Thà Đừng Quen Nhau

Chương 4




06

Tôi kết hôn vào năm 25 tuổi.

Không quá sớm cũng không quá muộn, vừa đúng lúc chúng tôi nghèo nhất.

Lúc đó Cố Húc còn không có nổi 100 đô trong người.

Hắn chỉ đành mua một chiếc bánh dâu tây trị giá 58 nhân dân tệ, sau đó thắp nến và dùng chiếc bánh này để cầu hôn tôi.

Không chỉ là đơn giản, phải nói là cực kỳ tồi tàn.

Tình yêu của người khác khi tu thành chính quả thì thường sẽ có hoa tươi hay nhẫn kim cương, cực kỳ lãng mạn.

Mà tôi chỉ có cái bánh ga-tô này.

Chúng tôi chen chúc trong căn nhà thuê chật hẹp rồi cùng nhau ăn bánh. Sau khi ăn xong vẫn còn đói bụng, tôi vào bếp nấu một bát mì xào.

Căn phòng nhỏ hẹp, khắp nơi đều là hơi nước nóng hầm hập.

Cố Húc đột nhiên đi tới "Hay là chúng ta kết hôn đi."

Tôi sững người một lúc rồi nói: "Được."

Cứ như vậy, sau khi ăn mì gói xong, ngày hôm sau chúng tôi đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận và trở thành vợ chồng.

Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, là một đôi thanh mai trúc mã.

Lòng hắn cũng như lòng tôi, một đường ở bên nhau cho đến năm 30 tuổi.

Không có bạch nguyệt quang, không có trà xanh, cũng không có nữ thần từ trên trời rơi xuống.

Chúng tôi là ý hợp tâm đầu, sóng vai nhau mà tiến về phía trước.

Cuối cùng, ở tuổi 30, công ty của Cố Húc đã giành được một số dự án công nghệ, số tiền đầu tư cũng theo đó mà tăng lên đáng kể. Chúng tôi cũng trở thành công ty mới nổi về công nghệ trong nước.

Ở tuổi 31, tôi bắt gian Cố Húc ngay tại trận và cuộc hôn nhân tan vỡ.

Cố Húc ngã xuống giường, hắn say rượu còn chưa tỉnh, thấy chúng tôi xông vào thì ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Tôi lấy một chai nước khoáng và tạt vào mặt hắn ta.

Còn Lý Văn Văn thì đang quấn chiếc khăn tắm quanh người, cô ả bị bạn bè của tôi chặn lại trong phòng tắm.

Thấy tôi dẫn theo một đám bạn bè, mặt cô ta tái nhợt đi vì sợ hãi.

"Cố... Cố tổng bảo tôi đi cùng!"

Cô ta khóc lóc thảm thiết: “Tôi là thực tập sinh, làm sao có thể từ chối lãnh đạo được…”

Bạn bè tôi bắt đầu trợn mắt.

“Nếu tôi biết cô có tài năng này thì đã chuyển cô đến bộ phận chuyên tiếp khách.” Tôi bình tĩnh cười với cô ta.

“Đúng lúc chúng tôi có một vị khách hàng, ông Vương, rất thích những cô gái trẻ. Cô đã không từ chối lãnh đạo, chi bằng đâm lao phải theo lao. Chỉ cần đi theo ông ta, tiền thưởng cuối năm tăng 100 vạn.”

Lý Văn Văn không ngờ mạch suy nghĩ của tôi lại kỳ lạ như vậy.

Trong giây lát, cô ả nghẹn ngào.

Thấy tôi có ý định dùng cô ta như vật trao đổi, Lý Văn Văn chộp lấy chiếc khăn tắm duy nhất có thể che thân và yếu ớt chống đỡ.

"Tôi đối với Cố tổng là thật lòng."

Trà xanh cao cấp sao?

Hay là một kẻ ngu ngốc.

Lúc đó tôi thậm chí còn cười cô ta, nhưng một lúc sau thì không cười nổi nữa.

Bởi vì Cố Húc đã lau nước trên mặt, sau đó mặc quần áo và bình tĩnh xuống giường, và nói với tôi về quyết định ly hôn.

Đúng vậy.

Hắn muốn ly hôn với tôi.

Hắn không thèm để ý đến thiệt hại về tài sản chung và hoạt động kinh doanh của công ty, hắn quyết tâm phải ly hôn trong vòng 3 tháng - thậm chí ngay đêm đó còn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà.

Tôi náo loạn ở văn phòng công ty.

Nhưng hôn nhân của chúng tôi vẫn thất bại thảm hại.

Điều này đã kích thích đến trạng thái tinh thần của tôi. Trong quá trình đàm phán, tôi đã bị thư ký thân cận của Cố Húc chơi chiêu.

Theo thỏa thuận ly hôn, công ty của Cố Húc không liên quan gì đến tôi và tôi chỉ có thể nhận được 1/3 tài sản chung.

Tôi không thể tin được.

Nhưng sự tình đã đến nước này, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng tôi đã chấp nhận sự thật và đồng ý ly hôn.

Không ngờ là thằng đần Cố Húc lại bị tai nạn xe hơi và mất đi trí nhớ.