Tha Thứ

Chương 133






Trời hôm nay không thấy sao mà chỉ có một vầng trăng sáng vằng vặc. Thứ ánh sáng mát lành đang lan tràn khắp không gian tĩnh lặng. Tôi mệt mỏi úp mặt vào hai lòng bàn tay, bên tai chỉ còn nghe tiếng hơi thở yếu ớt...
Bác sĩ nói tình trạng ba bây giờ đã tạm ổn định, không còn nguy hiểm như trước. Lòng tôi dường như cũng vì thế mà vừa vui lại vừa…chán. Bởi lẽ chữ “ổn định” kia hoàn toàn tương đương với việc ông sẽ tiếp tục nằm mê man như những ngày vừa rồi.
Sự cố máy thở cũng được cho qua vì người ta chẳng biết làm sao mà truy cứu. Cuộc sống lại tiếp tục phơi bày hết bản chất tàn nhẫn của mình. Còn bản thân tôi thì vẫn chưa xác định được mình đang tồn tại vì lẽ gì. Số mệnh này phải chẳng là cái giá phải trả ột tội ác nào đó?
- Mệt lắm sao? – Giọng nói khẽ vang lên khi một bàn tay từ phía sau nhẹ nắm lấy vai tôi.
Giật mình xoay người lại thì thấy gương mặt Tuyên đang mỉm cười hiền hậu. Tôi chỉ kịp chớp mắt vài lần trước khi chúng hối hả tuôn ra những dòng lệ vỡ òa.
- Không giận anh vì bây giờ mới đến chứ? – Người đàn ông có phần e dè khi quyết định giang rộng hai tay – Vì phải lách luật mới được gặp em nên anh...
- Không sao. – Tôi nghẹn ngào lắc đầu – Em rất mừng khi nhìn thấy anh...em mừng lắm...
Nhào vào lòng Tuyên như một đứa em gái, tôi chỉ biết uất ức khóc ròng. Bao nhiêu buồn tủi cũng theo giây phút xúc động ấy mà tuôn xuống. Tuyên chẳng những không tìm cách đẩy ra mà còn vòng tay ôm chặt đầu tôi vào trước ngực hơn nữa.

- Xin lỗi em...- Từng lời của anh đều ăm ắp nỗi thống khổ -...Đều tại anh quá ích kỷ...chỉ biết lo cho an nguy của chính mình...
Chiếc áo khoác Tuyên đang mặc hình như cũng không êm ái được như giọng nói của anh lúc này. Thân thể cường tráng đã có sự thay đổi đáng kể, yếu ớt và hao gầy hơn trước. Nhưng phong thái ung dung thì chẳng hề thay đổi. Tôi phát hiện thâm tâm mình cũng từng có lúc nhớ đến anh. Nhưng là một nỗi nhớ nồng ấm như tình cảm giữa những người trong gia đình.
Sử Thần Tuyên, tại sao lúc nào anh cũng biết cách khiến người khác phải yêu thương mình như thế?
- Em vốn định xuống tìm anh từ mấy ngày trước... nhưng...
- Anh biết. – Tuyên không cần nghe hết câu đã vội ngắt lời – Những chuyện xảy ra với em, anh đều biết cả.
Nhớ đến Phòng Ghi từng làm mình chết mê chết mệt, tôi lập tức hiểu được mọi chuyện. Nhưng... việc cơ thể Tuyên bất ngờ có dấu hiệu chao đảo đã khiến tâm trạng mừng rỡ lập tức chuyển thành hốt hoảng.
- Anh ngồi xuống đi... Có việc gì thì nói nhanh. Đừng nán lại lâu quá!
Dù bản thân đang thầm cầu xin anh có thể ở lại đây với mình thêm giây nào hay giây nấy, nhưng tôi cũng không thể phớt lờ những đau đớn mà người đàn ông này sẽ phải gánh chịu. Sự có mặt của anh hiện tại đã là sự hy sinh rất lớn.
- Tuyết Vinh, tất cả những chuyện này... tất cả đau khổ em phải gánh chịu...
Lúc đầu, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến những cái nhíu mày và xoa ngực của Tuyên. Nhưng càng nghe lại càng thấy bị choáng váng cực độ. Mối quan hệ rối rắm giữa ba gia đình đã hoàn toàn vượt ra khỏi những gì tôi có thể tưởng tượng. Âm mưu trả thù cùng lý do khiến cả nhà mình chìm trong bể máu khiến toàn thân tôi đều nổi gai óc.
Hắn ta nói nợ máu phải trả bằng máu? Giết người phải đền mạng? Người đàn ông ấy tàn ác biến tôi thành một đứa con giết cha, một ả đàn bà dơ bẩn, một người vợ chồng chết không thấy xác...vẫn chưa đủ? Ngay đến người không còn sức phản kháng, phải dùng máy thở để sống qua ngày mà cũng chẳng buông tha được? Ông trời nghĩ gì lại để loại vô lương tâm ấy tồn tại lâu như vậy?
- Hắn sai người đánh Cảnh Huy, ném lại chiếc kẹp cũng là để khiến em nghi ngờ Tống Văn Chu chính là hung thủ?
- Phải...Hành trình dụ em vào sự hiểu lầm đối với ba mình được thực hiện rất kỹ lưỡng. Riêng chai rượu có tên Tống Văn Chu, anh nghĩ chỉ là một sự trùng hợp. Phạm Sỹ Nguyên sẽ không thể tính trước hành động của em lúc đó, càng không sắp xếp để miếng thủy tinh găm vào cổ Yên Chi có tên Tống Văn Chu trên được. Vì điều này sẽ để lại bằng chứng bất lợi cho hắn. Số người sở hữu một chai rượu như vậy có hạn nên anh chàng Hồng Phương sớm muộn gì cũng lần ra.
- Nhưng làm sao ổng có được chìa khóa nhà máy?
- Phạm Sỹ Nguyên từng làm trưởng phòng quản lý nhân sự trong công ty của Tống Văn Chu. Hắn cũng giống như những trưởng phòng khác, đều được nhận một chai rượu có khắc tên ông ấy. Chính chai rượu này đã khiến em bị đứt động mạch cổ, dẫn đến tình trạng mất máu mà chết. Về phần chìa khóa, người đàn ông này đã mua chuộc viên bảo vệ, mang chìa khóa đi làm thành một chùm khác tương tự. Sau khi Kỷ Nguyên vì hắn mà đóng cửa, Phạm Sỹ Nguyên đã sử dụng nhà máy này làm hiện trường gây án. Nếu bị ai phát hiện, ba Cảnh Huy sẽ là người đầu tiên bị hỏi đến.
- Em biết làm sao để đối phó với ông ta? – Tôi chán nản lắc đầu – Ba hiện đang nằm liệt giường. Suýt chút nữa còn mất mạng. Bọn tay chân nhất định sẽ không chịu nghe lời nữa.
- Đừng nghĩ đến chuyện cùng người đàn ông đó đối đầu trực diện. – Tuyên bất giác gồng mình, dùng tay bấu chặt vào thành ghế – Anh đã tính kỹ rồi. Hy vọng duy nhất của em lúc này chính là cô gái tên Tống Lynda.

Người này mấy ngày trước còn tìm cách giết mình. Tuy âm mưu xấu xa chưa bị phát hiện nhưng vẫn bị khởi tố vì tội cố ý mưu sát. Nghe Hồng Phương nói, tòa xử cô ta hai tháng tù giam và tám tháng tù treo.
- Lynda vốn không biết ba mẹ cổ cũng bị Phạm Sỹ Nguyên hã.m hại. Cô gái này ngay từ đầu đã bị lợi dụng làm điều xấu. Nếu em có thể khiến cô ấy tin vào điều đó...Chuyện Lynda giúp em ra toà làm chứng là hoàn toàn có thể.
Nhưng cái chết của Cảnh Huy đã khiến cô ấy hận tôi thấu xương. Lúc được ra tù, chưa biết chừng còn đến tìm mình để báo thù lần nữa. Hơn nữa, tôi biết tìm đâu ra bằng chứng để Lynda tin ba mẹ cổ chết là do lỗi của Phạm Sỹ Nguyên đây?
- Tống Thanh Thiện cũng là một bằng chứng quan trọng, có thể quay lại tìm em bất cứ lúc nào. Anh thật sự rất muốn đem tung tích của cô ta nói cho...
- Tuyên! - Một ngụm máu tươi bất ngờ trào ra khỏi miệng anh khiến tim tôi nhảy dựng - Anh làm sao vậy? Trong người có chỗ nào không khỏe?
- Không sao, không sao... – Người đàn ông lập tức lắc đầu -.. Chỉ tại anh không kềm lại kịp...
Nhìn Tuyên hết rút khăn lau đi vệt máu trên môi lại cúi xuống chùi chùi chiếc áo loang lổ, tôi bắt đầu hiểu ra sự việc.
- Đây là cái giá của việc cung cấp tin tức cho em sao?
- Em đừng nghĩ lung tung. Chỉ vì mấy ngày nay anh không được khỏe.
Sự tốt bụng của anh chưa bao giờ thay ấy đổi.
Tuyên vẫn luôn giúp đỡ mọi người mà không cần phải nhận lại bất cứ sự cảm kích hay biết ơn nào. Bản thân anh càng không ngại việc sẽ bị những người xung quanh hiểu lầm hoặc hờn dỗi. Tình yêu và sự quan tâm cứ thế được cho đi, mãi mãi không có giới hạn...
Yên Nhi yêu dấu, em có biết mình đang nắm trong tay một bảo vật quý giá nhất ở Trung giới hay không?
- Tuyết Vinh...Thanh Thiện hiện đang... – Tuyên chậm rãi đưa tay che miệng – Cô ta hiện đang...
Nhưng những dòng máu hình như vẫn không chịu khuất phục, ngoan cố tìm cách trào ra khỏi kẽ ngón tay mà nhễu xuống áo anh từng giọt.
- Được rồi, anh đừng nói nữa. – Tôi đau đớn vuốt nhẹ sau lưng Tuyên – Từ lâu em đã không còn thấy sợ cái chết...Nếu cô ta thật sự muốn tìm đến, em sẵn sàng nghênh chiến...
- Đây là việc duy nhất anh có thể làm... Tuyết Vinh, em đừng...

- Anh đã vì em làm rất nhiều chuyện. – Cương quyết ngắt lời anh, tôi chỉ còn cách đem tình cảm ra thuyết phục - Chỉ cần anh hứa sẽ chăm sóc em gái em thật tốt, không để ai hà hiếp hay bỏ rơi nó...
- Tuyết Vinh ! – Tuyến tức tối ho khan một tiếng – Chuyện đó còn cần em phải dặn anh sao?
Nhìn anh bất mãn ngã lưng vào ghế mà thở dốc, tôi nửa muốn cười, nửa lại đau lòng không ngớt.
- Vậy thì mau trở về thực hiện lời hứa của anh đi. Em hứa sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ xuống ngay.
- Em... – Tuyên hậm hực đưa tay vuốt ngực rồi nhắm mắt thở khó nhọc – ...Sao mãi vẫn không chịu thay đổi?
- Đi đi anh! Đi dùm em được không?
- Còn một chuyện phải nói...anh đã...anh đã...
- Tuyên !!!!!! – Nhận ra người đàn ông ngồi trước mặt đã sắp không còn ngồi vững nữa, tôi vội vàng hét lớn – Anh biến ngay cho em.. Bằng không, cả đời này...mình đừng nhìn mặt nhau nữa...
Sử Thần Tuyên, ông trời biết trong lòng em đang khao khát anh có thể ở lại biết nhường nào. Nhưng nếu cái giá phải trả lại là sức khỏe và sự an toàn của anh, em thà chấp nhận cảnh cô đơn thêm một thời gian nữa. Việc anh xuất hiện ở đây, vào chính giây phút này đã mang đến cho em nguồn động viên rất to lớn. Sự tồn tại của anh đã nhắc em nhớ, mình vẫn còn ai đó đang quan tâm, lo lắng. Anh còn cho em cảm giác an tâm về đứa em gái chưa một ngày được chung sống...
Tất cả những cảm xúc tuyệt vời này đã là món quà vô giá. Em không nên đòi hỏi được nhận thêm bất cứ điều gì khác.
- Tuyết Vinh!
Bàn tay chúng tôi bất giác nắm chặt lấy đối phương như muốn gửi vào đó tất cả lời nhắn nhủ. Lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại. Đợi đến lúc nhìn thấy anh, mọi chuyện còn chưa biết đã diễn biến theo hướng nào.
- Yên Nhi sẽ chăm sóc tốt cho anh... – Tôi rơi lệ nhìn hình ảnh Tuyên đang bắt đầu hòa tan vào không khí – Hãy nói với nó rằng người chị trên danh nghĩa này vừa đưa ra một đạo thánh chỉ... bảo con bé không bao giờ được rời xa anh...không bao giờ được có ý định trao trái tim mình cho người khác...Bằng không, nó nhất định sẽ hối hận...Nhất định sẽ hối hận...
Nụ cười của anh khi nghe những lời này dường như đang phảng phất một nỗi đau rất kỳ lạ. Linh cảm mách bảo cho tôi biết đó chắc chắn là một điều chẳng lành. Nhưng thời gian còn lại là quá ngắn. Không thể để Tuyên tiếp tục ở lại nơi này và chịu đựng thêm nữa...