Tha Thứ

Chương 156






- Triệu Yên Nhi – Tôi đau lòng làm mặt lạnh, hung hăng đẩy cô bé khỏi người – Em nghĩ mình là ai? Đừng mong anh sẽ tiếp tục dung túng cho em làm càng như những lần trước.
- ?
Ánh mắt ngây ngô, đầy thương tổn của Yên Nhi trong giây phút đó đã thật sự tước đi khả năng sống sót cuối cùng nơi tôi. Thân người bất động của em càng cố xé trái tim rã rời ra thành từng mảnh.
- Để giữ gìn trật tự cho nơi này, anh buộc phải bắt em chịu phạt. – Toàn thân tôi run rẩy khi phải thốt ra những lời lẽ không đâu vào đâu ấy – Triệu Yên Nhi, kể từ giây phút này, em sẽ không được phép lưu lại đây nữa.
Quyết định này tuy đến rất bất ngờ. Nhưng tôi biết nếu mình không thực hiện ngay thì mãi mãi cũng không tìm ra đủ dũng khí để rời xa cô bé.
- …
- Vì việc làm vừa rồi của em đã vi phạm một quy định rất quan trọng ở Trung giới. Chiếu theo lệ, anh buộc phải trục xuất em đến Tam Cổng.
- …

- Anh sẽ không bắt em phải lên thiên đường hay xuống địa ngục mà chỉ trả em về với trần giới. Hậu quả của chuyện đó như thế nào, chắc em đã biết?
Tôi cố tình nhắc nhở Yên Nhi về cuộc đối thoại cách đây không lâu, khi mình cố giải thích về vai trò của tấm áo choàng em mặc trong lần đến gặp chị gái mình dưới hạ giới. Nếu không nhận được sự bảo vệ từ nó, mọi ký ức trong Yên Nhi đều sẽ bị xóa sạch. Và vì không thuộc diện được đầu thai nên em sẽ trở thành một vong hồn lưu lạc nơi trần thế. Mãi mãi cũng không nhớ ra mình là ai, đã làm gì. Thần trí em sẽ trở nên điên loạn mà không có cách nào kết thúc.
Mục đích của hành động này không ngoài việc khiến cho em căm hận tôi. Hận đến mức không cảm thấy luyến tiếc gì khi phải rời bỏ con người máu lạnh này nữa. Nhưng Yên Nhi bé bỏng lại chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác đến khẩn trương. Hai hốc mắt đỏ hoe như muốn van vỉ tôi đừng tiếp tục hù dọa em thêm nữa. Bờ môi khẽ mấp máy như cố tìm cách thông báo việc em đã bị những lời của tôi dọa đến phát khiếp….Tất cả phản ứng này đều dễ dàng bị thu vào tầm mắt nhưng tôi lại không thể dừng lại. Vì cây lao một khi đã phóng thì chỉ có thể vun vút bay về phía trước.
- Em sẽ phải bước qua cánh cửa ấy mà không nhận được bất cứ sự bảo trợ nào. Vĩnh viễn làm một hồn ma điên loạn không siêu thoát là cái giá em phải trả cho hành vi sai trái này.
- …
- Tại sao lại không nói gì?
Nữ hoàng của anh, cầu xin em đừng mãi đứng ngây ra đó. Hãy tiến lại đây và tát anh thật mạnh. Hãy mắng chử.i và chất vấn anh vì những lời lẽ tuyệt tình vừa rồi. Hãy phản đối hoặc khóc lóc hay bất cứ phản ứng nào em muốn…Vì nếu cứ tiếp tục thế này, em bảo anh làm sao cầm cự đến khi kết thúc vở kịch?
Nhưng đáp lại lời khẩn cầu của tôi lại chỉ là sự im lặng cùng trạng thái bất động. Thứ duy nhất đang di chuyển chỉ có những giọt nước trong suốt không ngừng lăn khỏi đôi mắt đỏ hoe của em. Sâu tận cõi lòng tôi đang chậm rãi rung lên, lồng ngực cũng bắt đầu co thắt dữ dội. Tự biết mình lại sắp thổ huyết, tôi đành chọn giải pháp sai người đem em ra khỏi tầm mắt nhanh nhanh một chút.
- Người đâu, mau đưa cô gái này đến trần giới.
Lão Hùng lập tức xuất hiện khi câu nói vừa kết thúc. Ánh mắt ngờ vực không ngừng phóng về phía tôi như muốn kiểm tra lại thông tin vừa nghe được một lần nữa.
- Nhất loạt công bố ọi người biết, Triệu Yên Nhi đã không còn là nữ chủ nhân của nơi này. – Tôi tranh thủ nhìn lại gương mặt ấy lần cuối – Sau khi…sau khi…
Từng giọt nước mắt nóng hổi đập vào mắt khiến cổ tôi nghẹn đắng. Sự kinh hãi đến ngơ ngác đang bao trùm nét mặt người con gái tôi yêu nhất.
- Sau khi giao cô ta cho Nguyên Vũ, bảo hắn nội trong trưa nay phải lập tức thực hiện. Còn ông thì quay về đây làm cho tôi ít chuyện.
- Tiểu vương gia…chuyện này… - Ông già hình như vẫn chưa thể nghe lọt - …Chuyện này…
- Sao còn đứng đó? Mau đem tội nhân này đi khuất mắt tôi.
Sau vài giây chần chờ không quyết, ông ấy cuối cùng cũng quyết định tiến đến bên cạnh em. Bàn tay gân guốc vừa chạm đến thì Yên Nhi của tôi đã bất ngờ ngã xuống.

- Tiểu vương phi, tiểu vương phi… - Lão Hùng vừa vươn tay đỡ lấy em vừa liên tục phóng tầm mắt về phía tôi – Tiểu vương gia, vương phi…
Nghiến răng bấu chặt lấy thành ghế, tôi nỗ lực thuyết phục mình không được tỏ ra quan tâm đến cô bé dù chỉ một phút.
- Đợi lát nữa bình tĩnh lại, tất sẽ không có việc gì.
- …
Lúc cảnh vật bất ngờ mờ đi, tôi đã phải vội vàng đưa tay xoa trán, cố tình không để ai nhìn thấy cặp mắt ẩm ướt.
- Cả hai người mau cút ra ngoài cho tôi!
- Tiểu vương phi, chúng ta đi thôi. – Lão Hùng có chút oán hận nhìn tôi, hai tay ra sức nâng Yên Nhi đứng dậy – Tôi đỡ cô ra ngoài.
Những giây phút nặng nề ấy, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết của em vẫn đang dán chặt trên người mình. Tôi khao khát được nhìn em lần cuối nhưng lại sợ cô bé sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của bản thân. Không ai có thể hiểu nỗi đau khi phải tổn thương một con người mà cả đời mình chỉ muốn dang tay bảo vệ. Không ai có thể biết nỗi thống khổ khi phải xua đuổi người con gái mình mong muốn mãi mãi được ở cạnh. Không ai, không ai thấu hiểu được điều đó.
Ọc.
Máu tươi lại bắt đầu tuôn ào ạt khỏi miệng, làm ướt đẫm đám sổ sách. Tôi kiệt sức gục mình xuống đó, để mặt áu của chính mình chảy ngược vào mũi và hốc mắt.
Vĩnh biệt hạnh phúc, vĩnh biệt tương lai!
Vĩnh biệt em, tình yêu của anh!
- Tiểu vương gia, tôi đã trở lại. – Lão Hùng chẳng ngại ngùng che giấu thái độ bất mãn – Chuyện gì mà…?
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lấm lem vết máu của tôi, thần trí ông ấy đã lập tức bay biến. Tôi biết người đàn ông này vẫn luôn chăm sóc và quan tâm đến mình như một người cha, người chú. Và tôi cũng biết ông là người duy nhất có thể tin tưởng để giao phó công việc trọng đại.
- Lát nữa, khi đưa Yên Nhi qua cổng, ông hãy phun một ít nước này lên người cô ấy. – Tôi vất vả lấy ra từ ngăn tủ một chiếc lọ nhỏ - Nói với Yên Nhi rằng đây là chủ ý của ông, rằng ông cảm thấy bất mãn hành động vô lý của tôi nên mới bí mật làm điều này.
- Tiểu vương gia, đây là…?
- Là tất cả những gì thu được từ chiếc áo lần trước. Nó sẽ giúp cổ giữ lại ý thức.

- Nhưng vừa nãy…?!?!?!?! Tại sao chứ?
- Trước khi trả Yên Nhi về lại trần giới, tôi muốn ông cho người đến tìm anh Young Min. Báo cho anh ấy cụ thể địa điểm mà cổ sẽ xuất hiện. Ngay khi họ gặp nhau, lập tức truyền lệnh phong tỏa toàn bộ Trung giới Việt Nam. Bất cứ người ngoại quốc nào cũng không được đặt chân đến, dù chỉ nửa bước.
- Tiểu vương gia, rốt cuộc thì ngài đang nghĩ gì? – Ông lão xót xa, muốn tiến lại - Tại sao phải tự hành hạ mình?
- Nếu tôi không đưa ra quyết định này…cô bé kia mãi mãi cũng không biết cách giành lấy hạnh phúc.
- Ngài có chắc mình biết điều gì khiến tiểu vương phi hạnh phúc hay không?
- Sau khi Yên Nhi rời khỏi, tôi không muốn nghe đến bất cứ điều gì có liên quan đến cô ấy, đến anh Young Min hay bất cứ người nào dính líu với họ. Ông rõ rồi chứ?
- Tiểu vương gia! – Lão Hùng tha thiết khẩn nài – Xin ngài hãy suy nghĩ lại!
- Nhanh chóng truyền lệnh này cho tất cả mọi người. Bảo với họ rằng, nếu có ai cố tình vi phạm, sẽ lập tức bị giam vào địa ngục.
Mệt mỏi thở hắt ra từng hơi đứt quãng, tôi có cảm giác từng tế bào trên người mình đang ra đi lần lượt. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ sẽ chẳng cần đợi đến ba hoặc bốn năm nữa. Sau khi gặp Tuyết Vinh lần cuối, phần thân xác mệt mỏi cũng sẽ sớm theo tinh thần của nó mà chết yểu.
Như vậy cũng có thể xem như một sự giải thoát. Vì nếu phải sống mà không có cô ấy, đối với mình nào khác chi cái chết? Việc tưởng tượng đến nụ cười hạnh phúc của em khi sà vào vòng tay chờ đón nơi anh Chín cũng đủ làm mình thỏa mãn lắm rồi.
- Tại sao lại ra nông nỗi này? – Lão Hùng nghẹn ngào ôm lấy vai tôi – Ngài làm gì lại đẩy bản thân vào tình cảnh sống không bằng chết như vậy, tiểu vương gia của tôi ơi?
Rã rời ngã đầu vào vòng tay xương xẩu của ông, tôi chỉ có thể lặng im không nói. Ngẫm lại khoảng thời gian từ khi bắt đầu có ý thức mới thấy, bản thân hình như chưa bao giờ được ba mẹ vỗ về như thế này.