"Tại sao mình phải tức giận chứ? Hắn có làm gì thì cũng đâu liên quan đến mình???"
Lục Triết Hy biết rõ là nữ nhân viên kia chỉ vô tình bị ngã nên mới ôm Hoàng Hiểu Long nhưng anh cứ cảm thấy tức giận thế nào ấy, một cảm giác bức xúc khó tả...
"Triết Hy, chờ anh!"
Nghe tiếng gọi của Hoàng Hiểu Long ngày một gần thì anh lại càng bước nhanh chân chạy về phía trước. Thế nhưng vì đi nhanh không chú ý nên anh đã đụng trúng một người. Cú va chạm mạnh khiến hai chân anh lảo đảo rồi cơ thể ngã xuống sàn.
"A..."
"Em không sao chứ?" Người đó khẽ nói rồi cúi người xuống nắm lấy cánh tay anh, đỡ anh đứng dậy.
"Tôi không sao..." Lục Triết Hy trả lời rồi nhìn lên và thấy trước mặt mình là một người thanh niên gốc Anh với mái tóc vàng mắt xanh biển.
Tuy nhiên khi anh vừa mới đứng thẳng dậy thì hai chân lại vô lực, nếu người ngoại quốc kia không giữ lấy cánh tay thì anh sẽ lại ngã xuống một lần nữa.
"Chân em bị thương à?"
"Không... không phải..."
Vì chân anh chỉ đi được một đoạn đường ngắn mà thôi, nếu đi quá lâu mà không dừng lại thì sẽ lại cảm thấy mỏi và tê nhức.
Người nam nhân ngoại quốc kia bỗng nhiên ngồi thấp xuống rồi kéo ống quần ở chân phải anh lên.
"Anh... anh làm gì vậy?" Với hành động của đối phương, Lục Triết Hy có chút hoảng hốt:"Tôi... tôi nói là tôi không sao rồi mà..."
Người đó chẳng nói chẳng rằng, khi thấy chân phải anh không bị thương thì lại tiếp tục kéo ống quần bên trái lên.
"Này... dừng lại..."
Bốp!
Bất ngờ, một bàn tay khác đập mạnh bàn tay của người đó ra xa khỏi Lục Triết Hy.
"Mày đang làm gì người yêu của tao vậy?" Hoàng Hiểu Long một tay vòng ra sau giữ chặt lấy eo của Lục Triết Hy. Sắc mặt tối tăm, hai mắt đầy sát khí nhìn người ngoại quốc đang đứng trước mặt, giọng đầy tức giận.
Người đó khi thấy Hoàng Hiểu Long thì đứng thẳng dậy rồi thản nhiên nở nụ cười vô hại:"Thôi nào, sao phải tức giận thế! Chỉ là tôi vô tình đụng trúng em ấy, muốn kiểm tra xem em ấy bị thương không? Không ngờ em ấy lại là người yêu của Hoàng thiếu gia!"
Người ngoại quốc đó là Hoàng Hiểu Long hình như có quen biết với nhau. Dù vậy, bầu không khí giữa bọn họ rất căng thẳng, có vẻ như Hoàng Hiểu Long không ưa người này.
"Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây."
Người ngoại quốc đó bật cười đã xua tan bầu không khí u ám này nhưng Hoàng Hiểu Long lạnh lùng nhả ra một câu:"Cút đi! Tao không muốn nhìn thấy mày!"
"Được được! Qua nhiều năm rồi mà cậu vẫn giận dai như vậy... Thôi để lúc khác gặp lại."
Nói xong thì người đó quay lưng rời đi. Hoàng Hiểu Long sau đó nhìn anh từ trên xuống rồi lại nhìn từ dưới lên, vẻ mặt trở nên lo lắng hỏi:"Triết Hy, lúc nãy hắn ta không làm gì em chứ? Em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không..."
"Có thật là không sao không?"
Lục Triết Hy không hiểu vì sao hắn lại lo lắng cuống quýt lên như vậy.
"Tôi không sao..." Anh khẽ nhíu mày, kiên nhẫn lặp lại.
Không ngờ, hắn vẫn gặng hỏi:"Không phải sợ! Cho dù là hắn ta hay bất kỳ kẻ nào dám làm em đau thì cứ nói với anh, anh sẽ phanh thây kẻ đó!"
Nghe xong câu nói này, Lục Triết Hy nhịn không được quát lên:"Vậy thì anh tự phanh thây bản thân anh đi, bởi vì anh đang làm tôi đau đấy!"
Hoàng Hiểu Long:"..."
Lúc này hắn mới biết, hai tay của hắn siết chặt bả vai anh. Hắn vội vàng buông hai tay, vẻ mặt bối rối nói:"Anh xin lỗi... anh lo lắng quá nên..."
Câu nói của anh chỉ là vì giận quá nên nói đùa vậy thôi, không ngờ lại làm hắn thấy áy náy như vậy. Anh thở dài khẽ nói:"Anh quen biết người lúc nãy à?""Ừ."
"Vậy hắn là ai mà khiến anh lo lắng vậy?"
"Hắn là một kẻ biến thái nên em phải cẩn thận!"
Lục Triết Hy còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, nhưng khi nghe hắn nói vậy thì nghĩ thẳng:"Anh tưởng anh không biến thái chắc? Anh nói vậy thì khác nào tự vả vào mặt mình!"
Hoàng Hiểu Long nói tiếp:"Tên hắn là Noah Fernandes (PS: Cái tên này nghe quen không?^3^). Gia đình hắn cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nên có quen biết với cha mẹ anh. Anh thường gặp hắn trong những bữa tiệc."
Mới đầu thì anh không quan tâm tới người ngoại quốc đó nhưng khi nghe Hoàng Hiểu Long nhắc tên người đó thì đột nhiên con ngươi của anh co rút, vẻ mặt anh cũng biến sắc, bờ vai hơi run rẩy.
Hoàng Hiểu Long nhận thấy vai anh run nhẹ thì ngạc nhiên hỏi:"Em sao vậy?"
"Không..."
Dù anh nói vậy nhưng thực ra trong lòng anh cảm thấy lo lắng. Anh ngờ ngợ là mình đã nghe cái tên của người ngoại quốc đó ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ.
"Có thật là em không sao..." Hắn đưa tay lên sờ trán anh, vẫn bình thường chứ không nóng quá.
Anh lắc đầu rồi khẽ nói:"Anh... cõng tôi về phòng nghỉ ngơi được không?"
"Được!" Nói rồi hắn không quay lưng mà lại cúi người xuống, một tay luồn qua khúc cong ở đầu gối, một tay vòng qua lưng sau đó đứng thẳng nhấc bổng anh lên. Lục Triết Hy không nói gì, chỉ tựa đầu vào lồng ngực hắn nằm nghỉ. Thấy khuôn mặt trầm ổn của anh thì hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
...
Hắn để anh nằm ngủ trưa ở phòng nghỉ của khách sạn rồi ra ngoài làm chút chuyện. Nhưng khi hắn chuẩn bị đặt chân ra khỏi cửa khách sạn thì...
Rào rào!
Một trận mưa lớn đột nhiên kéo đến!
Ôi! Con mẹ nó!
Mặt mũi hắn tối sầm lại khi nhìn thấy màn mưa trước mắt. Trương Viên và Viên Thành đứng sau lưng hắn khẽ thì thầm với nhau.
"Thấy chưa, tôi đã nói là trời sắp có bão mà..."
"Ừ, công nhận dạo này Hoàng thiếu xui thật..."
Đứng mãi một lúc lâu, cuối cùng Viên Thành khẽ gọi:"Hoàng thiếu... cậu đi vào đi, mưa lớn như vậy kèm theo cả sấm chớp nữa đấy..."
Hoàng Hiểu Long đang đứng đơ như tượng nhưng khi nghe Viên Thành nói hai từ "sấm chớp" thì sửng sốt, phản ứng dữ dội:"ANH NÓI CÁI GÌ???"
Hắn đột nhiên lớn tiếng khiến hai người kia có chút giật mình...
ĐOÀNG!!!
Lời vừa dứt thì một tia sét trắng xóa và một tiếng sấm từ trên bầu trời đen kịt kia giáng xuống chấn động mặt đất!
"TRIẾT HY!!!"
Hoàng Hiểu Long cũng thét lên một tiếng lớn không kém gì tiếng sấm lúc nãy. Vừa gọi tên anh, hắn tức tốc chạy thật nhanh tới căn phòng mà anh đang nằm nghỉ.
Nếu như em ấy đang nằm ngủ thì chắc chắn đã bị tiếng sấm vừa rồi đánh thức và chắc chắn lúc này em ấy đang rất sợ hãi!
Hoàng Hiểu Long mở tung cánh cửa phòng và nhìn xung quanh thì không thấy Lục Triết Hy. Cảnh tượng này rất quen thuộc đối với hắn. Hắn bước tới gần tủ quần áo rồi đưa tay mở toang hai cánh cửa ra, quả nhiên Lục Triết Hy sắc mặt tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy ngồi trong đó.
Hoàng Hiểu Long nhìn anh, nhẹ nhàng nói:"Anh nói rồi mà, em đâu chỉ còn có một mình nữa. Anh sẽ là chỗ dựa cho em!"
Lục Triết Hy đang ghì mặt vào đầu gối, khi nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên nhưng đúng lúc đó...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng sấm dữ dội từ trên bầu trời liên tiếp giáng xuống.
"Aaaaa..."
Lục Triết Hy hoảng sợ hét lên nhưng đồng thời anh cũng nhấc chân đứng dậy rồi lao vào ôm chặt lấy Hoàng Hiểu Long.
"Có anh ở đây, em đừng sợ."
Hắn cũng mở rộng vòng tay để ôm lấy anh vào lòng, miệng khẽ thì thầm vào tai anh. Anh không nói được gì vì cơ thể vẫn còn run lên bần bật.
Hắn đặt anh nằm lên giường rồi nói:"Chờ anh chút, anh đi lấy điện thoại với tai nghe nhạc..."
"Không..."
Hắn chưa nói xong thì anh đã vội vàng cản lại. Hai tay anh run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ chặt lấy cánh tay hắn.
"Không cần đâu... Anh cứ ôm chặt tôi... là được..."
Hắn sau khi nghe anh nói vậy thì mỉm cười rồi nằm xuống ôm chặt lấy anh. Hắn thấy anh vì sợ hãi mà đôi mắt đã ầng ậc nước như sắp khóc tới nơi. Hắn đưa tay lên gạt nước mắt cho anh, động tác hết sức âu yếm. Sau đó hắn còn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
"Em đừng sợ, cũng đừng khóc nữa nhé!"
Lục Triết Hy nghe xong thì lại càng cảm động muốn khóc hơn. Anh áp mặt vào lồng ngực hắn rồi khẽ gật đầu.
"Trời sẽ không thể mưa mãi được đâu và sau cơn mưa thì trời sẽ sáng đẹp trở lại. Đến lúc đó anh đưa em ra đi dã ngoại, bên ngoài có rất nhiều cảnh đẹp. Em thích chứ?"
"Ừm..."
Hoàng Hiểu Long vui mừng nở nụ cười rất tươi rồi đưa tay đưa lên xoa đầu anh như nâng niu bảo bối mà hắn trân trọng nhất trên thế giới này!