Thái Dương Rực Rỡ

Chương 14: Tớ nghĩ cậu phải là một tia sáng




Môn thi chạy một ngàn năm trăm mét mà Phương Chước đăng ký tổ chức vào ngày thứ 3, hai ngày trước có thể tự do hoạt động.

Vì hưởng ứng lời kêu gọi của cô chủ nhiệm, nên mỗi ngày cô sẽ đến sân thể dục đi qua loa một vòng rồi ngồi trong góc học từ vựng, sau đó dành thời gian viết hai bản nháp phát thanh để đối phó báo cáo kết quả nhiệm vụ và dành nhiều thời gian hơn trong ký túc xá và phòng học.

Lúc buổi chiều, Phương Chước đang làm đề trong cuốn luyện tập mà giáo viên chủ nhiệm đưa cho cô kia, sau khi làm xong một đề khiến cho cô rất rối rắm bèn ngẩng đầu nhìn lên lịch thi đấu trên bảng đen.

Âm thanh của loa phát thanh xa xa truyền vào trong phòng học, xen lẫn với những tiếng hò hét mơ hồ và âm nhạc cuồng nhiệt, ồn ào không ăn khớp với Phương Chước.

Cô quay đầu nhìn lên đồng hồ trên tường.

Còn có 10 phút nữa là đến mục chạy bộ 400 mét của Triệu Giai Du, theo sát đó chính là nhảy cao của Nghiêm Liệt.

Nhờ bọn họ liên tục tuyên truyền trong lớp nên ngay cả Phương Chước cũng nhớ kỹ thời gian này.

Cô đặt bút xuống, quyết định vẫn là đi ra ngoài cho thoáng đầu óc.

Trong toà nhà dạy học vẫn khá yên lặng, vừa ra khỏi cổng, rẽ qua bồn hoa là lập tức ồn ào náo nhiệt.

Bầu trời mờ tối, làn gió ấm áp phả vào mặt Phương Chước làm cô ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của hoa quế, rất có cảm giác của mùa thu.

Cô đi vào khán đài ven sân thể dục, nhìn xuống từ chỗ cao cao xa xa.

400 mét của Triệu Giai Du đã kết thúc, loa phát thanh đang thông báo thứ tự thi đấu.

Như lời cậu ta nói, nhóm cậu ta đã thắng hạng nhất ở vòng đấu loại, nhóm còn lại đang hỗn loạn đứng trên đường chạy, vừa làm nóng người vừa nói chuyện với mọi người.

Phương Chước nhìn xung quan sân nhảy cao ở bên cạnh sân thể dục. Bên trong bên ngoài vây quanh một vòng người, đứng ở vị trí của cô hoàn toàn không thấy rõ lắm.

Vì thế Phương Chước đi vòng qua siêu thị, đứng ở trên tảng đá nhỏ, vượt qua đỉnh đầu mọi người, từ khoảng cách hơn chục mét nhìn vào tâm đám đông.

Nghiêm Liệt mặc bộ quần áo thể thao màu đen, so với làn da trắng ngần của cậu thì vô cùng bắt mắt. Dường như cậu trời sinh đã có một bộ lọc khác với những người khác, khí chất tươi tắn sạch sẽ tựa như làn gió mùa hè. Cho dù không thể nhìn thấy rõ mặt cậu cũng có thể nhận ra người đó là cậu.

Không đợi bao lâu liền đến phiên Nghiêm Liệt lên sân, ngay cả phản ứng của quần chúng vây xem cũng sôi nổi hơn hẳn. Nhiều bạn học nữ đứng ở mé bên ngoài vạch trắng, lúc nhìn thấy cậu trên sân cũng bắt đầu phấn khích la hét, còn các bạn học nam khác tức giận đến mức hét to kẻ phản bội, thẹn quá thành giận trách mắng thậm chí còn áp đảo tất cả tiếng ồn ào, rõ ràng lan đến phía Phương Chước.

Nghiêm Liệt không có phản ứng gì, chỉ là bình tĩnh liếc nhìn thanh xà, sau đó xoay người làm động tác với người phía sau, chắc là nói một câu kiêu ngạo nên bị cậu bạn phía sau đẩy một cái.

Lúc cậu chạy lấy đà để nhảy lên, Phương Chước muốn nhắm mắt lại theo bản năng.

Không ngờ tư thế nhảy cao của cậu rất chuyên nghiệp, không giống với mấy học sinh nam chật vật trước đó, nhẹ nhàng lại mạnh mẽ. Sau khi lưng qua thanh xà, cũng thuận thế lăn một vòng trên đệm rồi lập tức đứng lên.

Ngoại trừ việc áo rộng trượt lên trong lúc nhảy ra, làm cho cơ bắp trên eo thoáng chốc lộ ra trước mắt mọi người thì dường như không có khuyết điểm gì cả.

Mà có lẽ đây cũng không phải là khuyết điểm, bởi vì bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai kích động trước nay chưa từng có. Ngay cả người đằng trước Phương Chước cũng hít không khí, phát ra vài tiếng cười khẽ mờ ám.

Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn giày của mình, chuẩn bị quay lại khu vực chờ.

Không hợp với lẽ thường, hình như có nhìn thấy gì đó nên cậu quay đầu lại, chuẩn xác nhìn qua phía Phương Chước.

Nụ cười vẫn còn đang trên mặt Phương Chước nhưng độ cong rất nông, cô muốn ép khóe môi theo bản năng nhưng lại nhận ra khoảng cách như vậy đối phương căn bản không nhìn thấy, hơn nữa không cần phải cảm thấy xấu hổ, vì thế điềm nhiên như không đối mặt với cậu.

Chắc Nghiêm Liệt đang cười, cậu ngẩng cao đầu lên, vẫy vẫy tay với Phương Chước. Hình như nghĩ đến cái gì thì bị Triệu Giai Du ở đằng sau túm trở về.

Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ dịu dàng.

Không hiểu sao Phương Chước nhớ đến một câu, nó được viết trong bức thư tình mà ai đó đã đưa cho cô trước đây.

"Tớ nghĩ cậu nên là một đoá hoa, lúc đi ngang qua cậu, trong hành trình của tớ chỉ còn lại mùi hương của cậu. Sau khi rời nơi này, dường như khắp nơi đều là cậu."

Phương Chước nhìn thoáng qua rồi để bức thư xuống bên cạnh. Lúc đó cô nghĩ là, người cũng rời đi rồi còn viết lời tỏ tình gì nữa? Ở đâu mà chẳng thấy đoá hoa dại bình thường. Lời nói của người này thật sự khó nghe.

Nhưng mà những lời này lại làm cho cô nhớ kỹ, lúc này lớp bụi cũ từ dưới đáy hộp nổi lên, làm cô loáng thoáng nhận ra sự hiểu lầm của bản thân.

Nhưng Phương Chước khăng khăng cảm thấy vẫn có hơi không đúng.

So với những bông hoa nở rộ rồi tàn, chỉ nhớ ra hoa khi nhìn thấy thì chúng thực sự ở khắp mọi nơi, mọi lúc, ngoài không khí ra thì nên làm ánh mặt trời mới đúng.

Chứng minh cái gọi là tình yêu của người trẻ tuổi là viển vông cỡ nào.

Phải sửa như vầy:

"Tớ nghĩ cậu nên là một tia sáng, mỗi sáng sớm cùng mặt trời lên cao như thể đâu đâu cũng đều là cậu. Ngày mặt trời và mặt trăng không luân phiên... luân phiên... trái đất sẽ bị huỷ diệt."

Phương Chước bất mãn mà chậc lưỡi một tiếng. Với câu nói cổ quái cuối cùng, có thể trừ 55 điểm cho phần viết văn 60 điểm.

Phương Chước suy nghĩ linh tinh một hồi thì học sinh tiếp theo đã bắt đầu nhảy.

Đứng sau Nghiêm Liệt là một học sinh trong đội của trường, cũng nhảy rất nhẹ nhàng nhưng Phương Chước vẫn luôn cảm thấy tư thế của cậu ta không được tự nhiên như Nghiêm Liệt.

Cơ bắp toàn thân căng lên lộ ra đường cong cứng ngắc không đẹp lắm. Rõ ràng động tác là giống nhau, còn chưa cao như Nghiêm Liệt, lúc rơi xuống lại giống như cây búa nặng nề đập xuống.

Là phiến diện.

Phương Chước sám hối trong lòng một chút, cảm thấy tâm tính của mình không đúng, không nên vô lý như vậy.

Cuộc thi nhanh chóng kết thúc, Phương Chước chỉ mới lơ là một chút thì trọng tài đã đứng dậy tuyên bố kết thúc.

Trong số các thành viên tham gia, có vẻ như có một vận động viên nhảy cao chuyên nghiệp được nhận vào trường, cuối cùng Nghiêm Liệt và anh ta nhảy vài lần rồi thua, tiếc nuối đứng ở vị trí thứ hai.

Cậu phủi phủi bụi trên bộ quần áo đen, bị Triệu Giai Du ở đằng sau câu cổ, đè lên người không dậy được. Lúc ồn ào chơi đùa, ánh mắt nhiều lần liếc nhìn về phía Phương Chước, còn chưa có thời gian rảnh thì lại bị mấy cô gái phía trước ngăn cản lại.

Phương Chước lặng lẽ xoay người đi vào siêu thị mua cái bánh mì làm cơm trưa, lúc đi ra, Nghiêm Liệt đã bị anh em của cậu kéo lên sân khấu diễu hành để nhận giải.

-

Đến giờ tự học buổi tối, đám học sinh mồ hôi nhễ nhại cả ngày lại tụ tập trong lớp, ồn ào kể chuyện ban ngày, nói chuyện rôm rả, hiếm khi thể hiện được sức sống thanh xuân mà tuổi này cần phải có.

Cô giáo chủ nhiệm lại đây đúng giờ, ý bảo bọn họ im lặng nhưng tiếc là hiệu quả không lớn. Cô ấy không có cách nào nên dứt khoát bảo lớp trưởng đi lấy bộ phim điện ảnh lại đây rồi chiếu lên màn hình lớn, điều kiện tiên quyết là không được ồn ào ầm ĩ nữa.

Lớp trưởng hoan hô rồi xông ra ngoài, mấy cậu con trai ở đằng sau hô to "Lấy phim kinh dị nhé", phía con gái lập tức la "Không được", một cảnh lộn xộn, rối bời. Cô giáo chủ nhiệm lạnh mặt, đám nhóc này mới khó khăn thu lại.

Nghiêm Liệt đến khá muộn, cậu tắm xong, thay bộ quần áo màu trắng.

Sau khi cậu ngồi xuống, Thẩm Mộ Tư đặt huy chương bạc lên trên bàn cậu, nói: "Liệt Liệt, huy chương của cậu nè! Đã ghi tên cho cậu xong rồi, khỏi cần cảm ơn."

Phương Chước thấy thế hỏi: "Cậu không lên bục nhận sao? Sao vậy?"

"Cảm thấy đứng trên đó chụp hình hơi ngu đần, hơn nữa lại không lấy được hạng nhất." Nghiêm Liệt thuận tay để huy chương ở góc bàn, cười nói, "Thế nào, tớ nhảy cao có đẹp không?"

Phương Chước nhớ lại một chút, ngoài mấy người chuyên nghiệp ra, động tác của mấy bữa tiệc nước tương* cũng không khó coi như cương thi nhảy, nhiều nhất chỉ là có hơi buồn cười. Khách quan mà nói một câu "Vẫn được", lại bổ sung: "Đẹp hơn so với nhảy xa."

(Bữa tiệc nước tương, một trong mười từ thông dụng Internet hàng đầu năm 2008. Giải thích truyền thống: Trước đây, nước tương được bán lẻ, bạn tự mang chai đến cửa hàng, người ta cân đong bao nhiêu tùy thích, gọi là xì dầu. Thuật ngữ Internet: Tôi không nói về chính trị hoặc các chủ đề nhạy cảm trên Internet. Nó không liên quan đến bản thân tôi. Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ trả lời bằng những từ này, tương đương với "lướt qua". (Nguồn: baidu))

"Cậu còn muốn nhảy xa nữa hả?" Nghiêm Liệt đè thấp giọng nói với cô, "Ngàn vạn lần đừng để cho Triệu Giai Du nghe thấy, cậu ta sẽ ghi tên vào nhảy xa đấy."

Phương Chước có tật giật mình liếc mắt nhìn bên cửa sổ một cái, phát hiện cậu ta không ở trong phòng học.

Nghiêm Liệt nhét tay vào túi lần mò thần bí, một lúc sau cậu lấy ra một cái huy chương vàng với vẻ mặt thần bí, đặt nó lên bàn nói: "Mặc dù nhảy cao không giành được quán quân nhưng may mà tớ đã đăng ký thêm mục 100 mét."

Năm nay huy chương của Trung học A được làm rất tốt, chi tiết tinh xảo, trông rất đáng giá làm người ta muốn được sở hữu nó.

Nghiêm Liệt nhìn ra sự yêu thích trong ánh mắt cô, khẽ cười nói: "Muốn không?"

Phương Chước lại thản nhiên thu hồi ánh mắt, cũng không lưu luyến mà nói: "Ngày mai tôi có."

Nghiêm Liệt nhớ rõ hạng mục cô đăng ký chính là một ngàn năm trăm mét, cảm thấy lời này của cô có hơi kiêu ngạo lại có chút đáng yêu, đang định nói gì đó thì phần mở đầu quen thuộc của phim điện ảnh vang lên.

Ánh sáng dần mờ tối, cả lớp từ từ im bặt.

Gương mặt của Phương Chước bị bóng tối bao phủ, được ngăn lại bởi ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt từ màn hình. Cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào đó, nín thở mà xem bộ phim, Nghiêm Liệt cũng nuốt lời muốn nói.

-

Buổi chiều hôm sau, đầu tiên là mục ba ngàn mét của học sinh nam, sau đó là một ngàn năm trăm mét của học sinh nữ.

Phương Chước không dám ăn cơm trưa quá nhiều, uống hơn hai bình nước rồi đến sân thể dục chuẩn bị trước.

Cô ghim số thứ tự vào áo khoác đồng phục rồi đi tới đi lui ở bên đường để làm nóng người. Các bạn trong lớp cũng không ngờ cô sẽ tham gia hạng mục này, ngoài vây quanh mấy người muốn chạy bộ ra thì đổ dồn hết về bên này.

Cậu bạn đăng ký chạy ba ngàn mét chính là Thẩm Mộ Tư.

Vốn dĩ cậu ấy đến là để đục nước béo cò, kết quả phát hiện thành tích lớp trong năm nay tốt ngoài mong đợi, có hy vọng thoát khỏi hạng ba đếm ngược, để thứ hạng tốt như mốc lịch sử, chỉ cần có ý chí chạy lên phía trước một chút, tránh cho lớp bị trừ điểm là được.

Kết quả mới chạy được có 1km thì đã bị người trong đội trường vượt qua một vòng. Nghe tiếng hò hét vang lên ở phía trước, nhường cho đối thủ phía sau, Thẩm Mộ Tư cảm thấy quá xấu hổ liền lặng lẽ chạy chậm rút lui.

Nào ngờ vừa mới tụt xuống lại đụng ngay Phương Chước.

Hai người yên lặng đối diện nhau.

Có thể là vì ánh mắt của Phương Chước có hơi lạnh lùng làm cho Thẩm Mộ Tư có cảm giác bị uy hiếp. Đầu óc cậu ấy giật giật, lại quay người trở lại đường chạy, nghĩ muốn hoàn thành hành trình còn lại của mình.

Giáo viên thể dục đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng kêu lên: "Này này này! Em học sinh tụt đường chạy rồi thì không chạy lại nữa! Làm cái gì đấy!"

Thẩm Mộ Tư chạy về phía trước theo hàng ngũ, cảm thấy bản thân tiến thoái lưỡng nan.

Phương Chước vội vàng đi lên bắt người quay lại, xách đồng chí bánh ngọt đầu óc đang choáng váng đi tìm Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt đã nhìn ra sự rối loạn ở bên này từ lâu, đang từ chỗ khác chạy đến trước mặt, dở khóc dở cười nói: "Cậu làm cái gì vậy? Muốn chạy thì chạy, không muốn chạy thì không chạy, cậu còn muốn nhảy ngang à."

Thẩm Mộ Tư tủi thân lắm, nhưng nhìn mặt Phương Chước lại không dám nói gì, ấp úng nói: "Cậu không hiểu, đây là đấu tranh nội tâm của một người."

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, cảm thấy tiếc nuối vì bản thân không nhận được sự yêu mến, thở dài: "Chạy bộ thật là mệt mỏi."

Nghiêm Liệt đẩy cậu ấy đến khu nghỉ ngơi của lớp, "Đến bên cạnh ngồi đi."

Thấy người đi xa, cậu lại xoay người về phía Phương Chước, hỏi: "Cậu thật sự muốn chạy sao?"

Phương Chước kéo khoá kéo lộ ra số thẻ vô cùng may mắn của mình, nói: "Không được sao? Tôi đã điểm danh xong rồi."

Vẻ mặt Nghiêm Liệt có hơi kinh ngạc lại bất đắc dĩ, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tớ có thể giúp cậu cái gì không?"

Phương Chước liếc mắt nhìn cậu một cái khiến cho Nghiêm Liệt cảm thấy cô như đang nhìn đứa ngốc vậy.

Sau khi thống kê kết quả ba ngàn mét xong, dọn dẹp đường chạy một chút, sắp tới sẽ là một ngàn năm trăm mét.

Loa phát thanh nhắc hai lần, các học sinh điểm danh ở chỗ xuất phát.

Lúc cô chủ nhiệm đang đứng ở bên đường xem náo nhiệt nhìn thấy Phương Chước xuất hiện ở đường chạy một ngàn năm trăm mét, sắc mặt liền thay đổi, chỉ vào cô kêu lên: "Bạn học này em ở trong đấy làm gì vậy?"

Phương Chước: "??"

Học sinh đứng bên cạnh cũng chú ý đến cô. Từ nãy đến giờ cảm thấy cô liên tục chạy trên đường chạy thật sự rất nguy hiểm, lúc nhìn thấy tấm thẻ số đỏ tươi ghim trên ngực cô thì cả người đều run lên.

Phương Chước đã giơ tay đáp lại tiếng kêu la của trọng tài, dùng hành động thực tế chứng minh bản thân cũng là người theo đuổi giấc mơ.

Cô chủ nhiệm xém chút nữa kêu lên "Không được" nhưng đã bị tiếng gào to của Triệu Giai Du giành trước.

"Sao cậu có thể chạy một ngàn năm trăm mét được? Cậu làm nóng người chưa?"

Phương Chước mất hứng ngoảnh mặt đi, không muốn trả lời cậu ta.

Nghiêm Liệt chen phía trước đám người, cô chủ nhiệm rục rịch kéo lại bèn an ủi: "Cô yên tâm, em đã liên hệ với người ở phòng y tế rồi. Bọn họ nghe nói là học sinh suy dinh dưỡng ngất xỉu lần trước muốn tham gia chạy bộ, đã chủ động để lại một giường cho cô ấy, nói là hoan nghênh cô ấy về xem thử."

Cô chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là được rồi."

Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, Phương Chước kháng nghị: "Quá đáng."

Trọng tài đang nghiêm mặt nhìn toàn đội, nghe một lúc nhịn không được quăng ra một câu: "Em mua bảo hiểm chưa?"

Phương Chước: ".........?" Trên núi có còn măng không vậy?

Phương Chước cảm thấy thành kiến của nhóm người này thật sự quá nặng.

Những bước chạy của bọn họ có lẽ không nhiều bằng những ngọn núi cô đã leo. Lúc Phương Chước học tiểu học, cô có thể cõng một thúng tre nặng mấy chục cân đi nửa ngày trên con đường núi hiểm trở, còn hái cam, cắt cỏ cho thỏ ăn, nhổ khoai tây nữa.

So với sức bật thì cô có thể không được, nhưng so với sức chịu đựng thì lại là ưu thế của cô thời thơ ấu.

Không thể giải thích điều đó cho những người này được.

Phương Chước đứng ở vị trí của mình, ngăn cản những tiếng la hét từ bên ngoài, chờ đợi tiếng còi của trọng tài, bắt đầu rực sáng.

Những tiếng súng giòn giã vang lên, đám người liền xông ra.

Lúc xuất phát, vị trí của Phương Chước ở giữa trong hàng ngũ.

Các bạn lớp khác liều mạng hô gào cố lên, chỉ có cô giáo của lớp 1 dẫn học sinh của mình, khuyên bảo hết nước hết cái ở bên kia: "Phương Chước, chạy mệt rồi thì không cần cố nhé, không sao, đừng cố gắng chống đỡ. Chúng ta không cần lấy hạng nhất, tham gia là được."

Phương Chước còn rút chút năng lượng dư thừa để nhìn bọn họ, chính xác hơn là liếc mắt một cách kiêu ngạo. Hy vọng bọn họ có thể có chí khí một chút, đừng làm loạn ở chỗ này.

Lúc chạy đến vòng thứ hai, hàng ngũ đã chia làm mấy khúc, Phương Chước vẫn trong nhóm dẫn đầu.

Nghiêm Liệt cầm ly nước đợi ở bên sân thể dục, Phương Chước chạy qua, lắc lắc đầu.

Cô chủ nhiệm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Tốc độ của Phương Chước rất ổn định, hình như trạng thái cũng khá tốt. Thành tích tám trăm mét của em ấy không tệ chứ?"

Mọi người đều không có ấn tượng gì, chỉ biết không phải là mấy người đầu tiên. Trong lúc khám sức khoẻ còn không lo được cho mình, làm sao có thể lo cho người khác được chứ?

Lúc chạy đến vòng ba, vẻ mặt của mọi người nghiêm túc hẳn lên, mặt ai cũng như thâm cừu đại hận vậy.

Đôi chân của Phương Chước như những bánh xe vận hành bằng máy móc, chạy đều đặn với tốc độ ổn định, nổi bật giữa đám đông và hiện tại đã ở vị trí thứ năm.

Nội tâm của cô chủ nhiệm bị lung lay, nhìn chằm chằm về nơi xa cô đang chạy tới, lại nhìn chằm chằm khoảng cách cô đã chạy qua.

Có thể Phương Chước không phải là người chạy nhanh nhất nhưng vẻ mặt của cô nhất định là thong dong nhất, mà dáng người của cô cũng gầy nhất. Cái hiện tượng mâu thuẫn này đặt lên người cô khiến cho người ta không có cách nào tin được.

Triệu Giai Du thấy có hy vọng thắng thì đỏ mặt, còn kích động hơn khi bản thân mình ra sân, đuổi theo đường chạy để cổ vũ: "Vòng thứ ba rồi Phương Chước ơi! Tám trăm mét nào! Thêm một vòng nữa là một ngàn hai, cậu còn..."

Cậu ta còn chưa hô xong đã bị Nghiêm Liệt bịt kín miệng.

Đây là cách cổ vũ mới à? Cái này là một đao trí mạng phải không?

Triệu Giai Du giãy ra, lý trí đã trốn nhà đi chơi, ngang ngược hét lên: "Phương Chước! Xông lên! Giành giải nhất thì cậu chính là ba tớ!"

Phương Chước thật sự vọt lên.

Lúc chạy đến vòng thứ tư, cô bắt đầu gia tốc, trực tiếp từ thứ năm lên thứ hai, cắn chặt phía sau người dẫn đầu.

Dẫn đầu là một cô gái mặc đồng phục trong đội trường, Phương Chước đến gần đã gây áp lực cho cô ấy làm cho cô ấy không dám qua loa có lệ nữa, cũng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng mà Phương Chước giống như viên kẹo dẻo vậy, cô ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, nhưng không nghe tiếng hít thở hỗn loạn, khiến trong lòng cô ấy không khỏi kêu lên.

"Phương Chước tớ yêu cậu!"

"Xông lên Chước Chước ơi!"

"Cậu đứng thứ hai rồi! Giỏi lắm cậu đứng thứ hai rồi đấy! Cậu đỉnh quá! Aaa ——"

Học sinh lớp 1 thấy cảnh này hoàn toàn rơi vào điên cuồng, gào hét hô to cái tên "Phương Chước" loạn hết lên, giống như gào khóc thảm thiết vang vọng giữa không trung.

Lỗ tai người bên cạnh như muốn điếc đến nơi bèn cách bọn họ xa ra một chút, sợ IQ của mình sẽ bị lây mất.

Đích đến càng lúc càng cần, Phương Chước lại tăng tốc.

Cô gái dẫn đầu hoảng lên, hô hấp rối loạn. Nhìn thấy Phương Chước vượt qua người cô nàng, không dám tin mà mở to hai mắt ra nhìn.

Lúc chỉ còn đoạn đường thẳng tắp cuối cùng, cô chủ nhiệm như sắp tắt thở vậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang chạy trên đường.

Môi Phương Chước tái nhợt, khoé miệng mím lại thành một đường thẳng, hai má ửng đỏ, sau khi rẽ vào góc cua liền chạy sang một con đường khác, phóng đi mà không thèm nhìn nghiêng.

Mắt cô hoa lên, có thể là thiếu máu nên không nhìn thấy vị trí đối thủ, chỉ nhìn thấy đám người lờ mờ đằng trước, cảm thấy bản thân có lẽ là sắp đến điểm cuối rồi nên không dám giảm tốc độ.

Mãi đến khi trọng tài hô to "Hạng nhất", Phương Chước mới dừng lại, trong phút chốc đứng lại, hai chân mềm nhũn xém chút nữa là ngã sấp xuống.

Một đôi tay kịp thời đè lên vai cô lại, mạnh mẽ đỡ cô đứng lên, ngay sau đó có rất nhiều người vây quanh cô, ngăn cản ánh sáng xung quanh.

Các loại âm thanh hỗn loạn làm cho Phương Chước không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Giọng nói của Nghiêm Liệt vang lên ở trên đỉnh đầu cô, không kiềm chế được sự phấn khích: "Hạng nhất! Huy chương vàng là của cậu đấy! Cậu là nữ thần, quán quân, là ba của Triệu Giai Du!"

Phương Chước yên tâm rồi.

Nghiêm Liệt đỡ cô đi hai vòng, sau đó dẫn cô ngồi xuống ghế.

Đằng trước có người quạt cho cô, bên cạnh có người đấm bóp thả lỏng người cô.

Nguỵ Hi cầm ly nước, ở bên cạnh ân cần niềm nở rót nước cho cô, chỉ thiều điều đút cho cô uống.

Lần đầu tiên Phương Chước cảm nhận được tư vị ngôi sao vây quanh ánh trăng, có hơi hưởng thụ, thấp giọng nói một câu: "Vẫn ổn, bình thường bình thường."