Thái Châu Ký

Chương 16




Hàn Sơn Ngọc nhìn thế tử Thành vương, lời nói bỗng nhiên xoay chuyển, khẽ cười nói: "Nhưng cho dù như vậy thì đã sao chứ? Ngay cả bản thân mình ông ta còn chẳng bảo vệ được, thì làm sao bảo vệ được Cao Sơn đạo ta? Lão vương gia lúc còn sống có thể che chở cho bách tính kinh thành, vì muôn dân thiên hạ mà giữ gìn mạng sống, nhưng khi hoàng đế muốn xây dựng lại Mị Xuyên, phế bỏ sớ tấu trình về tai họa ngọc trai, ngoài việc can gián đến chết, các ngươi còn có cách nào khác?”

"Không cần ngọc trai Cao Sơn đạo, không cần bất cứ thứ gì từ Hàn gia, các ngươi một lòng vì dân, vì nước, chính khí lẫm liệt, quả thật khiến người ta cảm động. Có điều thế tử đừng quên, cuối cùng khiến hoàng đế từ bỏ ý định đó, chính là một tên thái giám. Mặc kệ hắn ta ở kinh thành có thể một tay che trời, vu oan giá họa cho người trung lương như thế nào, nhưng tục ngữ có câu 'mười dặm khác gió, ngàn dặm khác tục', Cao Sơn đạo bị các ngươi gọi là vùng đất hoang vu, nơi chướng khí độc trùng hoành hành, là nơi dùng để đày ải phạm nhân. Ngươi ở đây mới chỉ có ba năm đã chịu đựng không nổi, vậy có từng nghĩ đến bách tính và ngư dân chúng ta đời đời kiếp kiếp sống ở đây phải sống như thế nào không?"

Hàn Sơn Ngọc từng câu từng chữ sắc bén như đao, hỏi vặn thế tử Thành vương.

Thế tử tức giận đến mức hai mắt như muốn nứt ra, vẫn lớn tiếng mắng chửi: “Ngươi đừng có lấy bách tính ra làm cái cớ! Ngươi và tên hoạn quan kia chẳng khác gì nhau, một mình hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, lại cố tình hạ thấp giá ngọc trai, ép người dân phải xuống biển mò ngọc cho các ngươi. Miệng thì suốt ngày nói đạo lý nhân nghĩa, vậy ngươi có bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của bọn họ chưa?"

"Hàn gia ta ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, cần gì phải giải thích với ngươi? Thế tử đã được thấy những gì mình muốn thấy rồi, vậy thì cứ chấm dứt ở đây đi. Chuyện gì xảy ra ắt có lợi cho ta, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu, đúng là đáng chết."

Sau vụ ám sát ở Thanh Sa Tự, phòng bị của Hàn phủ càng thêm nghiêm ngặt hơn trước.

Ta ở bên cạnh Hàn Sơn Ngọc đã năm năm, đến thời điểm này ta vẫn cho rằng trông bề ngoài huynh ấy có vẻ xa cách, đối xử với người khác hơi nghiêm khắc nhưng kỳ thực lòng huynh rất từ bi.

Trong mắt ta, huynh là một người ôn nhu.

Nhưng vào ngày hôm đó, khi rời khỏi Thanh Sa Tự, Hàn Tranh đã hỏi huynh sẽ xử lý thế tử Thành vương như thế nào.

Lúc bấy giờ, chúng ta đang chuẩn bị rời khỏi đảo, Hàn Sơn Ngọc nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc mắt sang chỗ khác, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ —— giết.

Hàn Tranh do dự một chút, nói với huynh ấy: "Hắn ta là thế tử của Thành vương phủ, lão vương gia cũng đã không còn nữa..."

"Ta lại không biết tứ thúc nhân từ đến vậy. Chẳng lẽ thúc không nhận ra hắn ta đang cố tình kích động người dân trên đảo Thanh Sa Tự, gieo rắc mầm họa cho Hàn gia chúng ta sao?"

Hàn Sơn Ngọc quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tranh: "Chính vì hắn là thế tử Thành vương, lại dám nói ra những lời lẽ đó, nên càng phải giết."

Hàn Tranh không nói thêm gì nữa, có lẽ chính hắn cũng hiểu, với lòng hận thù mà Lưu Kỳ dành cho Hàn gia, nếu hắn ta còn sống, khó mà đảm bảo sau này hắn ta sẽ không gây thêm chuyện nữa.



Trên đời này, người đáng tin nhất chính là người chết.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, Hàn Tranh thở dài một tiếng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, xoay người rời đi.

Hàn Sơn Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, cười lạnh: "Chỉ giỏi manh động, đầu óc ngu si, làm sao ta có thể giao Hàn gia cho hắn được."

Lúc nói những lời này sắc mặt huynh ấy cực kỳ âm trầm, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Ta ngây ngốc nhìn huynh, bỗng nhiên ý thức được rằng, kỳ thực ta chưa từng hiểu rõ con người huynh ấy.

Mười lăm tuổi huynh đã trở thành gia chủ của Hàn gia. Sau khi Cao lão gia tử qua đời, không tốn một binh một tốt, huynh vẫn có thể khống chế tất cả các bãi ngọc trai lớn nhỏ ở Cao Sơn đạo, không cho người trong triều có cơ hội nhúng tay vào, há phải điều mà người thường có thể làm được.

Hàn Sơn Ngọc chân chính, tâm cơ thâm sâu khó lường, huynh ấy vừa ôn nhu lại vừa vô tình, vừa từ bi lại vừa tàn nhẫn.

Nhưng mà, vẻ mặt âm trầm chỉ thoáng qua rồi biến mất, huynh quay người nhìn ta, ánh mắt rất nhanh lại trở nên ôn hòa, nhẹ nhàng xoa xoa mặt ta.

"Tiểu ngốc, sau này nếu gặp chuyện như vậy, không được xông ra trước mặt ta. Nếu đám hộ vệ của Hàn gia không thể bảo vệ được ta, đó là bọn chúng vô dụng."

Chắc hẳn là ta đã bị dọa sợ rồi.

Trên đường trở về, thuyền lướt trên mặt biển, ta không còn chút vui vẻ nào như lúc đến mà ngược lại còn mệt mỏi nôn ọe một trận.

Gia Nương có chút lo lắng, biết ta không ăn được gì nên đã tự mình xuống nhà bếp dưới khoang thuyền, dùng sâm nhung hầm canh.

Một lúc sau, ánh nến lay động, ta đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy có người gọi tên ta.