Thiệu Hoa Trì day day sống mũi, cố gắng thả lỏng hàng lông mày đã nhíu thành thói quen, nhắc mình tỉnh táo một chút. Y không mở lá thư của Phó Thần, mà xem tin tình báo của người mình trước.
Tin tức từ trong cung truyền ra tương đối chậm, nếu không phải chuyện lớn thì có khi chẳng đến được tai y.
Nhưng sau khi Thiệu Hoa Trì nắm trong ta thế lực của thái hậu thì mọi chuyện đã khác. Y có thể biết tin vừa nhanh chóng vừa chi tiết.
Mật thám báo tin, sau buổi trưa, một vài quản sự ở các tư sở khác nhau bỗng nhiên mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, khiến lòng người hoảng sợ. Phía thị vệ tuần tra cũng có sự điều động, nghe nói là vì một người trong Ngự Lâm quân bỗng nhiên phát điên, đâm chết vài người khác. Tạm thời không có ai thay thế nên Ngạc Hồng Phong buộc phải thay đổi giờ tuần tra. Bây giờ vụ việc vẫn chưa được làm rõ.
Phát điên? Làm sao đang yên đang lành lại phát điên được? Mà nếu có tiền sử bệnh này thì không thể vào Ngự Lâm quân. E rằng đây chỉ là cái cớ.
Ngoài ra, hoàng thượng đã tự giam mình trong tẩm cung cả một ngày không chịu ra, cũng không cho ai lại gần.
Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ, nói rằng hắn uống đan dược do Quan Tinh lâu dâng lên mới thành như vậy.
Tuy Phi Khanh đã tạm thời rời kinh dưỡng bệnh, nhưng Quan Tinh Lâu là nơi y chuyên dùng để luyện đan dược và xem tinh tượng. Dù cho Phi Khanh không ở kinh thành, đan dược vẫn được dâng lên đều đặn.
Đầu ngón tay Thiệu Hoa Trì gõ nhẹ lên mấy chữ Phi Khanh.
Càng nghĩ càng cảm thấy lượng tin tức chứa trong mật hàm này vô cùng lớn. Tại sao tất cả đều xảy ra cùng một ngày?
Bình thường, những việc nhỏ như thế sẽ không ảnh hưởng đến ai, thậm chí còn chẳng tới tai hoàng thượng và hoàng quý phi, thế nhưng với Thiệu Hoa Trì thì không hề đơn giản chút nào.
Không phải bản thân những việc này, mà là hành động thật sự ẩn sau đó.
Y có cảm giác, sắp có gì đó nguy hiểm xảy ra.
Có kẻ nào đó muốn làm chuyện bí mật, nên mới gây ra một đống việc nhỏ để phân tán sự chú ý.
Mà người ở trong cung lúc này còn chưa biết gì. Ấp an phủ, Nội vụ phủ, Thất trị phủ còn đang bận rộn điều tra những việc mới xảy ra hôm nay, không chú ý tới chuyện khác.
Thiệu Hoa Trì lập tức đứng bật dậy.
Y mở cửa, bước ra ngoài. "Chuẩn bị.....ngựa, vào cung...."
Ban nãy, lúc y cố tình để dao cứa vào cổ, dây thanh quản bị thương, khiến cho thốt ra một chữ là như liếm qua một dao, đau đến nóng cháy cổ họng.
Dù đã hết thời gian ra vào cung, nhưng Thụy vương được sủng ái như vậy, binh lính cùng lắm chỉ trả xét cho có lệ thôi.
Xe ngựa chạy thẳng về phía hoàng cung. Y cau mày, cầm một lá thư khác. Đó là mật báo Tiết Duệ chuyển cho Tùng Dịch, nét chữ trên đó là của Phó Thần. Phó Thần có thể viết vài kiểu thư pháp, nhưng đây là loại hiếm thấy nhất.
Thiệu Hoa Trì siết chặt bàn tay, khớp xương lộ ra trắng bệch. Cuối cùng, y vẫn quyết định mở thư. Bên trong chỉ có hai chữ: Trên đường.
Nghĩa là gì?
Có lẽ lo sợ tờ giấy này sẽ bị người khác đọc được nên Phó Thần viết rất ngắn gọn, lời ít ý nhiều.
Với thói quen ăn nói xúc tích của Phó Thần, nghĩa của hai chữ này quá rộng. Nhưng vì bọn họ đã vô cùng ăn ý với nhau, nếu như Phó Thần đoán được y chuẩn bị vào cung, thì cái hắn nói đến chắc chắn là trên đường vào cung.
Vì sao hắn đoán được y sẽ làm vậy?
Không nên hỏi một câu đương nhiên như thế. Chỉ đơn giản vì hắn là Phó Thần mà thôi. Phó Thần vẫn biết thế lực trong cung của y lợi hại ra sao, y biết được tin này cũng không có gì kỳ lạ. Mà mấy ngày nay, hắn cũng không hề giấu diếm, tốc độ nghe ngóng tin tức của Phó Thần cũng nhanh hơn hẳn bình thường. Hôm nay hắn đột ngột rời đi, có lẽ là đã thông qua cách thức của riêng bình để nắm bắt tình hình. Thời gian bọn họ có được thông tin không chênh lệch nhau là bao.
Cho nên, "trên đường" chính là....lúc này?
Thiệu Hoa Trì khó chịu cau mày, tự chán ghét khả năng phân tích của bản thân. Y vò nát mẩu giấy, ném vào góc xe ngựa. Sau đó, y lại ngồi hít thở sâu một lúc, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương còn đau rát trên cổ. Cơn đau da thịt nào bằng nỗi đau trong lòng.
Chẳng biết bao lâu sau, y lại đứng dậy nhặt về, chậm rãi vuốt thật phẳng, nhét vào trong ngực áo.
Trong cỗ xe ngựa lăn bánh đều đều, y nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi nghe tiếng va chạm lộp cộp. Đó là tiếng mũi tên đâm vào gỗ, còn xen lẫn tiếng bước chân. Tiếng chân dồn dập nhưng nhẹ như đang lướt, chứng tỏ đối phương đều là cao thủ.
Biến cố đến quá nhanh. Những kẻ này chắc hẳn đã mai phục ở đây từ trước, chỉ chờ y đi ngang qua.
Xe ngựa của Thụy vương được đánh giá là khá đơn giản, không xa hoa như những vị vương hầu khác, chỉ có kích thước hơi lớn thôi. Nhưng không ai biết, điểm đặc biệt ở cỗ xe ngựa này là độ kiên cố của nó. Thợ đóng xe đã đắp ba lớp gỗ từ trong ra ngoài, thiết kế rất tỉ mỉ, tên bắn cũng không thể xuyên thủng. Chưa kể, trong ngoài xe đều được lắp đặt những ngăn bí mật chứa tên, nỏ, đủ loại vũ khí cho cả đoàn sử dụng.
Nhưng một cỗ xe có kiên cố đến đâu cũng không phải thùng sắt. Khá nhiều mũi tên xuyên qua cửa sổ, bắn vào trong..
Ngôn Tình NgượcThiệu Hoa Trì lập tức mở cặp mắt sắc bén, nghe tiếng gió động bên tai.
Y ưu nhã nghiêng người, tránh được mũi tên xé gió, cắt xuyên màn cửa, cắm vào thùng xe.
Bất chợt, y nghe thấy tiếng chân, rất gần, rất nhẹ.....
Ở bên trên!
Thiệu Hoa Trì mở ngăn chứa dưới chỗ ngồi, rút kiếm Thần Quang, dùng mũi kiếm cở khóa cơ quan. Nóc xe bằng gỗ bỗng bung ra từ giữa, khiến người bên trên bỗng nhiên mất thăng bằng, chuẩn bị ngã xuống.
Ai mà ngờ được, ngay cả nóc xe ngựa cũng được gia cố.
Thần Quan xuyên thẳng lên trên. Thiệu Hoa Trì chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, thì chợt nhìn thấy mộ cánh tay vô cùng quen thuộc đang chới với tìm chỗ bám. Cánh tay mạnh mẽ với từng đường cong ưu nhã, ngón tay thon dài, móng ta sạch sẽ, rất hợp để cầm bút tấu đàn. Phó Thần......
Y sững sờ một lúc, khóe mắt cay xè.
Thần Quang trong tay y lập tức chuyển hướng, quay về cắm phập vào thùng xe. Nhìn lưỡi kiếm ngập trong thớ gỗ cũng đủ biết ban nãy y dùng bao nhiêu sức lực.
Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta.