Thái Âm Tinh Quân Rải Đào Hoa

Chương 5




Ở Nam Hoan Quán dưới hạ giới, Lam Âm hắt xì một cái, hắn mơ màng lấy tay áo quyệt mũi, là ai đang nhớ đến ta vậy?

Đúng lúc dưới lầu vừa đấu giá xong, không ngoài suy đoán được tích luỹ từ mấy trăm năm đi nam quán của Lam Âm, nam nhân bạch y vừa gảy đàn cho hồng bài Vương Tuyết Anh kia múa đã đấu giá thắng, cười hớn hở ôm eo mỹ nam trở vào hồng phòng trên lầu.

Lam Âm ngáp một cái nhìn cuộc đấu giá tiếp tục, thêm vài thiếu niên xinh đẹp nữa lên vũ đài, tiếng reo hò đinh tai, thấy không có gì thú vị liền quay về bàn rượu, lấy một trái táo bỏ vô miệng lay lay Hoạt Lịch Sam đã ngủ đến quên trời quên đất:

- Tiểu Sam Sam, dậy đi! Chúng ta về phòng trọ ngủ! Này!

Lay lay mấy lần Hoạt Lịch Sam vẫn không tỉnh, trong mơ vẫn ô ô khóc:

- Liệt tổ liệt tông Hoạt gia! Con có lỗi với các người! Ô ô~ con mà biết Hoạt gia sẽ có ngày xuống dốc đến mức đổi y quán thành nam quán thà rằng năm đó con đập đầu chết cho xong!

Tiếng khóc nhỏ dần rồi không nghe thấy nữa, Lam Âm nghiêng người nhìn, chỉ thấy Hoạt Lịch Sam má phải úp xuống bàn, miệng há lớn phì phò ngủ khiến nước miếng từ trong chảy ra lênh láng khắp mặt bàn, dính cả lên tóc mai.

Lam Âm "..."

Được rồi, Thiên đế thấy Vũ Đức Tinh Quân thần phong uy vũ mà mình trọng dụng bày ra bộ dáng ngủ manh manh này sẽ khóc thét cho xem!

Lam Âm bất đắc dĩ lấy áo khoác của mình đắp cho hắn. Đột nhiên một mùi tanh ngọt hoà cùng vài làn khói tím lởn vởn trong không khí lượn lờ trước mặt Lam Âm, vòng bạc trên tay hắn đột nhiên yếu ớt sáng lên, lục lạp va vào nhau vang lên vài âm thanh tinh tế, hắn tuỳ ý liếc qua một cái, đột nhiên đồng tử co rút lại

Ma khí?!

Lam Âm vụt người xuyên qua lớp những kẻ quần áo không chỉnh tề say xỉn ôm hôn mỹ nhân, chạy về nơi phát ra ma khí, nắm chặt chiết phiến trong tay hội tụ linh lực

" Rầm"

Cánh cửa hồng phòng bị đạp bay, trên chiếc giường gấm giăng màn trướng đỏ rực mỹ lệ có một người đang ngồi quay lưng với Lam Âm, đầu hơi cúi, tiếng thú dữ gầm gừ cùng tiếng nhớp nháp như thịt bị cắn xé rút khỏi xương, người còn lại đang dựa vào thành giường đã sớm trở thành một cỗ thi thể không đầu, máu tươi từ phần cổ đứt lìa phun tung toé lên bộ bạch y của thi thể cùng màn trướng xung quanh, không gian yên tĩnh cùng đèn phòng đỏ ghê dợn cực điểm.

Lam Âm hơi nhíu mày, vòng bạc "đinh" một tiếng phóng ra một luồng tinh quang vào thẳng kẻ đang ngồi quay lưng trên giường, kẻ kia như nhận biết được nguy hiểm mạnh mẽ quay đầu lại. Chỉ thấy gương mặt vốn nên là hồng bài xinh đẹp của nam quán giờ lại đầy những vết nhăn nứt nẻ như mảnh tường cũ bị bong xuống, miệng bị rách đến mang tai đang há rộng, hàm răng mài thành hình răng cưa sắc nhọn đang ngậm một miếng thịt đỏ lòm, thấp thoáng thấy được một con mắt lẫn trong đống thịt, còn cái thứ lẫn lộn be bét trên tay của hồng bài này không cần nói cũng biết nó đã từng là đầu của vị bạch y kia.

Ma thú nhanh nhẹn nhảy xuống giường tránh đi công kích của tinh quang, nó ném mớ thịt nát bét trong tay về phía Lam Âm, Lam Âm nghiêng đầu tránh khiến mớ thịt nhầy nhụa rớt xuống lầu dưới, lập tức tiếng la hét của các vị khác dưới lầu khiến nam quán rơi vào hỗn loạn

Cái đống kia sẽ không phải rớt trúng đầu ai đó chứ?

Ma thú rít lên một tiếng the thé, lắc mình nhảy ra khỏi cửa sổ, Lam Âm lập tức đuổi theo. Lục lạp va vào nhau so với thường ngày càng dữ dội, tinh quang bạc kết thành một tia cố định, Lam Âm nắm lấy bạc kết kia vút một cái quật mạnh vào lưng ma thú, ma thú ngửa đầu thét lớn, từ cái miệng rách toác kia phun ra vài chất lỏng nhầy nhụa, Lam Âm dùng bạc kết đánh tan mấy chất nhầy độc kia, đến khi ánh sáng trên bạc kết yếu đi, dưới ánh trăng mờ nhạt chiếu rõ thân ảnh một nam nhân mặc một chiếc áo lụa trắng đơn bạc, tay cầm một nhánh trúc xanh thon dài, chỉ là một nhánh trúc xanh nhưng lại đem ma vật đánh cho co quắp người mà chạy trốn.

Lam Âm vuốt nhẹ lên nhánh chúc, cười mà không cười:

- Lâu rồi không được quất ai nên mi buồn bực hả?

Nhánh trúc kia như vật sống rung rung hai cái tỏ ý cực kỳ vừa lòng, Lam Âm vỗ vỗ lên thân trúc, nhún người nhảy lên một ngọn cây cao quan sát bốn phía khu rừng. Hai mắt hắn híp lại thành một đường nhỏ, chăm chú nhìn về một phía, đầu gối hơi hạ xuống, thân ảnh như biến mất, đạp lên những chiếc lá vàng cuối thu hướng về một hang đá ẩn khuất giữa những lùm cây um tùm

Hang đá này không tính là lớn, cửa động chỉ đủ cho một người len qua, Lam Âm hơi động ngón tay, vòng bạc toả ra muôn vàn ánh sáng chói mắt soi sáng đường đi phía trước, hắn cảnh giác cầm chặt nhánh trúc tiến vào trong. Cửa động chật hẹp, bên trong cũng chẳng rộng rãi bao nhiêu, Lam Âm giơ tay lên đi một vòng kiểm tra, hắn hơi cúi người nhìn một đống rơm rạ chất đầy trong một góc thạch động, qua một lúc thấy một con chuột lớn bò ra khỏi đống rơm, mày hơi nhíu lại quay người tìm kiếm nơi khác.

Lúc Lam Âm quay đi đống rơm kia lại hơi động đậy, Lam Âm nhanh như chớp nắm lấy phần rơm rạ kia kéo mạnh ra, muốn xem kẻ đang lấp ló này là ai. Không nghĩ đến định hạ xuống một roi lại phải cưỡng chế dừng tay lại, núp trong đống rơm là một đứa nhỏ tầm 7-8 tuổi, chân tay gầy gò lấm lem bùn đất, trời vào cuối thu đã bắt đầu trở lạnh, đứa nhỏ này lại không mặc áo, chỉ có duy nhất một chiếc quần rách rưới bẩn thỉu đang mở to mắt nhìn hắn.

Mà cái khiến Lam Âm chú ý ở đây là trên mặt, ngực, lưng, bụng, bắp chân chi chít các vết thương rách trồng chéo lên nhau đã bắt đầu mưng mủ, còn một vết sẹo dài từ trán xiên ngang xuống má phải bắt đầu thối rữa lên từng bọc mủ màu vàng, vùng ngực cũng có tình trạng y hệt, so với mặt còn nặng hơn rất nhiều, côn trùng ăn xác đã bắt đầu bám lên các vết thương bị đứa nhỏ này cố gắng gạt đi. Nó ngước mắt nhìn Lam Âm đã đứng đó, bộ dáng như thỏ nhỏ gặp sói xám mạnh mẽ lùi ra sau, ai ngờ lưng đụng vào tường khiến bọc mủ ở lưng vỡ ra, một đống chất lỏng vàng sệt cùng máu tươi phun đầy mặt tường đá nhấp nhô gai góc, Lam Âm cả kinh, đứa nhỏ này lại cắn chặt môi không phát ra tiếng hét nào, lấy hai tay ôm đầu mình như sợ Lam Âm sẽ ghê tởm mà đánh nó, cả thân hình đen gầy run rẩy trên đất vô cùng đáng thương.

Xem ra vết thương trên cơ thể đứa nhỏ này do thú hoang cùng nhánh cây nhọn gì đó gây ra, vì không được chữa trị nên mới nhiễm trùng mưng mủ vậy, sống được đến bây giờ đúng là kỳ tích.

Lam Âm ngồi xổm xuống bên cạnh đứa nhỏ, tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc bết cứng của nó như đang trấn an, đến khi đứa nhỏ kia bớt run rẩy, hé mắt qua cánh tay kiêng dè nhìn Lam Âm, hắn cười vô hại chuyển qua vuốt nhẹ má đứa nhỏ:

- Không cần sợ, ta với ngươi coi như có duyên! Nếu không có ai nuôi ngươi vậy liền theo ta đi!

Đứa nhỏ kia nghe thấy hắn nói " theo ta đi" hai mắt liền mở lớn, đôi mắt vốn không có tý tiêu cự nào hiện tại hơi hơi phát sáng nhưng vẫn chưa bỏ xuống phòng bị với Lam Âm.

Lam Âm nghĩ đứa bé này hình như đã sống trong rừng rất lâu, không dễ dàng nghe lời kẻ mới quen như hắn, bèn vòng tay xuống ôm lấy vai đứa nhỏ, đứa nhỏ kia sợ hãi kêu lên, ra sức giãy dụa, nắm lấy tóc Lam Âm giật mạnh, quyền đấm cước đá như kẻ rơi xuống nước tuyệt vọng vùng vẫy.

- Ngoan, không sao! Ta nói theo ta mà

Lam Âm vẫn rất kiên nhẫn mặc cho đầu tóc bị giật đến rối loạn, áo lụa trắng dính đầy bùn đất cùng mủ vàng nhớp nháp chảy dọc theo tấm lưng của đứa nhỏ, hắn dịu giọng trấn an, đặt đầu đứa nhỏ cho nó tựa lên vai mình, cho nó ngồi trên cánh tay, thong thả rời khỏi thạch động đầy ma khí.

Đứa nhỏ kia nằm trong lòng Lam Âm, thấy hắn không có ác ý với mình, cuối cùng không chống cự nữa. Nó buông nắm tóc mềm mại đã sớm rối thành một cục trong tay ra, Lam Âm bế nó đi được một đoạn mới hỏi:

- Ngươi tên gì?

Đứa bé kia im lặng đem đầu rúc vào vai hắn, mái đầu xù lắc qua lắc lại, đây là không biết hay không nhớ?

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

Đứa trẻ kia mất một lúc mới phản ứng, ngổi thẳng dậy trong tay Lam Âm, xoè bàn tay đầy vết thương dính cát ra đếm đếm, mất một lúc lâu nó giơ hai bàn tay lên trước mặt Lam Âm

- Mười tuổi? Lớn như thế?

Lam Âm nhìn qua đứa nhỏ này cũng chỉ bảy tám tuổi, không ngờ lại lớn vậy rồi, có lẽ do thân thể bị suy kiệt quá mức.

Lam Âm nắm ngang nhánh trúc trong tay, nhánh trúc kia lập tức biến thành vô số sợi tinh quang nhỏ chui lại vào vòng bạc. Đứa nhỏ hai mắt sáng lên như thấy báu vật gì vô cùng quý giá hay ho, Lam Âm nhìn mà buồn cười:

- Ta nhặt được ngươi ở trong rừng, vậy gọi ngươi là Lâm Thanh đi