Tha Thứ

Chương 129






Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, vẫn thấy Hồng Phương đang ngồi ở đó. Vẻ mặt hình như rất sốt sắng. Nhận ra là tôi đã tỉnh, anh vội vàng rót ngay một ly nước. Nhưng tôi lắc đầu, không muốn nhận. Đầu óc lúc này đã gần như trống rỗng.
Tôi là ai? Mục đích tồn tại của tôi là gì? Tôi có còn là chính tôi hay chỉ như một dạng vật chất nào đó? Thật kỳ lạ vì có lúc tôi thấy mình đã chết rồi mà đôi khi vẫn tiếp tục trơ trơ ra đó. Hình như đang hít thở nhưng lại cũng hình như đang…tắt lịm. Tôi cần ai và ai có cần tôi? Tại sao phải tiếp tục sống? Tại sao người ta không để yên cho tôi chết?
- Chú Tuần hiện đang rất cần có người chăm sóc.
- Ông bị gì? – Tôi miễn cưỡng mở mắt lần nữa.
- Nhồi máu cơ tim. – Phương bình tĩnh thông báo – Nhập viện cùng lúc với em. Nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Không nên để mình có bất cứ mối liên hệ gì với thế giới này. Không được vì ai mà phải bận tâm hoặc lưu luyến thêm nữa. Sống thêm ngày nào là tự đày ải bản thân thêm ngày đó. Tôi cần phải chết nhanh nhanh, biết đâu còn có thể gặp anh dưới Trung giới.
- Yên Nhi, anh biết những chuyện xảy ra vừa qua đối với em là vô cùng đau đớn...Nhưng bác Tuần là người thân duy nhất còn sót lại của Cảnh Huy, là ba chồng của em... - Người đàn ông tàn ác này hình như hiểu rất rõ sự ray rứt và mối quan tâm của tôi dành cho ba - ...Em đành lòng để lại ông ấy một mình, không ai chăm sóc chỉ vì sự hèn nhát và ích kỷ của bản thân sao?

- Đừng tỏ ra là một kẻ hiểu biết.
- Phải, anh không thể hiểu hết sự nhục nhã và cảm giác mất mát mà em đang phải gánh chịu. Nhưng anh biết bổn phận của một đứa con dâu đối với ba mình, biết trách nhiệm của một người vợ đối với người chồng đã chết.
- Không có tôi, ba vẫn còn nhiều tay chân chăm sóc – Tôi bực bội quay mặt đi, cố che giấu vẻ bối rối.
- Tiền bạc và quyền lực có thể khiến người ta hy sinh tất cả. – Phương kiên trì nhấc ghế sang vị trí có thể nhìn thấy mặt tôi – Em nghĩ bọn người kia sẽ ngồi yên phục tùng một người bệnh nằm liệt giường sao? Chưa biết chừng họ còn tìm cách thủ tiêu ông ấy.
- Không cần dụ dỗ tôi. Vô ích thôi. – Tôi cố tình xoay người về phía ngược lại.
- Anh không dụ dỗ em. Anh biết em vẫn còn thương ông ấy, biết em không muốn để Cảnh Huy phải mang tội là đứa con bất hiếu.
Cảnh Huy, Cảnh Huy, có thể nào đừng nhắc đến cái tên ấy nữa được không? Trái tim tôi chưa từng có phút giây nào thôi vì nó mà chảy máu.
- Yên Nhi, dù trong đầu em đang suy tính điều gì thì có thể đợi đến khi chú Tuần hồi phục đã được không? – Phương một lần nữa lại mang ghế đến ngồi trước mặt tôi – Em ít nhất phải sống đến khi ông ấy trở lại khỏe mạnh. Sống đến khi kẻ sát hại Cảnh Huy bị bắt.
Nghe cứ như người đàn ông này đang muốn thuyết phục mình sống thêm được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng quả thật cái chết của anh đối với tôi vẫn còn là một điều khó hiểu. Căn bản vì lúc đó tôi chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra cả.
- Tại sao anh ấy chết? – Từ cuối cùng phát ra khiến toàn thân tôi run rẩy, nước mắt cũng không ngừng tuôn xuống.
Tôi không muốn thừa nhận nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đối mặt. Đằng nào nghe hết câu chuyện này, mình cũng sẽ sớm được đoàn tụ cùng anh ấy.
- Chú Tuần gọi điện cho anh, nói là đã tìm được tung tích của Cảnh Huy. Trong khi đợi anh xin được lệnh điều động, ông và người của mình đã đến đó trước. Đội tiên phong ở gần nhất chỉ gồm mười mấy người. Nhưng vì lo cho sự an nguy của em cùng Cảnh Huy, họ đã xông vào giải cứu. Huy chở em rời khỏi đó bằng một chiếc xe của bọn chúng. – Ánh mắt anh càng lúc càng đượm vẻ thương tâm - Sau đó Cảnh Huy mới phát hiện trên xe đã được cài sẵn một quả bom. Mà kích nổ lại nằm ngay chỗ cậu ấy đang ngồi.
Tôi run rẩy cắn môi, cố ngăn không ình bật ra tiếng nấc. Kẻ chủ mưu hẳn là muốn tiêu diệt hết bọn người Thanh Thiện sau khi xong chuyện. Và Cảnh Huy của tôi, trong lúc vội vàng lại chọn ngay một trong số những chiếc xe ấy.
- ...Biết tình thế vô cùng nguy hiểm, cậu ta đã âm thầm đẩy em xuống. Sau đó, một mình đánh lạc hướng bọn truy đuổi. Chạy đến chỗ cầu thì bất ngờ đâm thẳng ra ngoài. Chiếc xe phát nổ giữa không trung trước khi kịp rơi xuống...
Cả người tôi cuộn tròn trong chăn vì cảm giác khiếp đảm đang bóp nghẹt cơ thể. Giây phút được anh siết chặt trong tay, nghe anh nói những lời vĩnh biệt, mình đáng ra phải lập tức nhận thức ngay được. Chỉ cần cương quyết ôm lấy Huy, không rời xa anh nửa bước. Chưa biết chừng giờ này đã được cùng nhau làm bạn dưới Trung giới.
Tại sao anh một mực muốn tôi phải sống trong khi bản thân lại dễ dàng chấp nhận từ bỏ? Tại sao anh có thể dùng sự hy sinh của mình để ép tôi không được thoát khỏi cuộc đời đầy dơ bẩn và nhục nhã này? Tại sao di chúc cuối cùng anh dành cho tôi lại là “hãy cố sống thật tốt”?....Tại sao, TẠI SAO ?!?!?!?!?!?!?

- Yên Nhi, cầu xin em hãy tiếp tục vì Cảnh Huy mà chịu đựng... – Hồng Phương bất ngờ nắm lấy tay tôi - ...Hãy thay cậu ấy chăm sóc người ba già tội nghiệp...
Không muốn trả lời và cũng không thể từ chối lời thỉnh cầu của anh, tôi đành chọn cách quay mặt đi, khổ sở đem hai gò mà ướt đẫm vùi vào gối.
- Vụ án của em cũng đã được làm sáng tỏ...Những kẻ còn sống đều khai nhận chính Thanh Thiện là người chủ mưu mọi việc...Số còn lại thì bị bom cài trên xe làm nổ tung hết. Bản thân em cùng lắm chỉ bị khép vào tội ngộ sát vì mục đích tự vệ...Mối hận trong lòng em, cũng được Cảnh Huy thay mặt đòi lại...Những kẻ biết chuyện đều đã chết hết...Em nhất định phải sống đến lúc anh bắt được cô ta, sống đến khi nhìn thấy Thanh Thiện nhận sự trừng phạt...Cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều đáng để trông đợi...
- Anh về đi. – Tôi lắc đầu chán nản - Tôi muốn nghỉ ngơi...
Hồng Phương chỉ còn biết thở dài rồi lặng lẽ đứng dậy.
Thanh Thiện không thể là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện. Cô ta có lẽ cũng chỉ là một quân cờ trong trò chơi của ai đó. Điều này làm tôi bất chợt nhớ đến gương mặt mới xuất hiện trong giấc mơ gần nhất của mình. Cảnh Huy từng nói, kẻ bắt cóc tôi nhất định phải là một người quen biết. Bằng không, cô bé Yên Chi lúc đó sẽ không ngoan ngoãn đi theo như vậy.
Nhưng vì sao dượng lại tàn ác hành hạ một đứa trẻ không biết gì? Gia đình tôi từng có thù gì với ông sao? Qua mấy lần tiếp xúc, tất cả những gì tôi biết về dượng chỉ là một người đàn ông trung niên, ăn nói rất nhã nhặn. Nhưng nếu dượng là kẻ đứng sau mọi việc thì dì tôi có phải cũng là tòng phạm? Bà là chị gái của mẹ kia mà?
Hiện giờ, một mình tôi sức cô thế lập, ba lại đang hôn mê bất tỉnh, những thông tin này không biết nên làm sao điều tra được. Hy vọng duy nhất còn lại chính là người bạn thân từ thời mẫu giáo của Huy, thanh tra Hồng Phương. Mấy ngày rồi, không ngày nào mà anh ta không đến. Tôi cũng từng thắc mắc, không biết vì sao người đàn ông này lại “hứng thú” đối với sự sống chết của mình như vậy. Nhưng nghĩ lại, có lẽ vì mối giao tình sâu sắc với Cảnh Huy hoặc sự thương hại dành cho hoàn cảnh cha con tôi.
Và dù Phương có xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng chỉ còn duy nhất một lựa chọn là thử tin anh ta. Đằng nào cũng chẳng còn gì để mất. Mình bây giờ chẳng khác gì kẻ liều mạng. Việc truy bắt Thanh Thiện đã chẳng còn đáng bận tâm nữa. Điều duy nhất tôi muốn làm trước khi chết là tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện.
- Anh có thể nào đừng nói cho dì dượng tôi biết?
- Biết chuyện gì? – Phương nghiêng người, ngồi vắt chân chữ ngũ.
- Chuyện tôi đang nằm trong bệnh viện ...
- Nếu đó là yêu cầu của em... – Người đàn ông chậm rãi khẳng định - ...thì anh đồng ý.
- Làm phiền anh, giúp tôi thêm một việc...
- Cứ nói.
- Xin giúp tôi tìm hiểu, giữa ba tôi, Phạm Sỹ Nguyên và Tống Văn Chu có mối quan hệ gì đặc biệt hay không...Quá khứ của họ liên quan đến nhau thế nào...

- Phạm Sỹ Nguyên? – Chàng thanh tra chợt nhíu mày khó nghĩ – Chẳng phải là dượng em sao?
- Đúng vậy. – Tôi không muốn để Phương hỏi sâu vào vấn đề - Nếu việc đó làm anh thấy bất tiện thì coi như...
- Không, hoàn toàn không có gì bất tiện. Hồ sơ về gia đình em, anh có gần như đầy đủ. Nếu thiếu thì điều tra thêm cũng được. Dù sao đây cũng là vụ án do anh thụ lý.
Nhận ra đối phương đanh chăm chăm nhìn mình bằng ánh mắt rất khác lạ, tôi bỗng có chút không được tự nhiên.
- Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?
- Cảnh Huy vẫn thường nói, em là một cô gái không dễ bị khuất phục.
Không dễ bị khuất phục? Thật buồn cười.
Anh chẳng bao giờ biết giấc ngủ đối với tôi đã trở thành điều đáng sợ thế nào. Anh không bao giờ biết mỗi lần nhắm mắt lại là trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng hôm đó. Anh cũng không bao giờ biết, cảm giác tự khinh bỉ và ghê tởm chính mình đau đớn ra sao... Những gì anh nhìn thấy chỉ là lớp vỏ ngụy trang tôi cố gắng phủ lên để che đậy một tâm can hỗn loạn. Nhưng tôi không cần ai biết điều đó. Cũng không cần có người động viên, chia sẻ. Vì rằng, người duy nhất để tôi có thể nương tựa, dựa dẫm đã không còn tồn tại...
Sự sống đối với tôi lúc này chỉ là thứ nghĩa vụ không thể từ chối. Sống để đau khổ và tổn thương, sống để thay người đàn ông tôi yêu làm tròn bổn phận. Ngày trước, dù phải vì anh mà giữ gìn hơi thở cho bọn đàn ông kia chà đạp cũng không đau bằng lúc này. Chỉ một câu nói của anh đã buộc tôi với cuộc sống cay nghiệt, tàn nhẫn. Chỉ một câu nói của anh đã chặn đi con đường giải thoát duy nhất. Tôi thật sự không hiểu, tình yêu vốn dĩ ngọt ngào vì sao lại có thể khiến ình trở nên thảm hại như vậy...
- Yên Nhi, nếu em có cần bất cứ sự giúp đỡ nào...đừng ngại gọi cho anh...
- Khi cần tìm hiểu về vụ án, tôi nhất định sẽ...
- Không chỉ là vụ án... – Người đàn ông đột nhiên nhìn sâu vào mắt tôi - ...mà cả cuộc sống của em sau này.
Cả hai im lặng nhìn nhau rồi đột nhiên cùng quay về hướng ngược lại. Tôi thở dài nằm xuống giường, hai mắt mệt mỏi nhắm chặt. Chỉ ước giấc mơ có thể mang anh trở lại, dù chỉ là trong phút giây ngắn ngủi...