Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 216




Đó là một đêm không yên tĩnh.

Lúc cảm nhận được sức nặng đè lên thắt lưng, Phó Thần đã tích sẵn sức lực trong tay, đè nén cảm xúc, chỉ chờ cho đối phương một nhát trí mạng.

Nhưng thật lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, dường như đối phương chỉ đơn thuần gác lên người hắn vậy thôi.

Đến khi Thiệu Hoa Trì hít thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ say, Phó Thần cũng không thấy đôi phương có động thái gì khác. Tiếng bước chân binh lính qua lại ngoài cửa vang bên tai. Màn đêm yên ắng lạ thường.

Thiệu Hoa Trì thật sự rất mệt. Sau chiến dịch ở thành Bảo Tuyên, y hầu như không ngày nào có một giấc ngủ tử tế. Dù bây giờ có ý đồ với Phó Thần đi chăng nữa cũng bị cơn mệt mỏi đánh gục. Y nằm khoác tay lên người Phó Thần chỉ để tiện theo dõi tình trạng của hắn thôi.

Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phó Thần, hắn mang tất cả chỗ chăn đệm mà Tùng Dịch tìm được, trải lên giường Phó Thần. Nhưng Phó Thần ngủ quay lưng về phía y, giường chẳng còn bao nhiêu chỗ. Thiệu Hoa Trì chỉ biết nép sát vào mà ngủ, tay chân co quắp chen chúc với hắn, chỉ hơi cử động một chút là lăn xuống đất ngay. Nhưng cho dù vậy, y vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi, hiếm hoi này.

Thấy Thụy vương chỉ đơn giản là ngủ chung giường, Phó Thần mới thả lỏng một chút. Hắn không phải thiếu nữ mười lăm, không kinh ngạc vì chút chuyện như vậy. Thực ra, dù có phải ôm một nam nhân khác mà qua đêm, mặt hắn cũng không đổi sắc. Chẳng qua hắn căng thẳng như thế vì những hành vi của Thụy vương đã để lại ấn tượng quá sây đậm, gần như phá hủy quan niệm của hắn trước giờ.

Hắn nhớ tới lời y nói trước lúc hôn mê, "Lúc trước ngươi từng cưỡng ép ta, giờ ta sẽ trả lại." Câu nói ấy như kim đâm vào lỗ tai, khiến hắn dần dần hình dung ra một câu chuyện hoàn chỉnh.

Có lẽ chủ nhân của thân thể này đã chủ động dụ dỗ cận Thụy vương. Nghĩ cũng đúng, Thụy vương có thân phận cao quý, được bách tính kính yêu. Dù chưa thấy dung mạo nhưng nặng lực, thế lực đều khó ai sánh bằng. Cho nên làm sao có chuyện vị vương gia này lại có tình ý với thuộc hạ của mình. Nhiều khả năng nguyên chủ đã tiếp cận y trước. Sau đó, chẳng biết vì lý do gì, Thụy vương đã đáp lại nguyên chủ trước lúc hắn bị thương. Giờ nguyên chủ đổi thành Phó Thần, bỗng dưng đánh người khác bị thương rồi bỏ trốn, bảo sao Thụy vương không giận cho được.

Chính vì thế y mới đích thân đuổi theo. Y vốn nghĩ hai bên đã lưỡng tình tương duyệt, vậy mà đối phương bất ngờ trở mặt, không tức điên lên mới lạ.

Vị vương gia này rõ ràng là yêu giang sơn, không yêu mỹ nhân. Từ tin tức vỉa hè đến những gì tự mình quan sát được, hắn cảm thấy người này có phong thái của một minh quân. Một nhân vật như thế không thể nào để lại một vết nhơ to lớn trong đời. Mối quan hệ lúc này chẳng qua chỉ là chơi đùa chốc lát thôi, sớm muộn gì nguyên chủ cũng bị giải quyết trong êm đẹp.

Ngu xuẩn. Thích một người như thế là ngại mạng mình quá dài rồi.

Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Lúc vừa xuyên đến, hắn còn miễn cưỡng khống chế được bản thân để tìm hiểu tình hình hiện tại, nhưng sau khi hiểu thì mọi chuyện càng lúc càng mất kiểm soát.

Toàn thân Phó Thần vã mồ hôi từng đợt, lúc nóng lúc lạnh.

Hắn mơ mơ màng màng ngủ. Lúc có ý thức lần nữa thì nghe được tiếng đánh chém kịch liệt xa xa, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy lửa cháy bên ngoài

Thân thể đau đớn đến cuộn chặt lại, không nói được một câu, cũng chẳng để ý được những chuyện xảy ra ngoài kia nữa.

Hắn cắn chặt răng, gần như muốn siết nát cả hàm.

Ban đầu, hắn không phát ra âm thanh nên không ai biết. Sau đó, thấy Phó Thần khẽ run rẩy, Thiệu Hoa Trì mở mắt, không hề có chút mê man của một người vừa mới thức giấc, mà sáng chói như một lang vương đang sẵn sàng nhảy thẳng vào con mồi.

Thiệu Hoa Trì lập tức trông thấy Phó Thần nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng. Y nhớ Lương Thành Văn nói, có lẽ chất độc dư lại trong người đang phát tác. Chẳng ai hiểu rõ cơn đau ấy hơn một người sinh ra đã mang độc trong mình như Thiệu Hoa Trì. Có bao nhiêu lần, y cảm thấy khổ sở đến mức muốn tự kết liễu cuộc sống của mình.

Lúc đầu óc Phó Thần hỗn độn, hắn chợt nghe một giọng nói lạnh giá khẽ vang bên tai, có chút khí thế của một người đã quen ra lệnh, "Há miệng ra, đừng cắn mình."

Phó Thần chỉ cảm thấy cơn đau này đang xéo nát lục phủ ngũ tạng của mình, chỉ nhịn không kêu rên đã hao hết sức lực rồi. Thiệu Hoa Trì chỉ đành dùng sức tách quai hàm nghiến chặt của Phó Thần ra, nhìn thấy chiếc khăn mình định nhét vào, y lại buông ra, chèn cánh tay vào giữa hai hàm răng. Lúc đau đớn, nếu vật để cắn không hiệu quả thì người cắn còn khổ sở hơn. Nếu cắn vào da thịt kẻ khác, khiến đối phương cũng đau đớn như mình, thì cơn đau phần nào sẽ được xoa dịu.

Lúc cánh tay đưa tới miệng, Phó Thần như hổ đói mà gặm lấy. Chỉ trong nháy mắt, máu đỏ ròng ròng chảy, vị rỉ sắt ngập tràn khoang miệng. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không phải, định nhả ra, nhưng gáy lại bị đè chặt, không thể nào buông lỏng đối phương.

Ngoài kia ánh lửa ngập trời. Sau khi phát hiện Linh Hào bị Thụy vương bắt giam, người của Lý hoàng ở ngoài thành đã xông vào cướp ngục, không khác gì phán đoán của Thiệu Hoa Trì. Phải thả người mà vờ như đối phương "thoát trong gang tấc" mới có thể khiến kẻ địch không hoài nghi, tạo cơ hội cho bọn họ bám theo, lần tìm manh mối.

Người của Lý hoàng cũng nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ đến cứu người, không làm gì khác. Thiệu Hoa Trì cố tình giảm lực lượng canh gác. Tuy rằng phải giao chiến với quân của Thụy vương nhưng kẻ địch vẫn cứu được "Linh Hào" đang bị giam trong ngục.

Tiếng ồn ngoài kia là do hai phe xung đột với nhau. Cả người của Phó Thần và Thiệu Hoa Trì đều đang diễn vở kịch nỗ lực truy bắt kẻ địch.

Lúc này, Thụy vương xuất hiện sẽ đẩy vở kịch đến cao trào, càng tạo cảm giác chân thật.

La Hằng và Tùng Dịch lúc trước bị phạt đánh nhưng vẫn kiên quyết tham gia trận chiến. Hai người vào trong báo cáo, đồng thời cũng muốn biết Thiệu Hoa Trì định làm gì tiếp theo.

Lúc này, tay Thiệu Hoa Trì đã chảy máu đầm đìa, thấm đỏ cả chăn đệm. Một miếng thịt gần như bị Phó Thần cắn đứt lìa.

Y giữ chặt cho Phó Thần không nhúc nhích, mà sắc mặt y so với Phó Thần còn trắng bệch hơn. Thấy hai thủ hạ của mình trợn mắt há mồm, y cũng chỉ lạnh nhạt liếc một cái. Bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng đề nghị gọi Lương Thành Văn đến đên, nhưng quả nhiên bị điện hạ từ chối.

Cảnh tượng kia quả thật quá đẫm máu, bọn họ cũng không dám nhìn. Đã bị thương như vậy mà Thiệu Hoa Trì vẫn chẳng hề do dự, đưa tay cho đối phương cắn. La Hằng cảm thấy dường như chủ tử còn chẳng mong vết thương này lành, muốn giữ làm kỷ niệm.

Thiệu Hoa Trì đương nhiên biết, lúc này y cần ra ngoài kia chủ trì đại cục, khiến kẻ địch tin tưởng, đồng thời cổ vũ sĩ khí.

Y lại nhìn Phó Thần đang nhắm chặt mắt, không nói lời nào, toàn thân run rẩy.

Thiệu Hoa Trì lẳng lặng quan sát người đang chịu đựng cơn đau đớn trong lòng mình. Dù không lâu nhưng hai thuộc hạ của y đã sốt ruột không chịu nổi.

Lúc bọn La Hằng trông thấy ánh mắt lạnh nhạt, u ám không chút ánh sáng của Thụy vương, bất chợt giật mình.

Thiệu Hoa Trì chỉ bình tĩnh nói, "Một chút việc nhỏ như vậy cũng cần ta phải ra tay, thế các ngươi có ích lợi gì?"

Hai người liếc nhìn nhau, tự biết lúc này điện hạ không thể rời khỏi chỗ này.

Ra ngoài phòng, Tùng Dịch không kiềm chế được mà nói. "Thực ra công tử chắc là hồ ly tinh đó." Nếu không thì làm sao có thể mê hoặc chủ nhân của bọn họ đến mức ấy.

"Nói lời này với ta cũng được, nhưng lỡ đến tai điện hạ...."

"Đương nhiên ta có chừng mực."

Sau khi cơn đau qua rồi, cả người Phó Thần như vừa vớt ra từng chậu nước. Thực ra, lúc bọn Tùng Dịch vào phòng, hắn cũng nghe được đôi câu đối thoại, nhưng quá đau đớn nên chẳng nghĩ được gì. Hắn hơi hé mắt, mơ hồ thấy một bóng dáng.

Dù vẫn mặc y phục thường ngày nhưng không che được quý khí hoàng tộc. Có những người trời sinh đã có thần thái cao quý như thế. Đó chắc hẳn là Thụy vương.

Người ấy quay lưng lại, hình như đang tìm thứ gì đó băng bó vết thương cho mình. Mắt hắn lại nhìn tới cánh tay đã bị cắn đến máu thịt nát tươm. Khắp chăn chiếu, giường đệm, quần áo đều bê bết máu, tựa hoa đào nở rộng trong tranh thủy mặc.

Hắn nhớ hình như đó là do hắn cắn.....

Thiệu Hoa Trì băng bó sơ sài một chút, quay lại thì thấy Phó Thần đã mệt đến ngất đi. Nỗi căm hận với Lý hoàng, kẻ đứng sau lưng bọn Lã Thượng càng sâu hơn bao giờ hết.

Món nợ này y nhất định sẽ trả đủ.

Sau vụ cướp ngục đầy trấn động, tuy Thiệu Hoa Trì sai người đuổi theo ra ngoài thành nhưng thực tế là đã khôi phục lại như thường ngày. Dân chúng bị sự việc khiến cho thấp thỏm sợ hãi cũng được trấn an. Thấy Thiệu Hoa Trì xuất hiện, bách tính càng an tâm, tin tưởng vị vương gia này một cách mù quáng/

Sau đó, chất độc của Phó Thần lại phát tác vài lần, người cũng nửa tỉnh nửa mê. Vết thương trên tay Thiệu Hoa Trì càng lúc càng nhiều. Sau này, Lương Thành Văn không chịu nổi nữa, nhanh chóng tìm cách thanh trừ độc tố. Tối đó, cuối cùng Phó Thần cũng không bị cơn đau hành hạ nữa.

Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới hạ lệnh cho toàn quân chuẩn bị, lập tức về kinh!

Đã đến lúc làm chuyện phải làm. Y không thể cứ loanh quanh ở thành Bảo Tuyên được. Lúc trước, y trụ lại là để chờ Linh Hào sập bẫy, đồng thời khôi phục thành Bảo Tuyên, vực dậy sau tai ương. Bách tính nơi đó cần sự trấn an, mà không phải là trấn áp bằng bạo lực. Y dùng danh nghĩa cá nhân để cầu xin bệ hạ miễn cho thành Bảo Tuyên ba năm tô thuế, khiến đan chúng vô cùng hân hoan. Dù có được chấp nhận hay không, họ cũng biết có một Thụy vương luôn lo nghĩ cho họ, Thậm chí họ còn ôm suy nghĩ đại nghịch bất đạo, nếu Thụy vương đăng cơ thì tốt biết bao.

Sự yêu kính của dân chúng với vị vương gia này đã đạt đỉnh. Biết y chuẩn bị lên đường, nhà nào cũng nô nức chuẩn bị.

Sáng sớm, phủ đệ nơi Thụy vương ở tạm và quân trướng ngoài thành đều bị bách tính vây quanh. Bọn họ mang lương thực, chăn đệm, áo bông quý giá nhất trong nhà mình cho đội quân không tính là sung túc này. Suy cho cùng, Thiệu Hoa Trì nổi danh cần kiệm, luôn phải vắt óc suy nghĩ về vấn đề quân lương. Đó cũng là lý do Phó Thần tặng vừng đất Bảo Thạch ở thôn Thượng Thiện cho Thiệu Hoa Trì.

Một màn sương tím biếc bao phủ chân trời. Thiệu Hoa Trì cũng đã thức dậy. Nhiều năm sống kiếp quân hành khiến y có thói quen chủ động thức giấc, đến giáo trường luyện binh. Trên đời này không có chủ tướng nào dậy muộn hơn binh lính, cho nên y luôn là người đến sớm nhất, làm gương cho quân lính noi theo. Trong quân doanh, chẳng có ai là đặc biệt, bao gồm cả bản thân y.

Vì thế, từ tướng lãnh đến binh sĩ của Thụy vương đều rất tin phục vị chủ soái này. Bọn họ còn nhớ rõ, vương gia đã từng đồng cam cộng khổ với bọn họ bao lâu. Cũng như Thiệu Tử Du rất nổi danh trong giới văn nhân nhã sĩ, thì Thiệu Hoa Trì là vị hoàng tử có uy vọng lớn nhất trong quân đội.

Sau khi đến thành Bảo Tuyên, đây là lần đầu tiên y có một giấc ngủ tử tế. Y làm theo thói quen mấy ngày nay, thu cánh tay khoác trên hông người kia về, kiểm tra nhiệt độ thân thể hắn. Thấy không có gì khác thường, y mới ngồi dậy mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt. Dáng vẻ y lúc này rất nghiêm chỉnh, lạnh lùng nhưng thật ra chưa tỉnh ngủ hẳn mà chỉ hành động theo thói quen. Y tự tay làm mọi việc không phải chỉ để làm gương cho binh sĩ, mà vì ngay từ lúc còn ở trong cung, y đã không thích để người khác hầu hạ hay đến gần mình.

Lúc vừa rời giường, tay áo chợt bị kéo lại.

Thiệu Hoa Trì dừng bước, đầu óc cực kỳ chậm chạp, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn, lập tức quay nhìn lại.

Hết thảy vạn vật chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng trái tim y đập rộn ràng. Toàn bộ sức chú ý đều dồn lên mảnh tay áo kia.

Sau mấy ngày hôn mê, Phó Thần cuối cùng đã mở mắt.

Y có nhiều lời muốn nói, muốn mắng hắn một trận té tát, để Phó Thần đừng có tỉnh rồi mà không nói gì, dọa y sợ chết khiếp.

Vậy mà khi quay đầu lại, bao nhiêu ngôn từ đều kẹt trong yết hầu. Bọn họ sững sờ nhìn nhau, không sao rời mắt được.

Nhưng điều khiến Thiệu Hoa Trì kinh ngạc nhất là, người này đang dùng ánh mắt trong trẻo chưa từng thấy, ngơ ngác nhìn y.