Tha Thứ Tình Yêu

Chương 1




Khi ngô đồng trên đại lộ Champs Elysées nở rộ lần thứ hai, tôi chính thức kết thúc cuộc sống kéo dài hai năm ở Châu Âu, quyết định về nước.

Hai ngày trước báo cho Mễ Nhi, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mà vô cùng hưng phấn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, khoảnh khắc đó tôi liền hối hận. Một cảm giác chẳng lành tràn ra trong lòng - dựa vào tính cách thích lúc nào cũng làm quá lên của cô ấy, cũng vì hai năm không gặp mà nảy sinh, cô nàng gọi là "tâm tình kích động", tôi không biết bảo cô ấy đi đón tôi xuống máy bay có đúng hay không nữa.

Nhưng mà, ba ngày sau, khi tôi đi xuống cầu thang cuốn trong sân bay, sự thật chứng minh dự cảm của tôi là vô cùng chính xác.

Một cái bảng trang trí một con bướm màu hồng thật to, bên trên viết "Chào mừng Ôn Vãn về nước!" __ điều này khiến tôi phân vân có nên đi tới hay không, hành khách trong đại sảnh đã bị cái bảng khoa trương này thu hút ánh mắt, chứng minh: tôi chính là "Ôn Vãn" kia đó.

"Tiểu Vãn! Ở đây! Ở Đây!" Ngay lúc tôi theo bản năng đi chậm lại thì giọng nói ngọt ngào của Mễ Nhi đã truyền từ xa tới.

Ngay sau đó, một vật thể màu phấn hồng lao nhanh về phía tôi, trước khi tôi kịp né tránh thì đã ôm tôi thật chặt.

"......Cô Hứa Mễ Nhi, chỉ có hai năm không gặp, cô cũng không cần phải bày ra như thế này chứ, tôi chịu không nổi." Khó khăn kéo cái tay ôm chặt cổ tôi của cô ấy, tôi vẫn nhìn chằm chằm cái bảng bị cô ấy vứt xuống đất.

"Này này! Cậu cũng biết chúng ta đã hai năm không gặp rồi mà!" Mễ Nhi kéo tôi đi về phía trước, trong miệng không ngừng oán hận: "Tôi còn cho rằng chị hai cậu quyết định cắm rễ ở nước ngoài luôn rồi."

"Lần này sẽ không đi nữa chứ!" Đi tới cửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn tôi.

"Uh, sẽ không." Hai năm, để cho tôi thuận lợi lấy được học vị thạc sĩ thiết kế và giám định đá quý, cũng du lịch khắp các thành phố nổi tiếng lớn bé của Châu Âu rồi. Sau này có ra nước ngoài nữa, cũng chỉ vì công tác hay du lịch thôi.

"Vậy thì tốt rồi." Mễ Nhi vừa lòng sau khi nhận được câu trả lời, chuyển hành lý của tôi lên chiếc ô tô màu trắng của cô nàng.

"Đêm nay tập trung ở quán bar của Tề Phóng, bọn họ muốn tụ họp với cậu, mở tiệc chào mừng." Mễ Nhi khởi động xe, cười nói cho tôi, trên mặt có vẻ rất là gian xảo.

"Mình mệt, hôm khác đi." Tôi dựa vào ghế phụ, cầu xin Mễ Nhi tha cho tôi một mạng.

Lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại, ở trên máy bay mấy chục tiếng đồng hồ lại không nghỉ ngơi tốt, bây giờ thứ tôi nhớ nhất là cái giường rộng hai thước trong nhà. Còn đám bạn xấu kia, dự rằng hội chào mừng đêm nay sẽ trở thành hội phê bình, đương nhiên trốn được liền trốn.

"Không được!" Đề nghị của tôi bị một câu cự tuyệt. "Vừa đi là hai năm, gọi điện về đã ít lại càng ít hơn, giờ trở về, lại còn muốn trốn trong nhà nghỉ ngơi?!" Nói xong, cô ấy vỗ vỗ tôi, thật "tốt bụng" an ủi: "Yên tâm, nếu như đến lúc đó bọn họ có "trừng phạt" gì cậu, mình nhất định sẽ giúp cậu!"

Mới là lạ! Tôi liếc xéo cô nàng.

Hứa Mễ Nhi, "người điên" mười phần này đến lúc đó chỉ mong càng náo nhiệt càng tốt, làm gì còn nghĩ đến giúp tôi. Hơn nữa, tôi có chút hoài nghi, rốt cuộc có phải là cô nàng đề xuất với đám Tề Phóng, muốn mở cái "hội chào mừng" quỷ quái gì đó, để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng cô nàng ra hay không.

"Được, quyết định vậy đi. Cài dây an toàn vào, mình lái xe."

Biết không có đường nào cãi lại, tôi quyết định tiết kiệm chút sức lực.

Lúc quay đầu cài dây an toàn, tôi liếc thấy phía trước có một chiếc xe màu đen chạy băng băng, cùng với bóng lưng ngồi cạnh cửa quen thuộc kia __ Vệ Phi!

Xe chạy về phía trước, tôi không quay đầu lại, chỉ là nhìn qua kính bên cửa, nhìn thấy anh ta đang được tài xế giúp ngồi vào trong xe.

Bên trong thùng xe nho nhỏ phát ra tiếng nhạc dịu êm.

Tôi nhắm mắt lại.

Vệ Phi, ngay ngày đầu tiên tôi về nước lại gặp được anh.

Là ông trời muốn nhắc nhở tôi thường xuyên, chớ quên hận anh sao....

Đã thế thì, cho dù không gặp anh, tôi vẫn luôn nhớ kĩ vì anh mà thêm nhiều vết thương lên thân tôi.

Những vết thương vĩnh viễn không cách nào phai mờ.

********************************************************

Quán bar của Tề Phóng vẫn làm ăn tốt như trước kia.

Tôi ngồi ở một góc trong đại sảnh, bên cạnh là Mễ Nhi, trước mặt là Tề Phóng và Lâm Viễn Trí __ ba người này, tất cả đều là bạn tốt tôi quen từ thời trung học.

"Hội phê bình" trong dự đoán rốt cuộc chấm dứt khi tôi đưa ra ba hộp quà tinh xảo trước mặt bọn họ. Đương nhiên trước đó tôi đã bị ép uống vài ly rượu mạnh Cocktail màu sắc khác nhau.

"Oa, Tiểu Vãn, ở nước ngoài mấy năm, tửu lượng lên trông thấy." Mễ Nhi tỉ mỉ thưởng thức vòng tay mới trên cổ tay, vừa cười vừa nói.

"Cậu quả thật thay đổi rất nhiều." Tề Phóng nhận ly Vodka thêm đá của tôi từ bồi bàn, đưa tới trước mặt tôi, ánh mắt trong trẻo giống như nghiên cứu nhìn tôi.

"Ừ? Nói thế nào?" Nhận cái ly uống một hớp, tôi nhíu mày nhìn cậu ta, cảm giác cay nóng hòa cùng lạnh lẽo ngập tràn trong cổ họng.

"Trở nên.....dịu dàng." Vừa dứt lời, Lâm Viễn trí không khách khí cười ha hả.

"Đi chết đi!" Không nhịn được rủa thầm. Ba người đang ngồi đều biết, đây là từ tôi khinh thường nhất.

"Là thật." Lâm Viễn Trí đáp lời. "Ngoan ngoãn nhận "trừng phạt" của tụi tôi, nếu như là Ôn Vãn trước kia, đó hẳn là chuyện không thế nào."

"Mặc kệ mấy người." Không khách khí trợn mắt nhìn bọn họ, tôi đứng lên, kéo Mễ Nhi cùng đi toilet.

Bước nhanh về phía trước, bỏ qua tiếng cười càn rỡ của hai người đằng sau, kì thật, trong đáy lòng cũng có chút cảm động. Chẳng phải là tôi trở nên dịu dàng, mà là đêm nay, khi vừa mới gặp nhau, hai người bọn ho cho tôi một cái ôm khiến tôi cảm thấy cực kì ấm áp. Là bọn họ, còn có Mễ Nhi làm tôi xác định được, trong thành phố này còn có người quan tâm tôi, yêu quý tôi, coi chuyện tôi quay về là một chuyện lớn.

Chí ít, tôi không cô đơn.

Cho nên, đêm nay tôi quyết định bản thân thuận theo, nhận cách thức "Đón gió tẩy trần" của bọn họ ___ chỉ vì tình bạn bọn họ dành cho tôi.

"Tiểu Vãn, chuyện cậu trở về, Vệ Phi, anh ta....có biết không?" Lúc trở lại, Mễ Nhi hơi do dự hỏi.

"Có phải là nên báo cho anh ta một tiếng không, dù sao hai năm qua anh ta vẫn một mực hỏi thăm tung tích của cậu."

"Mình đã không còn bất kì quan hệ gì với anh ta nữa, không phải sao." Tôi nghiêng người nhìn bản thân trong gương, giọng điệu hời hợt.

"Nhưng mà....." Mễ Nhi còn muốn nói gì nữa, nhưng giống như lại không tìm được từ, đành phải than nhẹ một tiếng, buông tha.

"Mình đã không còn liên quan đến anh ta, đã kết thúc từ cái đêm anh ta đuổi mình ra ngoài kia rồi." Dừng một chút, tôi lại thêm một câu. "Từ nay về sau, mình cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa."

Mễ Nhi há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lắc đầu không nói gì, theo tôi ra khỏi toilet.

Lễ phục đám cưới bị tùy ý vứt trên sofa, những bức ảnh tán loạn trên bàn trà, tiếng chỉ trích phẫn nộ, tiếng đóng cửa thật lớn.....

Đêm, tuyết thật nhiều, thật lạnh.

Một mình đi trên con đường tối, gió thổi quét qua mặt giống như đao cắt.

Nhưng mà tim càng đau hơn ____ bởi vì đôi mắt sâu thẳm mà quen thuộc kia, lại lộ ra vẻ lạnh giá cùng không tin tưởng.

... ...... ....

Rẽ vào ngõ nhỏ, trước mặt là gương mặt dâm dục bỉ ổi.

Vùng vẫy, quần áo bị lột ra, thân thể giống như bị gió xuyên qua.

Sau đó hình như có rất nhiều máu, từ giữa hai chân nhỏ xuống tuyết, thật đỏ, thật tươi đẹp....

Ba giờ rưỡi đêm, tôi giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Giấc mơ đó đã biến mất thật lâu, lại lần nữa xuất hiện trong đêm đầu tiên tôi quay trở về.

Đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh, trong lòng cực kì nóng, nhưng chân tay vẫn lạnh cóng.

Quen biết Vệ Phi gần ba năm, đó là quà tặng đêm trước khi kết hôn anh ta tặng cho tôi. Thà rằng tin một tội danh người phụ nữ khác bịa ra, tin một đống ảnh được chỉnh sửa cũng không chịu nghe người sắp lấy anh ta là tôi nói một câu. Nhưng cũng vì sự phẫn nộ và không tin tưởng của anh ta, tôi mất đi một sinh mệnh nhỏ trong bụng, một sinh mệnh anh ta còn chưa kịp biết đến sự tồn tại. Trong đêm đó, đứa nhỏ kết tinh tình yêu mới nửa tháng của hai chúng tôi, không còn nữa.

Mễ Nhi nói, không phải tất cả đều là lỗi của Vệ Phi, cô ấy muốn tôi quên đi.

Nhưng mà tôi không làm được. Rời đi hai năm, tôi có thể quên đi ngọt ngào ân ái với anh ta ngày trước, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta tối hôm đó, giống như một nhát dao sắc nhọn đâm mạnh vào lòng tôi.