Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 29




Trong lúc Hoa Nam còn đang xuất thần, Giang Giác đã cởi bỏ y phục của y, bờ môi ấm nóng lướt qua da thịt thanh lương, một tấc một tấc tuyên cáo quyền sở hữu của mình ở mỗi nơi tư mật, mỗi nơi mẫn cảm. Hoa Nam mặt đỏ như bị nhiễm bởi một tầng rượu mơ, diễm lệ say đắm lòng người. Lồng ngực phập phồng, y cố gắng kiềm nén thanh âm rên rỉ trong cổ họng, dùng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở Giang Giác: “Đây là bên ngoài, sẽ có người nhìn thấy.”

Y phục của Hoa Nam vẫn chưa cởi bỏ hoàn toàn, thế nhưng cũng chẳng còn tác dụng che đậy, mất trật tự phủ trên người, hai chân tách ra hai bên eo Giang Giác. Giang Giác tùy ý thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, đôi mắt sáng rực dần trở nên nóng bỏng. Hắn dừng lại một chút, trấn an Hoa Nam: “Không kẻ nào dám đến đây đâu. Yên tâm, so với ngươi thì ta càng không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy thân thể của ngươi.”

“Như vậy… không tốt.” Hoa Nam thoáng do dự. Y luôn cảm thấy chính mình bị Giang Giác dẫn dụ vượt qua không biết bao nhiêu điểm cực hạn. Sau lần thứ nhất nếm thử cảm giác tiêu hồn của dục vọng nguyên thủy, y biết mình đã sa ngã, thế nhưng không cách nào ngăn cản bản thân trầm luân.

“Như vậy cảm giác nhất định sẽ rất tốt.” Thanh âm Giang Giác khàn khàn êm dịu, mang theo tác dụng cám dỗ lòng người. Hắn biết Hoa Nam có dũng khí nếm thử, hơn nữa còn tín nhiệm hắn, muốn mê hoặc y không khó.

Cảm nhận được bàn tay Giang Giác đặt bên hông mình đang gãi nhẹ, Hoa Nam xoay người né tránh.

“Sợ ngứa?” Giang Giác ngăn cản cử động của y, “Tiểu ô long thực mẫn cảm.”

“Ngươi để ta gãi thử xem.” Hoa Nam bất mãn bĩu môi.

Giang Giác hôn lên cánh môi hồng nhuận của y, bàn tay đặt trên cơ thể khơi ngòi dục hỏa. Bởi vì sợ rơm rạ ở xung quanh tổn thương da thịt non mịn sau lưng Hoa Nam, hắn không cởi áo y ra, chỉ nâng hai chân y lên rồi cởi quần ra, bàn tay chậm rãi vuốt ve nơi mẫn cảm phía trước, sau đó di chuyển đến mật huyệt đằng sau. Da thịt sờ vào ẩm ướt, phấn huyệt chảy ra một sợi tơ niêm dịch, Giang Giác có chút giật mình. Hoa Nam ngượng ngùng quay mặt đi, thầm oán hận từ khi bị hắn điều giáo thì bản thân càng ngày càng mẫn cảm.

“Ngượng?” Giang Giác vừa trêu chọc y vừa không ngừng kích thích.

Ngón tay nơi nếp nhăn bên ngoài tiểu huyệt khiêu khích một hồi, lại chuyển sang xoay xoay ấn ấn mấy vòng. Ngón tay mang theo niêm dịch tiến vào cúc huyệt non mềm, khiến nhụy hoa kích động run rẩy. Giang Giác không ngừng lặp đi lặp lại động tác ra vào, chờ khi Hoa Nam thích ứng mới đút vào hai ngón tay.

“Bảo bối, nơi này của ngươi càng lúc càng kỳ diệu.” Giang Giác nhắm mắt lại, sau đó mở ra, ngữ khí có chút không ổn định, cảm giác ngón tay bị xúc cảm nóng ướt vây quanh, mị thịt xung quanh tham lam hấp thụ ngón tay hắn, tựa như dẫn dắt hắn khám phá nơi chốn thâm sâu huyền ảo.

Hoa Nam muốn phản bác, khổ nổi tìm không được lời thích hợp. Hơn nữa, gần như toàn bộ lực chú ý của y đã tập trung dưới hạ thân, đầu óc phản ứng hoàn toàn chậm chạp.

Ngón tay đã hoàn toàn tiến vào, thế nhưng Giang Giác lại không tìm được điểm nhỏ nhô lên như trong trí nhớ, xem ra thì ngón tay hắn không đủ dài. Thế là hắn lập tức thức thời, vén vạt áo lên, kéo quần xuống, lộ ra phân thân đang bừng bừng phấn chấn, hướng huyệt động ôn nhu trước mặt hung hăng đâm sâu vào.

Thân thể bị luồng lực cực mạnh ma sát chẳng những mang đến cảm giác tê dại khó nói thành lời mà còn mang theo tiếng vang ‘phù phù’. Hoa Nam mặt đỏ như muốn sung huyết, ngượng ngùng phát khóc lên được, cắn răng khẩn cầu nhìn Giang Giác.

“Cục cưng không thoải mái?” Giang Giác tạm thời dừng lại động tác, “Tức giận?” Hắn kiềm chế dục vọng, ngữ khí tận lực mềm mại, nhìn vào mắt Hoa Nam: “Ta thô lỗ quá, cục cưng chịu không được ư?”

Hoa Nam lắc đầu, nước mắt tràn ra, ôm lấy cổ hắn rồi đặt xuống môi một nụ hôn.

Nhẫn nại của Giang Giác rốt cuộc cũng hoàn toàn hỏng bét, bắt đầu bá đạo công thành chiếm đất, lần sau so với lần trước càng thêm hung mãnh, khiến cho thân thể Hoa Nam từ trên xuống dưới không ngừng lắc lư, cho dù cách một lớp y phục thì da thịt non mịn sau lưng vẫn bị ma sát đến phát đau.

“Ca ca, phía sau đau quá.” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Hoa Nam ngân ngấn nước mắt.

Thế là Giang Giác ôm lấy eo Hoa Nam, giữ chặt lưng y, tự mình đảo người về phía sau, biến thành tư thế y giạng hai chân ngồi trên người hắn. Tư thế này khiến hắn càng đâm sâu hơn vào trong cơ thể y, hắn cũng vì lựa chọn này mà lấy làm tự hào. Khi hắn nâng thắt lưng y lên, rời khỏi dục vọng của mình, y còn cho là hắn muốn chấm dứt màn hoan ái màn trời chiếu đất, thật không ngờ hắn lại ấn y ngồi thẳng xuống dục vọng của hắn, rồi cứ thế lập đi lập lại không ngừng. Hậu huyệt chịu đủ mọi chà đạp không cách nào dung nạp thêm dòng chất lỏng, thuận theo nơi mập hợp mà tràn xuống dưới, giúp mãnh thú tiến xuất càng thêm dễ dàng hơn. Hỏa nhiệt từ kẻ xâm lược ma sát vách nội bích bừng lên, tấn công vào Hoa Nam đang không ngừng run rẩy. Thủy hỏa cùng lúc thiêu đốt mãnh liệt, làm cho y cả chân cũng phát run. Ngay khi phía trước chuẩn bị phóng thích, Giang Giác lại đưa tay ngăn cản, mập mờ đầy tà khí nói: “Cục cưng hiểu chưa? Cái này gọi là thủy nhũ giao dung*.”

*thủy nhũ giao dung: nước sữa hòa nhau 

“Ngươi luôn dạy ta học cái xấu.” Sau khi kết thúc, Hoa Nam nằm lỳ trên giường chỉ trích Giang Giác, tấm lưng vốn trắng nõn nay phủ đầy vết đỏ hồng đan xen, đều là do ma sát vào rơm rạ.

Giang Giác ở bên cạnh vừa thoa thuốc cho y vừa nói: “Cục cưng càng xấu ta càng yêu.”

“Sao lại gọi ta là cục cưng?” Y đã là người trưởng thành mười tám tuổi rồi được không, còn gọi ngây thơ như thế?

“Bởi vì ngươi là bí đỏ cục cưng.” Ngữ khí Giang Giác tràn đầy sủng nịch.

Hoa Nam nhíu mày: “Cảm giác giống như phụ thân gọi nhi tử ấy.”

Giang Giác hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hoa Nam. Tướng mạo của y hiện tại thoạt nhìn là mười sáu mười bảy tuổi, qua mười năm hai mươi năm nữa, tám phần là vẫn giống y như bây giờ. Đến lúc đó bọn họ cùng ra ngoài, sợ rằng thực sự có người xem bọn họ là phụ tử.

Hoa Nam chỉ liếc sơ qua cũng biết Giang Giác đang nghĩ gì, cười mỉm nói: “Vì để chúng ta nhìn xứng đôi, cho nên bệ hạ, ngươi ngàn lần vạn lần phải bảo dưỡng thật tốt, không nên già nhanh quá. Mấy loại chuyện tổn hao thân thể cùng tinh lực ít làm một chút, thanh tâm quả dục tu thân dưỡng tính sẽ tốt cho ngươi hơn.”

Giang Giác đánh xuống cặp mông căng tròn vểnh vểnh của y, cười mắng: “Nghĩ một đằng nói một nẻo. Rõ ràng là chính mình cũng muốn, lại cố ý đùn đẩy trách nhiệm cho ta.”

“Nào có? Ta nào có?” Hoa Nam đảo đảo mắt, cân nhắc nghĩ đến biện pháp ngăn cản những đòi hỏi vô độ của hắn, thừa dịp nói: “Sự thật thắng hùng biện. Chúng ta từ hôm nay trở đi cấm dục, xem ai chủ động trước.”

“Người thua phải đáp ứng đối phương một điều kiện.” Giang Giác lập tức nghĩ đến điềm lành.

“Hảo.” Hoa Nam thầm nghĩ loại sự tình này hình như y chưa từng chủ động nha, hơi suy nghĩ, lại nói: “Lúc ngươi muốn mà đi tìm các phi tử cũng xem như thua. Ách, không, là ước định của chúng ta hủy bỏ, ngươi không cần đến tìm ta nữa.”

“Kiên quyết vậy sao?” Giang Giác bắt lấy cằm Hoa Nam, để y nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt hiện lên tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hung hăng hôn Hoa Nam một cái, “Yên tâm, ta chỉ tìm ngươi.”

Hắn vừa để tay xuống, Hoa Nam liền hoang mang nhìn hắn, đột nhiên co rụt người lại, có cảm giác bề ngoài ưu nhã ôn hòa của Giang Giác đang cất giấu bên trong linh hồn lãnh khốc bá đạo.

“Bí đỏ cục cưng, nếu như ngươi chủ động câu dẫn, mà ta tự nguyện mắc câu, vậy cũng tính là ta thua.” Giang Giác vẻ mặt ôn hòa trêu chọc, khiến cho Hoa Nam đem ảo giác vừa rồi ném lại sau đầu.

——

Giang Giác đang nhìn Niên phi chăm chú, ánh mắt khác hẳn với ánh mắt ôn nhu nhìn Vương thục nghi lúc sáng, nó mang theo yêu thương nhu tình, mà Niên phi cũng đồng thỉnh thoảng ngước lên nhìn Giang Giác, mỗi lần đều mang theo ý cười, sau đó tiếp tục chuyên chú gãy đàn. Trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, sóng mắt lưu chuyển đều là ân tình, khiến những ai ngồi cạnh đều ao ước.

Hai người ý hợp tâm đầu như thế khiến Hoa Nam thầm nghĩ, giữa bọn họ nhất định có một loại cảm tình không ai thay thế được, đồng thời có một khoảng thời gian trong quá khứ mà y không cách nào với tới.