Thiệu Hoa Trì ngồi dậy trên mặt đất, bỗng nhiên nở nụ cười điên loạn, "Ha ha ha ha ha, ta đã biết trước mà."
Dáng vẻ nhìn có chút suy sụp, nhưng nỗi suy sụp lớn nhất y đã trải qua năm năm trước rồi, nên chút ít này có đáng là gì đâu. Dù sao trái tim còn biết đau, đau tức là còn có tri giác.
Chúng tướng trông thấy Thiệu Hoa Trì như vậy, vừa chẳng hiểu gì, vừa không biết phải là sao. Bình thường Thụy vương lúc nào cũng lạnh nhạt, chưa từng điên cuồng như thế.
Không biết mình đã nói gì sai. Vương Đại nếu không còn ở đây nữa thì chắc là hy sinh rồi, ai cũng nghĩ thế mà.
Nhưng đối với Thiệu Hoa Trì, Phó Thần đương nhiên không thể nào chết được. Người đó có biết bao nhiêu mưu ma quỷ kế, kinh nghiệm dày dặn, ngay cả nơi phức tạp như hoàng cung Tấn quốc mà hắn còn tung hoành bao năm, thì cái hang động nhỏ này làm sao có thể hại được hắn? Nhưng quan trọng nhất là, không ai tóm được hắn. Phó Thần đi mất rồi.
Thực ra kết quả này đã là tốt hơn nhiều so với y tưởng tượng. Năm năm trước, Vanh Hiến tiên sinh đuổi giết, khiến trái tim Phó Thần nguội lạnh. Mà Phó Thần từ trước tới nay chẳng phải loại người nghe dăm câu giải thích là tin ngay. Thậm chí, càng giải thích càng phản tác dụng. Y định từ từ thuyết phục hắn, nhưng xem ra bây giờ lại phải sử dụng chút thủ đoạn rồi.
Với tính cách của Phó Thần, không nhân lúc y hôn mê để xuống tay hạ sát, còn đưa y về tận đây đã là hiếm có lắm rồi. Nếu y thật sự là kẻ địch thì quả thật Phó Thần đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn. Kẻ từng truy đuổi mình thì phải tự tay giết chết mới có thể chấm dứt mọi nguy cơ.
Phó Thần, liệu ta có nên nghĩ rằng, chí ít ngươi đối xử với ta cũng có chút đặc biệt?
Dù lý trí biết rất rõ, nhưng khi nhận ra Phó Thần đã bỏ đi, lồng ngực y như thể bị từng cây đuốc thiêu đốt. Y hận đến mức chỉ muốn nhốt người đó lại trong một căn phòng, ở bên cạnh, canh từng bước, để hắn không bao giờ trốn thoát. Chờ đợi suốt năm năm, trái tim y cũng sắp phát bệnh đến nơi rồi.
Phó Thần chỉ thích nữ tử, cứ nhìn hắn đối với Mục Quân Ngưng là biết. Tình cảnh của Thiệu Hoa Trì vốn chẳng có chút hy vọng nào. Ngay từ đầu, nếu y muốn có lại được chân tâm của Phó Thần thì tình cảm này phải dằn xuống.
Không kiềm chế được cũng phải nhịn !
Thiệu Hoa Trì hít thật sâu, chôn vùi những suy nghĩ không nên có vào tận sâu đáy lòng.
Y liếc mắt nhìn đám lính còn lại, "Các ngươi ở yên đó đó, đưa tay đây."
Ai nấy đều ngơ ngác khó hiểu. Thiệu Hoa Trì đứng dậy, xem kỹ từng bàn tay, hình dạng ngón tay, móng tay, khớp xương, nhưng không có một ai có bàn tay như Phó Thần, cũng không một ai khiến cho y có cảm giác quen thuộc.
Thật rõ ràng....
Y vốn đang ôm một tia hy vọng. Với năng lực của người kia, không chừng có thể cải cải trang thành một binh lính nào đó mà trà trộn vào những người này, dùng cách này để trốn thoái tai mắt, thành công rời khỏi đây.
Nhưng xem ra là y đã nghĩ quá nhiều rồi. Người kia chắc chắn đã rời đi.
Thiệu Hoa Trì không hề tức giận. Nếu quay lại, hắn sẽ không còn cơ hội trốn nữa đâu.
Phó Thần, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là quá coi thường ta. Ngươi cho rằng năm năm nay ta vẫn chỉ dậm chân tại chỗ thôi sao? Ta chẳng qua chỉ đến Tây Bắc trừng phạt vài tên tham quan ô lại, đưa chút lương thực cứu tế cho nạn dân, là một vương gia không quyền lực trong mắt văn võ bá quan thôi sao? Vì ngày hôm nay, ta đã chuẩn bị bao nhiêu. Năm năm nay, ta hầu như chẳng có ngày nào được ngủ yên giấc. Ngày qua ngày, ta đều suy nghĩ xem làm thế nào để mở rộng thế lực của mình. Không một hoàng tử nào có thể khiêm nhường hơn ta, không một ai có lòng nhẫn nại hơn ta. Cho là Vanh Hiến tiên sinh hay Cảnh Dật cũng không biết rốt cuộc ta có bao nhiêu người. Ngươi đã đi mất năm năm, liệu có thể biết được gì?
Ngươi nhìn đội quân này đi, chẳng qua chỉ làm một nhóm tiên phong nho nhỏ mà thôi.
Trong địa bàn của ta mà muốn biến mất không tăm tích, thế thì ta làm ẩn vương Tây Bắc cũng lãng phí rồi.
Thiệu Hoa Trì nhìn những binh lính đã chết, bị treo ngược lên. Y dùng phi đao, cắt đứt dây treo bọn họ, bảo người đưa ra ngoài để an táng.
Bọn họ không có khả năng vác theo xác những người này đi qua con đường sát vách núi ban nãy, cho nên chỉ đành chôn ở nơi thích hợp trong hang. "Tiểu Mục, bảo Chúc Lương Bằng đưa gấp đôi tiền trợ cấp đến nhà những người lính này, chuyển lời rằng ta rất tự hào về bọn họ."
Những binh lính kia nghe Thiệu Hoa Trì nói vậy đều cảm thấy an lòng. Thiệu Hoa Trì khiến cho bọn họ dù có chết cũng được hưởng vinh quang, thậm chí còn chăm lo cho gia đình họ cuộc sống sau này.
Ở thời đại này, dù có hy sinh ở chiến trường nào cũng đừng mong nhận được tiền trợ cấp về tay. Thậm chí, nếu người nhà làm ầm lên có khi còn bị dùng gậy gộc đánh chất, chẳng biết đi đâu kêu oan, mà có kêu oan cũng không quan nào xử. Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì làm nên thanh danh lẫy lừng ở Tây Bắc, nhiều bách tính gọi y là Hiền vương.
Loading...
Cũng vì danh hiệu "Hiền vương" này mà vị vương gia được phong hào Hiền đích thực là cửu hoàng tử, thường xuyên âm thầm bất mãn với Thiệu Hoa Trì hai năm nay. Y mới là Hiền vương chân chính, thế mà lại bị thanh danh của Thiệu Hoa Trì lấn át. Nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy, Thiệu Tử Du cũng không biểu hiện ra ngoài. Thái độ của y vẫn như lúc trước, rất mực tín nhiệm Thiệu Hoa Trì, mà Thiệu Hoa Trì cũng giữ thái độ tôn trọng Thiệu Tử Du.
"Đi thôi, ra ngoài trước đã."
An táng xong những binh lính hy sinh, kiểm tra lại nhân lực, Thiệu Hoa Trì quyết định ra ngoài, chẳng muốn tìm kiếm kho báu nào nữa.
"Vương gia, chúng ta không đi tiếp sao?" Dù chỗ này không phải điểm cuối của hang động nhưng chắc chắn cũng cách kho báu không còn xa nữa.
"Nhìn xem chúng ta còn lại bao nhiêu người? Các ngươi cảm thấy ai còn đi tiếp được nữa? Ngươi, hay là ta? Trong chúng ta chẳng có một ai biết về thuật cơ quan, mà nơi này lại cạm bẫy trùng trùng. Người duy nhất có tí kinh nghiệm thì...." Thiệu Hoa Trì mỉm cười, không cần nói cũng biết. Y không hề nhận ra trong tòa thành hoang này lại có một hang động. Chỉ có người kia mới có thứ suy nghĩ độc đáo như thế.
Người khác vừa nghe là biết đang nói đến Vương Đại.
Chẳng lẽ Vương Đại không sao? Nhưng thấy vẻ mặt Thụy vương vẫn bình tĩnh, không định tiết lộ gì, bọn họ cũng chẳng dám hỏi nữa.
Họ đi theo đường cũ, qua con đường sát vách núi thì thấy Lão Nhuận bị thương nặng nên phải ở lại gần cửa hang, đang nằm bất tỉnh một chỗ. Khải giáp trên người gã đã không cánh mà bay tự bao giờ, chắc hẳn là bị "người thứ mười lăm" đánh ngất rồi lột mất.
Họ quay trở lại căn phòng trong miếu kia một lần nữa. Thiệu Hoa Trì lạnh nhạt ra lệnh, "Bảo Chúc Lương Bằng, trên đường đi phát tiền trợ cấp thì ghé qua Cao Châu một chuyến, đưa người nhà kia đi. Dù phải kiếm cớ gì cũng phải được được bọn họ đến kinh thành. Cứ bảo hiện giờ Tây Bắc bất ổn, ta sắp xếp cho họ nơi ở mới. Hơn nữa, nghe danh hào của ta, chưa chắc họ đã từ chối."
Chúc Lương bằng là người thường xuyên tới thăm người nhà Phó Thần, cũng quen biết Phó Thần tương đối lâu.
Năm năm nay, Thiệu Hoa Trì thường xuyên đi thăm bọn họ, cho nên người Phó gia càng lúc càng thân thiết với thất hoàng tử. Lúc Phó Thần không ở nhà, y nhân mọi cơ hội để xoát hình tượng của mình cho thật lung linh.
"Vâng, điện hạ." Tiểu Mục cũng từng nghe qua Thiệu Hoa Trì đang âm thầm chăm sóc một gia đình nào đó ở Tây Bắc.
"Còn nữa, thông báo với tình báo của ta ở Tây Bắc, ta muốn tìm một người." Khi ta đã phát động lực lượng, dù ngươi có bản lĩnh lên trời cũng không thể nào không để lộ sơ sót.
Để xem lần này ngươi chạy đi đâu.
.
Lại nhắc đến chuyện Thiệu Hoa Trì không xuất hiện suốt ba ngày, ban đầu Phi Khanh cho rằng y chẳng qua chỉ kiếm cớ, nhưng sau đó cũng e ngại có lẽ đối phương đã thật sự ra ngoài, tìm đường nội ứng ngoại hợp để vây mình và Thiệu Mộ Tiễn bên trong. Vớ vẩn kẻ đi săn lại thành con mồi. Nếu cho thêm thời gian, Thiệu Hoa Trì hoàn toàn có thể tập hợp quân đội đang chờ ở thành Mộ Dương tới đây. Xem ra mình đã quá khinh địch rồi.
Một ngày trước khi Thiệu Hoa Trì ra khỏi hang, Phi Khanh và Thiệu Mộ Tiễn đã kéo nhau rời đi. Đương nhiên "người bị hại" là Thiệu Hoa Trì cũng không làm khó bọn họ. Y đã đoán được từ đầu, cho nên bày kế để đuổi hai tên ôn thần này đi.
Mấy ngày nay Phi Khanh cực kỳ nóng ruột. Chủ công vừa mới truyền tiên, Lý Ngộ đến để thay vị trí của Thẩm Kiêu đã tới thành Mộ Dương, y phải tự mình đến gặp mặt. Y đã sớm nghe danh vị Lý Ngô này, chẳng những chiếm được sự tin tưởng của chủ công và các thân tín trong một thời gian ngắn, mà năng lực của hắn cũng chẳng một ai nghi ngờ, thậm chí còn sao hơn huynh đệ Thẩm gia. Năm năm trước, y cũng từng hoài nghi người này là Thất Sát. Y xem tinh tượng, phát hiện ra Thất Sát đang lúc ẩn lúc hiện bên cạnh chủ công, mà chỗ chủ công lại có thêm người mới, cực kỳ được tin sủng, thì sao mà không hoài nghi cho được.
Nhưng năm năm nay, Lý Ngộ chẳng những không làm gì khác người mà còn cống hiên nhiều hơn cả Thẩm Kiêu năm xưa. Chỗ Lý hoàng cũng có vô vàn cạm bẫy nhưng Lý Ngộ vẫn vượt qua êm xuôi, không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào.
Cho nên Phi Khanh cũng tương đối mong chờ người có thể thay thế được Thẩm Kiêu này, có khi bọn họ sẽ vực lại thực lực mạnh hơn cả năm năm trước.
Bởi vì những người còn sót lại hiện nay đều là những người tinh anh nhất.
Thiệu Mộ Tiễn cưỡi trên lạc đà, nhìn vẻ mặt cao thâm bí hiểm của Phi Khanh, tức muốn hộc máu. Bọn họ mất công đi đến thành hoang, tổn thất bao nhiêu tướng lãnh, vốn muốn vung tay một nhát, giết luôn lão thất cho gọn, thế mà bị cho leo cây suốt ba ngày, chờ dài cả cổ mà cả cái bóng lão thất cũng không thấy.
"Quốc sư, chúng ta cứ thế quay về sao?" Thiệu Mộ Tiễn cho rằng mình và quốc sư từ nay đã chung một chiến tuyến.
Giọng nói của y đầy vẻ không cam tâm. Đương nhiên rồi, y mất nhiều công sức như vậy, lẽ nào lại phải về tay không.
"Ngài cảm thấy binh lực của Thụy vương ở ngoài thành Mộ Dương thế nào?"
"Dĩ nhiên là mạnh hơn chúng ta nhiều." Binh lực hiện tại của y cộng lại chỉ bằng được một phần tư Thiệu Hoa Trì. Nhưng trong thành hoang, Thiệu Hoa Trì chỉ có một tốp nhỏ. Tưởng là qua được hố cát là có cơ hội xoay chuyển tình thế, nhưng giờ lại thành lãng phí mất ba ngày. Tuy nhiên, giờ không phải lúc liều mạng với binh đoàn đang đóng ở ngoài thành Mộ Dương. Lại nói, đội quân đó là phụ hoàng chuẩn bị riêng cho Thiệu Hoa Trì, y có điên cũng không chạy đến kiếm chuyện. Y chẳng qua chỉ nghĩ trời cao, hoàng đế ở xa, nhân lúc Thiệu Hoa Trì còn ở nơi khỉ ho cò gáy này mà ra tay giải quyết thôi.
"Ngài cảm thấy vì sao Thụy vương lại mất tích ba ngày, thật sự là đi truy bắt thổ phỉ ư?"
"Lẽ nào không phải?"
"Nhiều khả năng, lúc này y đã ở quân doanh ngoài thành Mộ Dương rồi, chờ chúng ta động thủ y mới mang các binh lính khác đến bao vây, danh chính ngôn thuận phản kích. Đến lúc đó, chúng ta có giải thích gì trước mặt hoàng thượng cũng vô ích." Tên đại hoàng tử này, nói về tài về trí, thậm chí còn chẳng bằng Thiệu Hoa Dương, nhưng ngon lành ở chỗ dễ khống chế.
Tuy bây giờ "Thiệu Hoa Dương" là người của bọn họ, nhưng kế hoạch của Lý hoàng đã sắp đến hồi kết, đương nhiên phản cẩn thận từng chút một.
Thiệu Mộ Tiễn bị nhắc nhở như vậy mới cảm thấy, mình vừa mới đi một vòng từ Quỷ Môn quan về.
Pho Khanh tuyệt đối không nói chuyện giật gân để hù dọa, mà hành động như thế cũng rất phù hợp với tác phong của Thiệu Hoa Trì.
Đệ đệ này của hắn đúng là loại người sẽ chờ bọn họ tấn công trước, sau đó "bắt buộc" phải phản kích. Đến lúc đó rồi, mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Thiệu Mộ Tiễn. Vừa nghĩ vậy, Thiệu Mộ Tiễn đô mồ hôi lạnh toàn thân. Lão thất đúng là càng lúc càng khó lường. Y vội vàng hành lễ với Phi Khanh, "Đa tạ quốc sư chỉ điểm, mỗ xin ghi nhận."
Chỉ sau vài lời giảng giải, y đã vui lòng thuận theo quốc sư. Có một người tài giỏi như thế hỗ trợ thì đại nghiệp còn phải lo gì?
.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiền Vu, Phó Thần đi ra bằng một đường khác. Sau Thiền Nhạc tỉnh lại thì chẳng nhớ được ai đã tấn công mình trước lúc hôn mê, chỉ ngoác miệng cười ha hả. Có điều, lúc tới được thành Mộ Dương để tìm nơi ở trọ, bộ dạng như ăn mày của Thiền Nhạc quá thu hút sự chú ý, không có quán nào chịu nhận. Phó Thần chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nhét cho trưởng quầy thêm ít bạc để người ta đưa đến mấy thùng nước tắm, cho Thiền Nhạc dùng.
Xem ra Thiền Nhạc đã ở trong hang động từ nhỏ, chưa tắm rửa bao giờ. Lúc đầu, gã cực kỳ chống đối, nhưng Phó Thần dỗ dành một hồi thì ngoan hơn một chút. Phó Thần cố gắng dịu dàng hết mức có thể, vừa tắm rửa vừa gội đầu cho gã. Mấy thùng nước bị đưa ra ngoài đều đen kịt, thậm chí còn có mấy con côn trùng nổi lềnh phềnh.
Thấy Phó Thần chủ động tay chân hầu hạ Thiền Nhạc, Thiền Vu vốn chán ghét hắn cũng hiền hòa hơn một chút. Tuy gã chỉ im lặng từ đầu đến cuối, nhưng lại rất vui vẻ khiêng mấy thùng nước tắm của Thiền Nhạc đi.
Đâu có ai không mong muốn huynh đệ ruột thịt của mình, lại là người đồng tộc duy nhất của mình được đối xử tốt, với lại cứ mang bộ dạng đó thì bọn họ chẳng có mặt mũi nào mà ra đường. Thiền Vu vào nam ra bắc nên thấy được, Phó Thần nhìn có vẻ hiền hòa nhưng thật ra là lòng dạ sắt đá.
Khi thay đến thùng nước thứ tám thì cuối cùng nước cũng không còn đục ngầu nữa. Thanh Nhiễm đã sai Hận Điệp đưa quần áo tới. Bọn họ cũng có vài cửa hàng kinh doanh ở thành Mộ Dương, thường được dùng làm nơi để các nàng thu thập tình báo.
Thiền Nhạc cũng không chống đối Phó Thần nữa, toàn bộ quá trình tắm rửa cũng xem như nghe lời. Sau hơn một canh giờ vật lộn, Phó Thần mới kéo gã ra, mặc quần áo, búi sơ tóc cho Thiền Nhạc. Như vậy mới thấy, gã và huynh đệ sinh đôi Thiền Vu trông giống nhau như đúc. Người nào không quen, chỉ xét dung mạo, thì chắc sẽ chẳng nhận ra hai huynh đệ này có gì khác biệt. Đương nhiên chỉ cần mở miệng nói chuyện, hay là nhìn cử chỉ động tác thì có thể biết ngay ai là ai.
Phó Thần hài lòng gật đầu, ngay cả ánh mắt Thiền Vu cũng đã nhu hòa đi nhiều.
Tiếng gõ cửa vang lên. Phó Thần mở cửa, nhận ra Tiết Duệ đã thúc ngựa nhanh chóng từ kinh thành tới đây. Đi cùng y còn có Địa Thử, Phì Hổ, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Thanh Nhiễm đâu.
Khi Tiết Duệ trông thấy gương mặt lỗ rỗ, gồ ghề của Phó Thần thì suýt nữa nhảy dựng cả lên. Y còn nhớ năm năm trước, công tử nhà y còn là một thiếu niên lang tuấn tú, làm sao lại thay đổi thành thế này. Sau cùng Phó Thần chạy thoát khỏi khanh viện, y gia nhập cùng với mấy người Túc Ngọc, Thanh Nhiễm, nhưng cũng chưa gặp lại Phó Thần lần nào. Ôi trời ơi, dậy thì thất bại trong truyền thuyết là đây ư?
Ba người bọn họ lần lượt chia nhau nằm vùng tại Loan kinh Tấn quốc, quốc đô Kích quốc và hoàng cung Trăn quốc. Trong thời gian này, Tiết Duệ là người trao đổi thư từ qua lại với Phó Thần nhiều nhất, nhưng lại không được gặp tận mặt. Ờ thôi cứ thử xem một chút, có khi phòng rồi, hay là cô nàng Thanh Nhiễm kia dám cố tình nói sai phòng để chơi khăm y?
"Công tử?" Hay là dịch dung không chừng?
Phó Thần hài lòng gật đầu. Tiết Duệ rất có năng lực quan sát, nghĩ một ra ba, giúp hắn nhàn hạ hơn rất nhiều. Thấy nụ cười và thần thái quen thuộc, Tiết Duệ mới yên lòng.
"Vài đi đã," Hắn gọi Tiết Duệ vào phòng. Bây giờ Tiết tam công tử càng phong thêm phong thần tuấn lãng, Phó Thần cười rạng rỡ hơn, "Cao lên rồi, cũng rắn rỏi nữa, xem ra mấy năm nay cũng không lãng phí."
Năm năm trước, bọn họ bị đám người ở khanh viện đuổi giết phải bỏ chạy thục mạng, cuối cùng trước khi Lý hoàng chèo thuyền đến đón, Phó Thần bảo bọn Tiết Duệ rời đi, cũng cho y biết địa chỉ và phương thức liên lạc với nhóm Thanh Nhiễm ở Loan kinh.
Y đương nhiên sẽ không tin tưởng Tiết Duệ ngay lập tức. Suy cho cùng người này lúc trước chỉ là con của quan to nhất phẩm, còn theo nhị chủ tử. Bây giờ bảo y đổi chủ, thành tay sai của một tam phẩm thái giám trong cung, đương nhiên là không vui vẻ gì. Nhưng năm năm nay, mọi việc Tiết Duệ làm đều khiến Phó Thần cực kỳ hài lòng, cho nên cũng dần dần tin tưởng kẻ giảo quyệt chi tài là y.
Tiết Duệ bị Phó Thần nhắc nhở, cũng nhớ tới bộ dạng thư sinh yếu ớt của mình năm năm trước. Khi ấy, Phó Thần còn phải cõng Tiết Ung thay y, ba người cùng nhau chạy trốn. Để rửa mối nhục này, suốt năm năm qua, y không ngừng luyện tập võ nghệ, "Để lát nữa ta và ngài cùng đọ sức một phen, chúng ta cũng nhiều năm không gặp mặt rồi."
"Hôm nay e là không có thời gian."
"Ấy? Ngài tìm đâu ra hai người này, họ là huynh đệ sinh đôi à?" Tiết Duệ hỏi. Phó Thần đã không về Tấn quốc suốt năm năm, có nhiều chuyện phải bàn giao lại cho hắn. Nhưng không ngờ sau lưng hắn lại có thêm một cặp huynh đệ.
Phó Thần cười, chỉ vào Thiền gia huynh đệ, "Đây là Thiền Vu, còn đây là Thiền Nhạc. Thân phận họ có chút đặc biệt, ta sẽ bảo Thanh Nhiễm nói lại cho ngươi sau. Lần này bọn họ sẽ cùng ngươi quay về kinh thành. Ngươi phải để mắt đến bọn họ một chút, chú ý an toàn.
"Chuyện này không còn vấn đề, có việc gì ta làm mà không yên tâm sao?"
Phó Thần gật đầu với Tiết Duệ. Đương nhiên trên đời chẳng thiếu chuyện khó mà an lòng được, nhưng trong tất cả thuộc hạ, chỉ có Tiết Duệ mới khiến Phó Thần không chút hoài nghi.
"Thanh Nhiễm." Phó Thần nhẹ giọng gọi.
Kể từ lúc hắn đặt chân tới thành Mộ Dương, Thanh Nhiễm đã tới sớm đển âm thầm bảo vệ xung quanh.
Một lát sau, nàng mới gõ cửa bước vào, mắt không nhìn ai, như thể đang cố tình trốn tránh điều gì, "Công tử, ngài có gì sai bảo?"
"Giúp ta đưa Tiết Duệ và huynh đệ Thiền gia đi, bố trí cho bọn họ một nơi, ngày mai xuất phát. Ngươi phụ trách hỗ trợ."
Thanh Nhiễm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im ngoan ngoãn thưa vâng.
Trái lại, vẻ mặt Tiết Duệ lại hết sức hứng khởi, còn quay sang trợn mắt nhìn Phó Thần, chỉ thiết điều vỗ tay.
Thanh Nhiễm lạnh mặt, còn Tiết Duệ lại vui vẻ theo sau, hí ha hí hửng.
Phó Thần lắc đầu, hai đứa oan gia!
Năm đó, Tiết gia công tử quay về Loan kinh, trở thành một tên thư sinh áo vải. Có một khoảng thời gian dài, y thành đề tài bàn tán khắp nơi, nhưng Tiết Duệ vẫn rất khiêm nhường, không khoa trương như trước. Tấn Thành đế cũng mời y đến hoàng cung hỏi chuyện, hỏi y có ý định tiến vào giới sĩ đồ không, nhưng Tiết Duệ uyển chuyển cự tuyệt. Y tỏ vẻ mình đã chết mê chết một kỹ nữ đầu bài nào đó ở Loan kinh, xem ra lời đồn đại là thật. Tiết Duệ là người tài hoa, Tấn Thành đế cũng rất yêu thích chàng thanh niên tài tuấn này cho nên không hoài nghi Tiết tướng có gì bất mãn, vẫn để Tiết Duệ tự do thoải mái ở Loan kinh.
Thế là Tiết Duệ quang minh chính đại trở về, chẳng một ai hoài nghi. Người người qua lại chỉ thấy y mở một tiệm hoa để làm ăn sinh sống, trở thành ông chủ nhỏ. Ngoại trừ việc thi thoảng y bán vài thứ quý giá thì không làm gì khác người, chẳng một ai chú ý. Chẳng ai ngờ, hậu duệ của một trong ba vị tể tướng lừng lẫy triều đình trước kia, chỉ sau một năm đã sa cơ lỡ vận thế này.
Khi Thanh Nhiễm nghe được lời đồn về Tiết Duệ, khóe miệng giật liên hồi. Người ta kháo nhau rằng Tiết Duệ một lòng một dạ tương một nàng kỹ nữ đầu bài, khiến cho nữ nhân khắp nơi trong kinh thành đều gọi y là ngọc diện công tử si tình, càng chết mê chết mệt y. Kỹ nữ đầu bài mà y nói, chắc không phải mình chứ.
Tiết Duệ tủm tỉm cười thừa nhận. Thức ra, lúc trước y chỉ thích Thanh Nhiễm ở vẻ bề ngoài. Ai mà không mê nữ nhân đẹp, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Năm xưa, y chẳng hề cảm thấy nữ nhân này có gì đáng để mình phải đối xử đặc biệt.
Cho đến năm năm nay, tiếp xúc với nàng càng nhiều, cùng nàng phò trợ, chống đỡ cho một vị chủ tử, nam nhân mắt cao hơn đầu này lần đầu tiên gặp được một nữ tử hiếm có trên đời, không biết đã bị thu hút từ lúc nào. Dần dần, y càng lúc càng thích tính nết cứng cỏi, đầu óc thông minh, tâm tư tinh tế của Thanh Nhiễm.
Dù bọn họ có sự khởi đầu không mấy tốt đẹp, như y hy vọng sẽ có kết cục hạnh phúc.
Sau đó, y hỏi thăm Phó Thần mới biết, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Thanh Nhiễm đã sớm có người trong mộng, nhưng người kia với nàng vĩnh viễn chỉ có tình sư đồ. Điều này khiến y lại càng thêm hy vọng bừng bừng, hết nước hết cái nài nỉ Phó Thần, "Công tử, trong chuyện này ngài cũng có trách nhiệm mà. Năm xưa, ta và nàng ấy cùng gặp ngài lần đầu trên sông hộ thành, tuy lúc đó không biết là ngài nhưng nhờ thế mới có mối liên hệ sâu sắc hơn. Lại nói, sau khi ta rời Loan kinh, chạy trốn cùng ngài, kết mối thiện duyên nên mới có cơ hội gặp lại nàng, cùng làm việc, hỗ trợ lẫn nhau, khiến ta thật sự thấy được con người nàng. Nói gì thì nói, ngài cũng phải giúp ta chứ, không thể để ta một thân một mình được."Phó Thần cứ thế bị Tiết Duệ bắt trói lên thuyền giặc. Tiết Duệ dẻo miệng, khóe ăn khéo nói, cho nên Phó Thần cũng bị y thuyết phục đôi chút.
"Chuyện tình cảm của người khác, ta không tiện nhúng tay. Hơn nữa, trong lòng Thanh Nhiễm đã có người khác, dù ta có là chủ tử cũng không thể ép nàng, trừ phi bản thân nàng hết hy vọng."
"Trông nàng như bây giờ mà có thể tự hết hy vọng được sao? Công tử, ta chỉ muốn nàng, không phải nàng thì không cưới. Ta cũng xem như là tướng tài đắc lực của ngài, chuyện chung thân đại sự của ta mà ngài lại khoanh tay đứng nhìn, nói thế mà được sao!"
Từ đó trở đi, Tiết Duệ càng thêm tận tâm tận lực với Phó Thần, thậm chí biến hóa đa dạng đủ mọi phương thức thuyết phục, để Phó Thần nói tốt cho vài lời trước mặt mỹ nhân.
Phó Thần đương nhiên không nỡ lòng nào chia cắt tình cảm người ta. Sauk hi biết được tam tư của Túc Ngọc, lại thấy tình cảm Thanh Nhiễm mười năm như một, chẳng hề được hồi đáp, hắn cũng muốn cho Thanh Nhiễm thêm một cơ hội để lựa chọn. Mối tình thầm mến thuở ban đầu chưa chắc đã là bến đỗ của cuộc đời. Giống như Tiết Duệ nói, cô nương này theo hắn đã lâu, hắn cũng mong sao nàng có thể tìm được hạnh phúc. Cho nên đối khi hắn cố tình sắp xếp cho Thanh Nhiễm đến Loan kinh làm việc, hoặc Tiết Duệ tạm thời đến Tây Bắc công tác, giao cho hai người nhiệm vụ để có cơ hội ở chung. Còn chinh phục được mỹ nhân không thì phải xem bản lĩnh của Tiết Duệ.
Giống như lần này, Tiết Duệ bỏ hết mọi chuyện dang dở ở kinh thành mà chạy đến đây, đương nhiên không phải chỉ để đón Phó Thần.
Thực ra, Phó Thần có cảm giác, thái độ của Thanh Nhiễm mấy năm nay đã có chút mềm mỏng hơn rồi. Suy cho cùng, Túc Ngọc vẫn luôn ở Trăn quốc, lúc nàng khó khăn nhất, người giúp nàng vượt qua chông gai đều là Tiết Duệ. Cô nương nhà hắn ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa lại dễ xúc động. Chỉ là Tiết Duệ tuy rằng IQ cao như EQ thấp tẹt, chưa nhận ra điều này.
Thiền Vu dẫn Theo Thiền Nhạc léo nhéo không muốn xa Phó Thần, còn Tiết Duệ thì mặt không đổi sắc nói lời tán tỉnh với Thanh Nhiễm, bốn người cứ thế dẫn nhau rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Địa Thử và Phì Hổ. Phó Thần tính thời gian một chút, Phì Hổ lại đưa túi hương trên người cho hắn.
Trong túi hương này chính là tóc của Ô Nhân Đồ Nhã, cũng là vật phẩm mang "mùi hương tinh khiết" nhất. Trước khi rời Kích quốc, hắn đã đưa cho Phì Hổ cầm. Hắn không thể mang thứ như vậy bên mình để băng qua sa mạc Hốt Thạch được, sợ bị thám tử của Lý hoàng phát hiện ra. Trông thấy vật này, Phó Thần vẫn lắc đầu, "Giờ ta phải đi gặp một người, sau đó lại tới Nghiệp thành, không nên mang thứ này theo."
"Nhưng chủ tử, Thánh Nữ không ngừng căn dặn, nếu ngài rời sa mạc Hốt Thạch thì phải mang nó theo. Ít nhất có thể cam đoan những vật đại hung sẽ không tới gần ngài."
"Các ngươi giữ thay ta. Để đó trên người ta chưa chắc đã là phúc." Nếu Phi Khanh ngửi thấy được, có khi lại thành họa lớn.
.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Phó Thần mới bắt đầu gỡ lớp hóa trang trên mặt xuống. Chỉ cần khuôn mặt này xuất hiện ở thành Mộ Dương thì chắc chắn tình báo của Phi Khanh sẽ nhận được tin tức, và một thời gian sau, Lý hoàng cũng sẽ biết hắn và Phi Khanh đã gặp nhau.
Giờ đã xử lý xong tương đối rồi, hắn có thể đổi bộ mặt.
Phó Thần lấy một thứ nước thuốc đặc biệt, bắt đầu quét lên tấm mặt nạ da. Tuy rằng đây là loại mặt nạ thông thoáng nhất, nhưng đeo suốt hai tháng, hắn cũng nghi ngờ có khi mặt thật của mình đã bị mồ hôi ngâm loét ra rồi.
Cởi mặt nạ ra, thấy dung mạo không có gì thay đổi, hắn mới đi rửa mặt. May sao là da không bị nhăn, chẳng qua chỉ hơi bóng dầu chút thôi. Hắn còn phải cạo râu nữa, đã đến tuổi mọc râu rồi. Lý Biến Thiên đưa cho hắn một ít dược để biến thành thái giám, nhưng sau khi tiến vào sa mạc Hốt Thạch, hắn không dùng nữa. Thân thể cần một khoảng thời gian nhất định để thích ứng, đến giờ mới cân bằng trở lại, râu bắt đầu mọc ra.
Làm xong xuôi, hắn mới thay tấm mặt nạ mới. Lần này này là gương mặt của một người trẻ tuổi, mũi to môi dày.
Vừa dán mặt nạ lên xong, một con chim đưa thư bay vào tử cửa sổ. Phó Thần mỉm cười, tháo ống trúc dưới chân chim. Trong đó chỉ có một tờ giấy nhỏ : Giờ hợi, Viêm Trung các, nhất tự.
Đây là bút tích của Phi Khanh. Từ lúc đến được Mộ Dương thành, hắn đã nằm trong tầm quan sát của đối phương.
Đêm nay là lễ đốt đuốc vùng Tây bắc. Viêm Trung các mà y nói chính là trung tâm lễ hội. Nơi đó có một tòa lầu cao bảy tầng, được xây từ thời Tấn Thái tổ. Trong thời kỳ hòa bình, nơi này có thể ngắm được cảnh tượng náo nhiệt trong lễ đốt đuốc, còn trong thời chiến thì có thể dùng làm đài cao để quan sát quân địch từ sa. Đến năm Kiền Bình, nó trở thành nơi ăn chơi tụ tập của đám quan lại địa phương Tây bắc, được tri châu một phương nắm quyền quản lý, không có người tiến cử thì không được phép bước vào.
Quả là một nơi phù hợp để bàn chuyện cơ mật.
Sau khi thiêu hủy tờ giấy, Phó Thần nghe tiếng chân chạy đến xôn xao, rồi đến tiếng gõ cửa. Người đến là hỏa kế của khác sạn. Gã tươi cười, ngượng ngùng nói, "Vị khách quan này, thật ngại quá, toàn bộ phòng ốc của khách điếm hôm nay đều không thể dùng được nữa, phải nghênh đón khách quý. Không biết ngài có thể chuyển ra ngoài, đến ở tạm nhà dân được không, bổn điếm sẽ lo hết chi phí."
Trong lúc hỏa kế trình bày, Phó Thần đã nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ khắp nơi, chắc cũng gặp cảnh tương tự.
Đúng là không lịch sự, bọn họ đã trả tiền rồi mà lại tự nhiên đuổi ra. Chủ quán này về sau có còn muốn làm ăn gì nữa không?
Hỏa kế nghe những tiếng mắng chửi liên tiếp càng lúc càng to, mặt cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.
"Ta có thể biết nguyên nhân được không?"
"Là Thụy vương gia hôm nay muốn vui cùng dân chúng, tham gia lễ đốt đuốc. Chúng ta là thủ hạ của vương gia ở thành Mộ Dương. Không có Thụy vương thì nào có ngày hôm nay để an cư lạc nghiệp. Khương Vu năm nào cũng đánh chiếm, các chủ tiệm ở đây đều nhờ phúc của Thụy vương, cho nên muốn biểu đạt tâm ý. Lỡ đâu Thụy vương muốn dẫn sủng cơ đến khách điếm chúng ta thì chủ quán muốn các khách nhân khác đều không nhìn thấy."
"Thụy vương?" Nhanh như vậy mà đã quay về từ sa mạc rồi sao? Chắc là sau khi hắn xuất phát chưa bao lâu thì người kia cũng rời thành hoang nhỉ?
Đang nói chuyện thì lại nghe tiểu nhị của khách sạn dưới tầng một hô vang, cùng âm thanh hò reo phấn khích của các hỏa kế khác, "Mau mau mau, xuống nghênh đón đi, Thụy vương đến!"