụ thuộc tính mạng vào vị lão tổ tông Lưu gia này. Lưu gia tên đầy đủ là Lưu Túng. Tuy lão vẫn làm tổng quản phủ nội vụ, nhưng nghe nói đã từng qua bao phen vận đổi sao dời. Năm xưa, lão mắc bệnh viêm ruột, lúc được chẩn đoán thì đã muộn, chân đã bước một bước qua Quỷ Môn quan. Khi mọi người đều lắc đầu bó tay thì lão được Lương thái y cứu sống. Thanh danh thần y của Lương thái y cũng từ đó mà lan xa. Đám cung nữ thái giám đã kể câu chuyện này đến tam sao thất bản, thành giai thoại trong cung. Đương sự chưa từng phủ nhận, nên hẳn chuyện đó là thật.

Vị Lưu gia này rất ít khi xuất hiện, trừ phi có chuyện quan trọng.

Vậy mà lần này, lão đích thân ra tận đây. Thị vệ tròn mắt nhìn ông cụ tinh thần quắc thước vội vàng chạy ra, gương mặt còn hơi run rẩy vì xúc động.

Lưu Túng quan sát gương mặt vừa quen vừa lạ trước mắt. Thằng nhóc này lớn rồi. Đôi mắt sáng rực khiến người ta kính sợ của lão chứa vô vàn cảm xúc, phẫn nộ, vui mừng, đau xót, còn có chút nhẹ nhõm. Phó Thần thậm chí còn cảm thấy sự ấm áp ngập tràn. Một lão già khôn khéo như vậy, nhưng khi thấy hắn, lại vui sướng như con trẻ về nhà.

Thực ra, nói một cách nào đó thì trong cung có bạn có thầy, cũng có thể xem như một nửa nhà của nguyên chủ.

Lưu Túng là lão nhân trong cung, đương nhiên biết rõ quy củ. Lão khách khí chào hỏi thị vệ, thị vệ cũng khách khí đáp lại lão. Lưu Túng nhỏ giọng thì thầm mấy câu với họ.

Thị vệ kia kinh hãi nhìn Phó Thần, tựa hồ đang nghĩ người này có ba đầu sáu tay gì mà lại được bệ hạ sai ra ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật. Nhưng mà ban nãy, hắn xuống khỏi xe ngựa của Thụy vương, chắc hẳn lai lịch không nhỏ.

Cao lớn như vậy, cường tráng như vậy, mà lại là thái giám? Thế thì bọn thị vệ như họ biết giấu mặt đi đâu.

Nhưng dù Lưu Túng đã ra mặt, bọn họ vẫn phải tra xét đàng hoàng. Trước tiên cần kiểm tra danh sách các thái giám mất tích nhiều năm nay, tìm hiểu nguyên quán, thời điểm vào cung, còn phải mời mười vị lão nhân trong cung đến xác nhận. Chuyện này chẳng có gì khó. Cát Khả thông báo cho đám Vương Phú Quý đến nhận mặt. Không cần nói cũng biết, khi lũ bạn cùng lứa trông thấy Phó Thần đã kích động ra sao. Điều này cũng chứng minh cho các thị vệ, thân phận của người này không phải là giả.

Lại thêm lão tổ tông Lưu Túng quản lý danh sách thái giám đứng ra đảm bảo, Phó Thần thuận lợi vào cung. Đám Vương Phú Quý bị Lưu Túng đuổi về, muốn ôn chuyện để sau này hãy tính. Bị uy thế của ông cụ dọa sơ, bọn họ không nỡ đi cũng phải đi. Phó Thần nhìn quần áo bọn họ cũng đoán được, họ đều là thái giám đã có chút địa vị.

Phó Thần được đưa đến một góc vắng trong viện. Lưu Túng vừa cười vừa mắng, cầm lấy điệm cầm, là loại roi được truyền qua nhiều đời tổng quản, chuyên dùng để dạy bảo các tiểu thái giám, đánh vào lưng Phó Thần mấy cú. "Tên vô lương tâm nhà ngươi, còn biết đường mò về à? Ngươi có thèm quan tâm ta sống chết thế nào đâu! Vậy mà hồi xưa dám nói sẽ phụng dưỡng ta đến già? Ở ngoài chơi đến nỗi không nhớ đường về hả?"

Lão đánh không đau, Phó Thần cũng không thèm tránh. Hắn cung kính quỳ xuống trước mặt lão thái giám, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Cha nuôi."

Cát Khả ddaxt ừng nói, lúc ở trong cung, nguyên chủ từng nhận lão làm cha nuôi. Cha nuôi không muốn chấp nhận nguyên chủ đã chết nên không xóa tên hắn khỏi dang sách, mà chỉ coi như mất tích.

Bây giờ gặp, hắn mới thật sự cảm nhận được thứ tình cảm tựa như tình thân. Dù lão tâm ngoan thủ lạt đến đâu, từng làm những chuyện gì, nhưng đối với nguyên chủ, lão vẫn luôn thương yêu như con.

Phó Thần cũng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng cha nuôi này.

Nghe hai chữ hắn thốt ra, mắt ông cụ lại lấp lánh lệ, nhưng nhanh chóng giấu đi, "Hôm nay ở chỗ của ta đi. Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai ta cứ tâm sự thoải mái."

Phó Thần lắc đầu. Cảm thấy hắn có lời muốn nói, Cát Khả đi đằng trước cũng kéo Lưu Túng lại, thì thầm.

"Hôm nay trong cung không yên ổn đâu."

Không yên ổn là từ nói ra dễ bay đầu. Trong cung sao có thể không yên ổn được.

Năn năm trước, sau khi được Phó Thần dùng cách phẫu thuật, chữa khỏi bệnh viêm ruột thừa, Lưu Túng đã biết tiểu thái giám này chẳng phải kẻ tầm thường. Hôm nay, hắn vừa về đã nói một câu kinh hãi như vậy, lão cũng không ngạc nhiên gì.

"Cha nuôi, con cần người giúp."

Hôm nay, một nhóm thị vệ được điều đến viện của Mai phi nương nương. Nguyên nhân là vì Mai phi luôn thấy thấp thỏm lo lắng. Nàng cảm giác dường như có người đang ẩn nấp, tìm cách giết mình. Nhưng thị vệ đã lật tung cả trong lẫn ngoài mà không phát hiện ra kẻ nào khả nghi, còn cho rằng Mai phi quá rảnh rỗi mà bày tròi.

Hiện giờ, đám Ngạc Hồng Phong còn không thấy hoàng thượng ra ngoài. Hơn nữa, quá nhiều việc xảy ra, bọn họ thật sự không có dư người để mà điều động, chỉ đành sai một nhóm đến canh gác, coi như khiến Mai phi yên lòng.

Mai Giác không phải chưa từng trải qua ám sát. Chuyện trên thuyền trước kia vẫn còn ám ảnh nàng. Nàng cũng nhận ra, những vụ ám sát này liên quan tới việc nàng trở thành sủng phi. Không giống với kiểu ghen tuông tranh sủng của nữ tử hậu cung, mà là đao thật kiếm thật, muốn lấy mạng nàng. Vài năm trước, Mục Quân Ngưng từng bất chấp nguy nan để cứu nàng, nhưng hôm nay thì không có ai.

Vài năm nay, hoàng cung được thanh lọc sạch sẽ từ trên xuống dưới, dù có thích khách đi nữa cũng rất khó tìm ra sơ hở mà ra tay. Nhưng hôm nay, cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện. Bọn họ muốn nàng biết mất.

Dù có trọng binh canh gác bên ngoài, nhưng nàng vẫn không cảm thấy an toàn chút nào.

Cho đến lúc nàng rửa mặt, chợt nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ thoáng hiện ra. Khuôn mặt đáng sợ kia mỉm cười, tựa như chào đón cái chết của nàng.

Nàng kinh hãi quay đầu lại. Ở đó chỉ có xà nhà, không một ai khác.

Nhưng nàng biết rõ, chúng đã vượt qua từng tầng canh gác, lọt vào bên trong rồi.

Nàng đương nhiên không sợ chết, nhưng nàng còn chưa báo thù được cho mười tám cung nữ hoặc chết hoặc phát điên mà nàng chăm sóc từ lúc chúng còn là những đứa trẻ. Khuôn mặt phấn chấn, tươi cười của chúng khi mới vào cung còn rành rành ngay trước mắt. Vì ôm mối hận ấy mà nàng mới bước lên con đường tranh sủng này.

Từng gương mặt ngây thơi lướt qua tâm trí nàng, đồng thời, nàng như chứng kiến một lần nữa, từng người một rơi vào vũng lầy. Người thì bị chà đạp trong lúc lâm hạnh, người thì bị đám phi tần ghen tuông hành hạ, chẳng còn hy vọng sống, người thì phát điện như Tiểu Ương. Rõ ràng trước đó không lâu, Tiểu Ương còn định kết làm thái hộ với Vương Phú Quý, lẽ ra có thể sống thật hạnh phúc. Nhìn họ thắm thiết bên nhau, một bước không rời, nàng cũng cảm thấy hanh phúc lây. Dù Vương Phú Quý đã là thái giám, Tiểu Ương vẫn nhất quyết đi theo, không ai ngăn cản được. Vậy mà cuộc đời bọn họ lại dễ dàng bị hủy hoại bởi những kẻ bề trên vô lương tâm.....

Vì sao chúng lại coi bọn họ như cọng cỏ ven đường mà chà đạp như thế? Dù tính mạng họ rẻ mạt, nhưng cũng là con người!

Cô cô biết, mấy năm nay, ta thuận lợi thăng tiến, là vì các con phù hộ ta.

Nhưng ta không còn cơ hội nữa. Dù có liều mạng, cô cô cũng phải kéo bọn chúng cheetst heo. Tiếc là cô cô không báo thù được cho các con. Cô cô không cam lòng!

Mai Giác càng bình tĩnh hơn mọi khi. Đầu tiên, nàng bảo thị vệ canh giác ngoài Vĩnh Mai điện rời đi. Nếu chúng đã lẻn được vào cung điện một cách lặng lẽ như thế thì không chỉ là thích khách thông thường nữa. Bọn chúng là cao thủ hành đầu.

Có thêm người canh gác cũng chỉ thế mà thôi, thậm chí còn thêm vài mạng người cùng nàng xuống hoàng tuyền. Những kẻ này chắc sẽ không tha cho bất cứ ai. Chúng chưa ra tay, có lẽ chỉ đang chờ một cơ hội thuận tiện nhất, hành động im ắng nhất thôi.

Mai Giác không đoán sai. Lý phái dự định giết nàng, sau đó diệt khẩu toàn bộ binh lính trong viện. Lúc này, chúng không tiện gây ra hỗn loạn lớn. Đương nhiên, nếu Mai Giác nhất quyết làm ầm lên, thì mấy khối thuốc nổ được giấu trong điện sẽ khiến nàng hối hận.

Đám thị vệ này lấy làm bất mãn. Hôm nay, số thủ vệ trong cung tăng lên, người nào cũng bận tối mắt, thế mà Mai phi lại nghi thần nghi quỷ, gọi bọn họ đến đây. Nếu nàng không phải là sủng phi thì chắc chẳng ai thèm nể mặt.

Thường ngày, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy dung mạo khuynh thành của Mai phi. Hôm nay gặp được mới biết vì sao mấy năm nay, hoàng thượng chỉ độc sủng một người. Không chỉ có nhan sắc, mà cả giọng nói, dáng đi, cử chỉ, động tác đều khiến người ta tê dại. Nàng đích thân nói lời cảm tạ, bảo bọ họ sớm nghỉ ngơi, khiến họ thụ sủng nhược kinh, lễ phép hành lễ rồi mới lui đi.

Mai Giác cũng nói với các cung nữ rằng hôm nay muốn đi nghỉ sớm, đuổi gác đêm đi, chỉ để lại vài đại cung nữ.

Xong hết thảy, nhìn người đi rồi, nàng biết hôm nay mình sẽ không liên lụy đến những sinh mạng vô tội khác.

Làm thế cũng có thể ép người đang ẩn nấp chui ra.

Dường như sợ nàng bày trò, kẻ ẩn mình trong góc tối vẫn kiên nhẫn chờ. Sau những lần ám sát thất bại, tổn thất rất nhiều người mà không thu được kết quả gì, bọn chúng cũng e dè, không biết nữ tử nhỏ bé này có năng lực gì. Sự thần bí đó khiến chúng không dám vội vàng như trước nữa.

Nàng ung dung đóng cửa, mang số trang sức mình tích góp được ra. Sau khi thái hậu hoăng, tuy rằng tang lễ đã qua từ lâu, nhưng phi tử không được phép phục sức quá diễm lệ. Hôm nay, nàng cẳng việc gì phải cố kỵ nữa.

Nàng ngồi trước gương, chậm rãi chải tóc, trang điểm cho mình xinh đep nhất. Nàng chỉ mong sao lúc chết, trông mình không quá thảm hại.

Trên đời có nữ nhân nào trông thấy thích khách mà lại ung dung như thế. Ngay cả kẻ nấp trong bóng tối cũng phải âm thầm tán thưởng tài diễn xuất của nữ tử này.

Lúc Mai Giác tô điểm xong nụ hoa trên trán, vài cái bóng mờ ảo xẹt qua sau lưng nàng, nhưng lại vẫn như chẳng có ai.

"Trước khi chết, ít nhất cũng phải cho ta biết các ngươi là ai chứ?" Nàng quay đầu cười, phong tình vạn chủng, nhìn căn phòng không một bóng người. Giấu trong tay áo là cây trâm hoa mai mà nàng yêu thích nhất.

Đối phương không nói gì, dường như lo sợ Mai Giác có đồng bọn. Chúng không dám lơ là một chút nào.

Thích khách nghĩ Mai Giác có đồng lõa cũng phải thôi. Một khi đã vậy, phải giải quyết dứt điểm kẻo hậu hoạn khó lường.

Mà kẻ đồng lõa mới là đối tượng chúng muốn tiêu diệt nhất.

Đó ắt hẳn là người đã quấy phá những vụ ám sát trước kia.

Khi tính mạng Mai Giác bị đe dọa, đồng bọn kia đương nhiên sẽ xuất hiện. Nếu không thì sao? Chẳng sao cả. Dù gì thì hôm nay cũng sẽ có một bữa tiệc lớn.

Mai Giác xoay người. Sức lôi cuốn của mỹ nhân nằm ở thần thái, khuôn mặt như trăng, thân thể như ngọc. Mà nàng lại là một nữ tử vô cùng khí khái, lúc phục sức lộng lẫy thì nhan sắc cũng thành vũ khí của nàng.

Thích khách xác định nàng không có đồng bọn. Nếu không thì sao còn chưa xuất hiện. Kẻ trên xà nhà bắt đầu ra hiệu.

Ánh mắt bọn chúng trao đổi trong tích tắc: Giết!

Đúng lúc đó, chúng nghe thấy tiếng thổi cuốn lá từ giữa sân Vĩnh Mai điện, là tiến hiệu đặc thù của Lý Ngộ.

Tuy lúc đầu bọn họ nhận lệnh, nếu Lý Ngộ có vấn đề gì thì phải mang hắn về, nhưng trước hết Lý Ngộ phải có vấn đề cái đã.

Phi đại nhân đã rời khỏi kinh thành từ lâu, Lý Ngộ không kịp đến, khiến kinh thành không có người chỉ huy đại cục. Lần hành động này đều do A Nhất và A Tứ chỉ đạo.

Đúng lúc này, Lý Ngộ lại xuất hiện!