Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 2 - Chương 50




Edit: Dế Mèn

-----

Vinh Thiển xoay người, bình tĩnh nhìn về phía anh: “Tôi biết anh trước giờ luôn nói không tính toán gì hết, nhưng hôm nay tôi thật sự phải đi.”

Nỗi đau trong tim Lệ Cảnh Trình cứ lan dần. Anh cầm một album ảnh bước tới trước mặt Vinh Thiển: “Em thật sự không luyến tiếc con ư?”

”Tôi luyến tiếc.”

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình thả lỏng, anh cho rằng cô chỉ lại bộc tính thôi, lại muốn gây sự một trận thôi.

Anh ngồi lại xuống chỗ của mình, đưa album nhét vào tay Vinh Thiển: “Mấy tấm này đều là tôi chọn, em coi một chút đi.”

Vinh Thiển lật giở từng trang một ra. Gạo Nếp rất thích cười, hầu như tấm nào cũng đều nhoẻn miệng cười, nước bọt cứ chảy ra.

Tâm tư Lệ Cảnh Trình là rất rõ ràng, anh muốn dùng con gái để giữ cô lại.

Vinh Thiển ôm chặt album ảnh vào trong ngực. Cô cúi đầu, mái tóc rất dài che khuất ảnh bìa của album, tấm ảnh chụp khuôn mặt trắng trẻo mềm mịn của con gái.

Trong lòng Lệ Cảnh Trình vẫn còn hoảng sợ, nhất là một câu ‘Tôi phải đi.’ vừa rồi của Vinh Thiển vẫn khiến tim anh run rẩy.

Cô để album xuống bên cạnh: “Anh đã nói, chỉ cần tôi muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào.”

”Em rốt cuộc có ý gì?” Lệ Cảnh Trình trầm giọng.

”Tôi muốn mang Gạo Nếp theo!” Vinh Thiển căng thẳng nắm chặt hai bàn tay. Cô biết khả năng Lệ Cảnh Trình đồng ý còn không được một phần vạn, nhưng cô vẫn mong đợi kỳ tích xảy ra: “Sau này anh vẫn có thể kết hôn sinh con, anh để Gạo Nếp theo tôi đi, được không?”

Đây là lần đầu tiên sau bao ngày Lệ Cảnh Trình thấy cô lộ ánh mắt cầu xin.

Người đàn ông lạnh lùng nhếch miệng cười: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Sống mũi Vinh Thiển cay cay, đôi mắt thậm chí không dám nhìn con gái đang nằm trong cái nôi nhỏ: “Lệ Cảnh Trình, tôi muốn ly hôn.”

”A, “ Tiếng người đàn ông cười khẽ: “Ly hôn phải không? Được thôi, ly thân hai năm trở lên tòa án mới phán được cho em. Em cứ chờ đi.”

”Ly hôn hay không ly hôn cũng chỉ là một tờ giấy thôi. Anh việc gì phải cố níu giữ không buông?”

”Vinh Thiển! Muốn ly hôn? Không có cửa đâu! Tôi chỉ muốn giữ em lại đấy. Tôi không có được em thì không ai đừng hòng.”

Vinh Thiển tức giận đến run cả miệng: “Đồ biến thái!”

”Tùy em chửi!” Lệ Cảnh Trình tròng mắt đen tối lạnh lẽo: “Em muốn đi phải không? Em ra khỏi Đế Cảnh ngay cho tôi. Tôi sẽ không ly hôn với em, càng không để cho em mang Gạo Nếp theo. Chỉ cần em ra khỏi cánh cửa kia, em đừng mong mình sẽ gặp lại con gái, một lần cũng đừng hòng!”

Vinh Thiển trợn tròn đôi mắt, phẫn nộ càng tích tụ: “Nếu như ly hôn, tôi vẫn có quyền gặp con, dựa vào cái gì mà không được?”

”Cái quyền đó lại ở trong tay tôi. Tôi nói là làm, hôm nay tôi nói qua tại đây. Em chỉ cần bước ra một bước, tôi vĩnh viễn sẽ không cho Gạo Nếp biết mẹ ruột của nó là ai!”

Nhịn không được, nước mắt Vinh Thiển cứ chảy ra. Nắm tay cô đánh vào vai Lệ Cảnh Trình, người đàn ông một cái đã nắm được cổ tay cô, kéo cô về gần mình. Khuôn mặt hai người gần như va phải nhau. Đôi mắt Lệ Cảnh Trình xoáy chặt Vinh Thiển, hơi thở nóng như lửa phun lên mặt cô: “Chẳng lẽ con đáng yêu như thế cũng không giữ em ở lại được?”

”Anh là người tôi không cách nào đối mặt được.” Vinh Thiển trả lời: “Tôi thương Gạo Nếp, nhưng nếu ở lại đây, ngày nào tôi cũng phải gặp anh, ở với anh trong khi tôi còn chưa vượt qua được quá khứ. Anh nói tôi không muốn con sao? Lệ Cảnh Trình, con là tôi sinh ra. Tôi yêu nó hơn ai khác, nhưng anh lại đem con làm cái còng giam giữ tôi lại. Tôi ở qua ngày nào, ngày đó tôi không thở được, tôi sống không nổi.”

”Em chết hả?” Lệ Cảnh Trình nắm chặt cổ tay cô hơn: “Em không phải đang sống sờ sờ đây sao? Ở đây, tôi cho em ăn ngon mặc đẹp, vẫn yêu chiều em như trước, còn có con gái mà em nói thương nhất nữa, em còn thiếu cái gì?”

Vinh Thiển cắn chặt môi, tâm lý của Lệ Cảnh Trình đã vặn vẹo.

Cô dùng sức đẩy người ra: “Chính miệng anh nói, tôi có thể đi một mình.”

Người đàn ông câm giọng không nói được.

Anh thật sự không nghĩ Vinh Thiển có thể dứt khoát bỏ đi.

Ngay cả người tâm địa cứng rắn như anh, từ khi có Gạo Nếp cũng vô thức mà mềm lòng hơn nói gì là Vinh Thiển. Trong mắt cô, sự uy hiếp của anh dường như không bằng một đồng.

”Anh đừng có lại nói tôi không được đi, cũng vì con tôi mới ở tới bây giờ.” Vinh Thiển chà lau nước mắt đọng ở khóe mắt: “Lệ Cảnh Trình, ép giữ người phụ nữ mà trái tim cô ta không có ở đây chẳng có gì tốt cho anh đâu.”

”Vậy trái tim em ở đâu?” Anh ngẩng đôi mắt lên.

Vinh Thiển thấy đầu lưỡi mình tê dại, sống mũi vẫn chua xót không hiểu nổi. Cô hiểu cảm giác bị người nhẫn tâm làm tổn thương ấy.

Nhưng cô chỉ không hiểu, Lệ Cảnh Trình thông minh, anh biết một khi hỏi lại rõ ràng cũng tức là sẽ làm khiến mình đau đớn, chẳng lẽ anh thật sự cứng rắn đến nỗi không thấy đau?

”Trái tim tôi ở đâu anh không biết ư?”

Ánh mắt cô nhìn về cái nôi nhỏ. Tim cô bây giờ chỉ đặt trên người con.

Đáng tiếc, cô cho anh một đáp án mơ hồ, còn tiện đường khiến Lệ Cảnh Trình mở ra một câu trả lời mang ý nghĩa khác.

Nụ cười lạnh trên khóe miệng anh hóa thành nụ cười chế nhạo.

Một năm, hai năm, chung quy không đấu lại mười lăm năm kia.

Kiêu ngạo như anh cần gì phải ép giữ người như vậy?

Anh đứng dậy, nhấc đôi chân cứng ngắc đi ra ngoài.

Vinh Thiển che miệng không để tiếng khóc phát ra. Cô nhìn bóng lưng Lệ Cảnh Trình từ từ xa khuất, một nỗi bi thương trào dâng trong lòng; nỗi khó chịu nói không nên lời, như hai tay xé cô đau, không, rất đau!

---

Vinh Trạch ngồi trong phòng làm việc của Vinh thị, tiếp tục hoàn thành mấy thủ tục hàng ngày còn dang dở từ hôm qua. Hai tay anh ta cắm vào tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính cỡ lớn.

Chuông điện thoại di động đã vang lên nhiều lần, lúc này anh mới chịu nhận.

”A lô?”

”Anh!”

Vinh Trạch ngồi dựa hẳn vào ghế: “Thiển Thiển!”

”Công ty sao rồi?”

”Hiện giờ anh đang ở phòng làm việc. Em thì sao, suy nghĩ thế nào rồi?”

Vinh Thiển đứng ở ban công, ánh mắt cô trông về rất xa, có thể nhìn thấy cảnh tượng rất đẹp bên ngoài Đế Cảnh. Cô nhắm chặt mắt, như thể hít thở một bầu không gian mới: “Hôm nay, xế chiều em về nhà.”

”Được…” Vinh Trạch khóe miệng khẽ nâng: “Phòng của em vẫn còn đó, em về là có thể ở luôn.”

”Anh, công ty sao rồi?” Vinh Thiển thấy mình cũng phải có trách nhiệm: “Có sai sót gì lớn không?”

Vinh Trạch ánh mắt lần nữa nhìn về máy tính. Anh hơi nghiêng đầu, vờ nhẹ nhõm: “Không có gì, rất bình thường.”

”Vậy thì tốt.” Tâm trạng lơ lửng của Vinh Thiển nghe vậy ổn định hơn: “Em rất sợ quyết định trước đó sẽ phá hủy Vinh thị mất.”

”Anh cho tài xế tới đón em nhé? Hay là, để Giai Giai đến?”

”Không cần đâu, em tự lái xe được rồi.” Vinh Thiển không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại xong cô đi vào trong phòng.

---

Bên tai có tiếng tút tút, lúc này Vinh Trạch mới có phản ứng, anh đặt di động xuống bên cạnh.

Lúc gần đi, phe cánh Lệ Cảnh Trình đã “rút củi đáy nồi” (t/n: rút củi đáy nồi – chiến lược/ kế sách làm nguồn lực, khách hàng của đối phương dần dần suy giảm), đem Vinh thị đẩy vào vực sâu không lớn lại không nhỏ, tiền vốn cứ thiếu hụt, tiền toàn bộ đổ vào các hạng mục đầu tư, trong thời gian ngắn rất khó lấy tiền lời. Rất nhiều công trình thậm chí còn chưa chính thức khởi động, đây chính là đang lấy tiền gây dựng một tương lai không thiết thực.

Có hạng mục rất cần có tiền vốn rót vào, nhưng sổ sách của Vinh Thị chỉ còn rất ít tiền, Vinh Trạch tiếp nhận công ty hiện giờ như cầm phải củ khoai nóng. (t/n: từ gốc trong câu này là 烫手山芋 – năng thủ sơn dụ: chỉ việc gian nan, khó giải quyết.)

Nhưng anh không nói cho Vinh Thiển biết.

Cô đã quyết tâm muốn đi, có mấy lời, vẫn nên đợi cô về rồi hãy nói. Vinh Trạch không muốn lại ràng buộc bước chân Vinh Thiển…

Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Vinh Trạch cất giọng: “Mời vào.”

Đi vào thư ký trước đây của anh ta: “Cổ đông cũng đã đến đông đủ rồi ạ, đang ở phòng làm việc chờ anh.”

”Được, tôi tới ngay.”

Sắc mặt thư ký do dự: “Tổng giám đốc Vinh, tôi xem sắc mặt bọn họ ai cũng không tốt, trông như đến “khởi binh vấn tội”. Dù gì, bọn họ vẫn cảm thấy hình thức quản lý trước đây...”

”Vinh thị vĩnh viễn không có khả năng giao vào tay người ngoài. Khó khăn trước mắt hiện giờ nhất định phải vượt qua.”

Vinh Trạch thu thập bàn làm việc xong đứng dậy đi ra ngoài.

---

Vinh Thiển vốn định gọi điện cho Vinh Trạch xong sẽ đi liền, nhưng cô quay lại vào phòng. Đúng lúc Gạo Nếp tỉnh dậy, Vinh Thiển bế con lên cho con bú. Đầy tháng, đầu Gạo Nếp vẫn trơn, tóc vẫn rất thưa thớt; mặc dù vậy vẫn không lấp được ngũ quan thanh tú được thừa hưởng từ ba mẹ.

Lòng cô tràn ngập yêu thương. Gạo Nếp bú xong rất thích chơi đùa. Vinh Thiển đặt con vào nôi, tiếng nhạc lục lạc phát ra làm Gạo Nếp cười khanh khách, còn vươn tay muốn với lấy.

Vinh Thiển lại ôm con vào lòng, hôn lên trán con, lại hôn mặt con, như thể hôn thế nào cũng thấy không đủ.

”Con yêu, con yêu!” Vinh Thiển ôm chặt con gái, rất muốn ôm con khảm vào lòng mình: “Con đừng trách mẹ nhẫn tâm. Nếu như bắt mẹ phải đổi thứ gì trên đời để có con, mẹ chắc chắn sẵn lòng, cho dù là thời gian hay sức khỏe cũng không sao cả. Nhưng mẹ thật không cách nào ở lại...”

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói hết câu với Gạo Nếp: “Mẹ thật không có cách nào ở cùng ba con...”

Vinh Thiển nghẹn ngào nói, nhưng bé con tất nhiên chưa hiểu ân oán của người lớn, bé chỉ muốn chơi thôi.

Bé giãy giãy, với tay về phía lục lạc, miệng cứ kêu ê a.

Vinh Thiển lại nén không được, ôm hôn con: “Con gái của mẹ, xin lỗi con, xin lỗi con.”

”Oa oa oa ——” Gạo Nếp bật khóc to, cơ thể lại bắt đầu giãy dụa rồi giãy dụa. Vinh Thiển đành phải đứng dậy thả con lại vào nôi.

Tiếng khóc dần dần nín. Nhìn thấy hình chú ong nhỏ trên lục lạc, bé con lập tức mở to mắt cười.

Thấy Gạo Nếp như vậy, Vinh Thiển càng đau khổ mà khóc lớn.

”Con ơi, con còn bé, trong trí nhớ con thậm chí rồi sẽ không có mẹ, nhưng mẹ yêu con, mãi mãi yêu con.” Vinh Thiển khom lưng, kéo bàn tay nhỏ của con lên hôn. Cô luôn thấy hôn vẫn không đủ: “Con phải nhớ kỹ, con có mẹ nhưng mẹ tạm thời không ở bên cạnh con được thôi. Con gái của mẹ, con yêu, xin lỗi...”

Lệ Cảnh Trình đứng ngoài phòng, nghe tiếng khóc Vinh Thiển truyền vào tai. Cổ họng anh hơi nghẹn, anh xoay tựa lưng lên tấm cửa.

Anh đã tự tin, tự tin có thể giữ cô lại.

Không ngờ…

Mái tóc Lệ Cảnh Trình được cắt ngắn gọn gàng toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Hai tay anh ôm lấy ngực. Anh thương con như vậy, nếu như Vinh Thiển đi rồi, trên con đường trưởng thành Gạo Nếp sẽ không có hình dáng của mẹ.

Anh đã nghĩ, phải cho con những thứ tốt nhất. Những gì người khác có, Gạo Nếp sẽ không thể thiếu, những gì người khác không có, Gạo Nếp cũng phải có hết.

Nhưng ai cũng có mẹ mà?

Đó là điều bình thường nhất, có đứa bé thì phải có người mẹ.

Anh phải nói thế nào với Gạo Nếp? Con không phải là đứa con hoang?

Lệ Cảnh Trình nắm tay cầm cửa, lòng anh bị mâu thuẫn giằng xé. Cuối cùng, anh vẫn khóa trái cửa phòng lại.

Vào giây đó, tim anh bị sự châm chọc và bất đắc dĩ lấp đầy.

Chẳng lẽ đây đã trở thành cách duy nhất để anh giữ cô lại ư?

Chính anh còn thấy bi ai thay ình.

Vinh Thiển nghe có tiếng động liền chạy tới giật cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa.

Bàn tay cô đập đập mạnh lên tấm cửa: “Lệ Cảnh Trình, anh mở ra!”

Bàn tay đó như cái tát lên mặt Lệ Cảnh Trình, đánh tan nát lòng tự tôn của anh.

Lòng bàn tay Vinh Thiển lập tức ửng đỏ, nóng bừng đau rát.

”Anh nhốt tôi lại có tác dụng sao? Tôi đã hạ quyết tâm rồi.Hôm nay chưa đi được, ngày mai sẽ lại đi, năm nay đi không xong, sang năm cũng phải đi. Lệ Cảnh Trình, chuyện này vô ích thôi, anh tỉnh lại, dùng ít sức lực đi.”

Người phụ nữ như thế, anh giữ lại có ích gì?

Lệ Cảnh Trình tự hỏi mình hết lần này tới lần khác.

Anh, không cần nhiều lời, động động đầu ngón tay là phụ nữ nối nhau chạy tới như tre già măng mọc. Anh cố chấp như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Cũng chỉ Lệ Cảnh Trình rõ ràng nhất, người anh muốn vẫn chỉ có cô.

Vinh Thiển dùng sức lôi kéo cửa, sự phẫn nộ và oán giận lại lần nữa trào dâng trong lòng. Lệ Cảnh Trình đối xử với cô như vậy, cô còn do dự gì mà ở lại?

Sau này, chắc chắn sẽ có lúc vết sẹo của cô lại bị khơi dậy, nếu cô muốn đi, anh lại sẽ đem cô giam lại. Nghĩ tới sẽ có ngày như vậy, Vinh Thiển ngay nghĩ cũng không dám nghĩ.

Buổi trưa, người giúp việc đi vào đưa cơm. Thần sắc bà ta cẩn thận từng li từng tí, không hiểu sao mấy ngày gần đây Vinh Thiển lại bị giam lại.

Lúc bà ta đi vào, Vinh Thiển ôm Gạo Nếp ngồi ở mép giường. Thấy người giúp việc mang thức ăn tới, cô lạnh lùng nói: “Đem đi đi, tôi không ăn đâu.”

”Thiếu phu nhân, cô phải chú ý sức khỏe của mình ạ.”

”Bác nói với Lệ Cảnh Trình, ngày nào không cho tôi đi, ngày đó tôi sẽ không ăn gì cả.”

Người giúp việc đứng yên bên cạnh: “Cô không thể như vậy được. Cơ thể dần dần sẽ yếu đi mất.”

”Như nhau thôi! Tôi còn có thể trông chờ cơ thể mình tốt hơn chỗ nào nữa?”

Người giúp việc thở dài, chậm chạp đi ra ngoài.

Trong căn phòng này từng nghe những giọng cười nói vui vẻ, nay đã bị thay thế bởi một sự tĩnh lặng như sự chết chóc. Lúc người giúp việc vào đưa cơm tối, bà ta thấy quả nhiên buổi trưa cô không đụng một miếng.

Bà ta để bữa tối lên bàn xong lại thu dọn đồ bữa trưa mang xuống.

Lệ Cảnh Trình ở dưới lầu trông thấy: “Cô ấy không ăn?”

”Có sao không ạ? Một miếng cô ấy cũng không đụng tới.”

Lệ Cảnh Trình một từ cũng không nói, chỉ khoát khoát tay.

Anh khi ở nhà chưa bao giờ say rượu, có thể nói như vậy. Cho dù là bàn chuyện làm ăn, anh cũng sẽ không uống say.

Lệ Cảnh Trình đi tới trước tủ rượu, khui chai vodka. Không hề pha gì cho rượu nhẹ bớt, anh rót thẳng vào ly, nuốt xuống cổ họng.

Độ cồn cao nồng kích thích, đốt nóng thực quản anh. Lệ Cảnh Trình lại rót hai ly nữa. Anh đi tới trước cửa sổ sát đất. Dưới bầu trời đêm hắc ám, căn nhà thủy tinh hai tầng thực sự như lâu đài đứng vững vàng ở đó. Đèn thắp sáng đến tận mái nhà nhưng bên trong lại hoàn toàn trống vắng.

Lệ Cảnh Trình đã nghĩ, anh sẽ xây nó xứng với cái tên như lâu đài, nhưng thế thì sao? Vinh Thiển ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

Đầu lưỡi còn lại mùi rượu, bàn tay anh dựa vào tấm kính cửa sổ sát đất, anh đứng bất động ở nơi đó.

Lệ Cảnh Trình để tay lên ngực tự hỏi, có phải anh nên để Vinh Thiển đi?

Nhưng loại cố chấp tin tưởng kia lại khiến anh không cách nào quên được. Anh trăm phương ngàn kế buộc cô lại bên người, đoạt công ty của cô, rồi để cô mang thai, lại dùng một tờ giấy hôn thú trói chặt cô lại. Nhưng dùng nhiều cách như vậy, cũng chỉ có thể làm chậm bước chân cô mà thôi.

Tất nhiên là Lệ Cảnh Trình thấy không cam lòng.

Nhưng Lệ Cảnh Trình hiểu Vinh Thiển hơn ai hết, nếu anh dùng sức mạnh giam cầm cô, cuối cùng cũng chỉ hai người họ bị tổn thương.

Lệ Cảnh Trình cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nhưng sau lại như nghiện, uống một hơi cạn sạch.

Bóng đêm dày đặc như tấm màn đen từ từ rút đi, và hừng đông hiện lên giữa các tầng mây. Lệ Cảnh Trình như một pho tượng điêu khắc, đứng yên chỗ cũ.

Vinh Thiển lật người, cô ngủ không được sâu. Tối hôm qua, Gạo Nếp cứ dán vào người cô ngủ. Hai tay con giơ cao lên hai bên đầu, nhiệt độ trong phòng đã ổn định cho nên Vinh Thiển không lo con sẽ bị lạnh.

Gạo Nếp ngủ rất say, miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ hừ. Vinh Thiển kề sát mặt con, kéo tay Gạo Nếp, thấy móng tay con hơi dài, cô liền đứng dậy lấy đồ bấm móng tay.

Cô cắt móng tay từng ngón vô cùng cẩn thận, rồi cắt luôn móng chân. Vinh Thiển quỳ trên giường, đã hơn một tháng, Gạo Nếpcó vẻ lớn nhiều hơn rồi.

Con nít lớn rất nhanh. Qua ba tháng, nửa năm, một năm, Gạo Nếp của cô rồi sẽ lớn lên thành một công chúa xinh đẹp, nằm trong lòng ba làm nũng.

Vành mắt Vinh Thiển đỏ hoe. Mấy ngày nay, nước mắt cứ chẳng bao giờ kìm lại được. Trong lòng vừa nghĩ tới ngày rời xa con, cô lại khóc thảm thiết.

Vinh Thiển lau lau nước mắt, ngón tay xoa mặt Gạo Nếp: “Con ngoan, sau này con có biết được mẹ thương con không? Có khi nào con cho là mẹ vứt bỏ con không, rồi cảm thấy mẹ không cần con?”

Gạo Nếp không nói được, mặc dù nghe cũng hoàn toàn không hiểu.

Dưới lầu, người giúp việc đi vào phòng khách đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cửa sổ sát đất có bóng người đứng.

Bà ta bị dọa đến hồn phi phách tán, xém chút nữa thét toáng lên, nhìn kỹ lại hóa ra là Lệ Cảnh Trình.

Trên người vẫn là bộ đồ tối hôm qua.

Người giúp việc rảo bước nhanh tới: “Cậu Lệ?”

Lệ Cảnh Trình mở mắt ra: “Chuyện gì?”

”Cậu đã đứng đây cả đêm, mau trở về phòng nghỉ ngơi thôi. Thiếu phu nhân đi không được đâu, tôi sẽ coi chừng cửa chính.”

Tối hôm qua, dọn dẹp xong, bà ta trở về phòng đã thấy anh đứng ở nơi này. Về sau không yên lòng, lúc rạng sáng bà ta lại len lén tới nhìn thử, anh vẫn không trở về lầu hai.

Nghe người giúp việc nói xong, Lệ Cảnh Trình khẽ cười châm biếm: “Nếu có thể nắm giữ thể xác và trái tim cô ấy bằng cách đơn giản như vậy, tôi cam tâm tình nguyện xây cho cô một tòa lâu đài, cả đời chỉ để cô ấy ở một mình trong đó.”

Người giúp việc nghe anh nói vậy đành phải xoay người rời đi.

Bà ta cố ý làm điểm tâm cho Vinh Thiển sớm, sau đó bưng lên lầu.

Mở cửa đi vào, bà ta liếc nhìn phần cơm nước trên bàn chưa được động chút nào. Trong lòng người giúp việc cũng ngăn không được phiền muộn: “Thiếu phu nhân, hai người cần gì vậy chứ. Cậu Lệ tối hôm qua cả đêm không ngủ, chỉ đứng trong phòng khách.”

Mặt Vinh Thiển không có một chút biểu lộ gì: “Cuộc sống về đêm của anh ta trước giờ phong phú, cũng chỉ một buổi tối thôi mà, không chết được đâu.”

”Cậu Lệ thực sự rất lo lắng về chuyện của cô.”

Ánh mắt Vinh Thiển nhìn qua bà ta, môi cô trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Bưng xuống đi, tôi sẽ không ăn đâu.”

”Cho dù vậy, cô hãy vì tiểu thư cũng được.”

Vinh Thiển vén chăn lên, nằm lại xuống giường.

Chiều hôm qua, Vinh Trạch gọi điện tới. Vinh Thiển không nói cho anh ta biết chuyện xảy ra, chỉ nói muốn đợi thêm hai ngày nữa, bảo bọn họ đừng lo lắng.

Người giúp việc đem cơm nước tối qua còn nguyên đi xuống lầu. Lệ Cảnh Trình vừa lúc đi lên, anh liếc nhìn, bước chân đi không phát ra tiếng nào.

Cô dùng chiêu tuyệt thực này với anh.

Lệ Cảnh Trình hôm qua còn nghĩ, dằn lòng để cô chết đói luôn cho rồi, nhưng đó cũng chỉ là câu nói khi tức giận.

Cảnh vật ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn thức dậy, vẫn ngủ say trong sương sớm mù mờ. Đèn trong Đế Cảnh từng cái đều được bật sáng. Phóng tầm mắt nhìn, khu nhà cao tầng của thành phố vẫn còn trong giấc ngủ, Lệ Cảnh Trình nhìn đồng hồ trước mặt, mới năm giờ sáng.

Người giúp việc quan tâm anh nên hôm nay mới phá lệ dậy sớm.

Bước chân anh nặng nề trên sàn nhà, từng bước một lại gần phòng ngủ.

Vinh Thiển nghe thấy tiếng động, ôm chặt Gạo Nếp vào lòng. Cửa phòng ngủ được mở ra, bóng người đàn ông hắt trên vách tường. Lệ Cảnh Trình trắng đêm không ngủ, chiếc cằm hắt nhọn ra hơn. Anh đi một mạch tới giường, khom lưng muốn ôm lấy con gái trong lòng cô.

Vinh Thiển kinh sợ ngồi thẳng dậy: “Anh muốn làm gì?”

”Không phải em muốn đi sao? Tôi mở cửa cho em đi, đưa con cho tôi.”

Nghe những lời này cô không kìm được nước mắt chảy ra ngoài.

Vinh Thiển hai tay ôm chặt Gạo Nếp trong lòng, lắc đầu liên tục: “Không.”

Lệ Cảnh Trình cũng không giành không giật, hai tay anh chỉ chống ở mép giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vinh Thiển: “Vậy đừng đi.”

”Không!” Một câu này vẫn kiên quyết như cũ.

Người đàn ông nhìn con gái nằm trong lòng cô; dưới ánh đèn màu mật ong có thể nhìn được rõ cả lông tơ nhỏ trên trán Gạo Nếp. Vinh Thiển vẫn không chịu đem con đưa cho Lệ Cảnh Trình.

Cô lùi đến tận đầu giường, vừa ôm con xuống giường, vừa nhắm cửa mà chạy.

Lệ Cảnh Trình chặn đường cô, không còn do dự, mạnh mẽ ôm lấy Gạo Nếp.

Cô rơi vào hư không, trái tim cũng trống rỗng.

Cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào, Vinh Thiển lại cố gắng nuốt xuống. Mắt cô tràn ngập bi thương. Cô cứ nức nở, hai mắt nhìn chằm chằm Gạo Nếp không buông.

Đau lòng hết lần này tới lần khác, nhưng đã hạ quyết tâm thì Vinh Thiển cũng có chuẩn bị tâm lý.

Cô cắn cắn môi, lau nước mắt rồi xoay người đi lấy tủ xách để trên tủ đầu giường.

Lệ Cảnh Trình nhìn cô khó nhọc nhấc bước đi ra ngoài. Anh cắn chặt răng, vẫn không bật ra chữ nào.

Vinh Thiển đi rất chậm. Cô đã nghĩ tới cảnh tượng này, lúc ấy chỉ nghĩ sẽ quay đầu bỏ chạy ngay, không nhìn gì cũng không nghe gì, gắng gượng rồi cũng sẽ qua.

Nhưng cô vẫn luyến tiếc…

Lệ Cảnh Trình đi theo phía sau cô. Hai người một trước một sau xuống lầu. Mấy người giúp việc và vú nuôi đứng cả dậy.

Nhìn thấy Vinh Thiển xách túi, có người đi tới ngăn cản: “Thiếu phu nhân, trời còn chưa sáng, cô đi đâu vậy?”

Vinh Thiển không trả lời, thẳng hướng cửa mà đi.

Xung quanh mấy người khác cũng chạy lại.

Lệ Cảnh Trình giọng lạnh tanh, đột nhiên lên tiếng: “Các người tránh ra.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn đi hết ra ngoài. Lệ Cảnh Trình để Gạo Nếp vào nôi, anh đi nhanh tới.

Vào giây Vinh Thiển sắp bước ra khỏi cửa chính, anh tiến sát lại ôm đằng sau cô, đôi chân dài đá cửa đóng lại.

Hai vai Vinh Thiển bị anh ôm lấy, không cách nào nhúc nhích.

Cô cong lưng: “Lệ Cảnh Trình, buông tôi ra!”

Người đàn ông ôm lấy cô, đôi chân Vinh Thiển lơ lửng trên không. Lệ Cảnh Trình ôm ngồi ngồi xuống sô pha. Cả người Vinh Thiển ngã xuống, cơ thể ngã ngửa ra sau. Bỗng nhiên Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống, hai tay ôm chặt lấy hông Vinh Thiển.

Động tác này làmVinh Thiển bị vây hãm, trong một lát không thể động đậy.

Cánh tay Lệ Cảnh Trình càng lúc siết chặt, hơi thở nóng rực kề sát bụng cô, thậm chí mỗi một hơi thở ra cô đều có thể cảm giác được.

Vinh Thiển câm lặng, hai tay đẩy bả vai anh.

”Buông ra!”

Người đàn ông khuỵa một đầu gối trên mặt đất, đầu anh chôn ở trước người cô.

Vinh Thiển không đẩy được anh ra, chỉ có thể ngồi ở đó không động đậy.

Lệ Cảnh Trình kéo cô sát vào người mình: “Anh thực sự không thể nào giữ em lại sao?”

”Lệ Cảnh Trình, chuyện năm đó tôi từng nói tôi nhất định phải giết chết người đó. Nhưng bây giờ tôi không làm vậy là khoan dung lắm rồi.”

Anh ôm cô một lát không nói gì.

Vinh Thiển không biết có phải mình bị ảo giác không mà như có một vũng nước ấm trên áo cô, nhưng cô cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Lệ Cảnh Trình cao ngạo như vậy, chảy máu cũng không thể, nói chi là chảy nước mắt.

Cánh tay Lệ Cảnh Trình ôm chặt như muốn cắt đứt hông cô.

Vinh Thiển rất đau, cô há miệng: “Lệ Cảnh Trình, anh buông ra đi.”

Cơ mặt người đàn ông nghiến căng chặt, người run rẩy như sợ ma,. Vinh Thiển thử đẩy anh vẫn chẳng suy chuyển gì.

Anh không nói những lời cầu xin, việc đã đến nước này, cầu xin có vẻ cũng vô dụng.

Tấm lưng Lệ Cảnh Trình cứng cáp, mỗi một đường nét đều hiện ra mạnh mẽ cuốn hút, nhưng cảnh tượng không phù hợp này khiến nó trông bi thương và cô liêu.

Hai người giằng co trong tư thế này hơn nửa tiếng đồng hồ.

Vinh Thiển để mặc anh ôm.

Lệ Cảnh Trình hạ mình: “Anh thực sự không tốt với em ư?”

”Mỗi lúc anh hỏi tôi như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy tôi là người phụ nữ không có lương tâm.”

Vinh Thiển nâng tay lên, rớt xuống bả vai Lệ Cảnh Trình: “Anh có yêu thương tôi hơn. Nhưng tình yêu không phải cướp đoạt. Trên thương trường, đối với những thứ anh muốn, anh ra những quyết định sát phạt. Nhưng mà Lệ Cảnh Trình, tôi là người. Cho dù ở bên ngoài tôi sẽ vấp phải trắc trở khắp nơi, nhưng còn tốt hơn bị anh giam giữ như một chú chim. Bây giờ anh nói yêu tôi, nhưng anh đã cướp đoạt tất cả những thứ trong mối tình trước của tôi. Anh yêu chiều tôi, thật ra anh đem cánh của tôi bẻ gãy hết, khiến tôi không bay được nổi, rồi sau đó cam tâm tình nguyện nằm trong lâu đài anh xây lên cho tôi, phải không? Tình yêu loại này với cái chết chẳng khác gì nhau. Tôi không muốn nổi.”

Lệ Cảnh Trình bất ngờ bị đâm một nhát. Anh lột trần trái tim mình đưa ra, nhưng trong mắt Vinh Thiển nó lại không đáng một đồng.

Lực ở cánh tay anh cũng từ từ nới lỏng. Đây cũng là ranh giới cuối cùng của Lệ Cảnh Trình, chút tự tôn kiêu ngạo còn lại khiến anh không thể không buông tay.

Đầu gối quỳ trên mặt đất đã tê đờ. Lúc Lệ Cảnh Trình đứng dậy, chân như bị chuột rút, không kiểm soát được.

Trong nôi, Gạo Nếp tựa như biết được chuyện gì đó, òa òa khóc lớn.

Trái tim Vinh Thiển run lên, sợ run cả người. Cô đứng dậy bước nhanh đi tới trước cái nôi, Gạo Nếp mở hai mắt tròn xoe, lúc nhìn thấy cô lập tức ngừng khóc.

Vinh Thiển thấy khó chịu tựa chết đi, Lệ Cảnh Trình đứng ở bên cạnh: “Em đã muốn đi thì còn lưu luyến gì nữa?”

Nước mắt cô rơi xuống, cuối cùng cô dằn lòng cắn cắn răng đi ra ngoài.

Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười lạnh, thần sắc đau buồn. Anh liền bế con lên, đi theo Vinh Thiển ra ngoài.

Trong vườn, mấy người giúp việc thấy Vinh Thiển đi ra cũng không tiện nói thêm gì.

Lệ Cảnh Trình theo ngay sau Vinh Thiển có mấy bước. Gạo Nếp nằm trong lòng anh lại khóc thét lên, tiếng buồn bã chấn động gây ồn ào cả Đế Cảnh. Vinh Thiển mỗi một bước đều cảm thấy như có gai nhọn đâm dưới lòng bàn chân, mỗi bước lại khoét vào trái tim, mỗi bước lại chảy máu.

Cả đoạn đường như thế, cô đi thế nào lại không hết.

Vú nuôi đứng cạnh ý bảo mọi người quay về làm việc.

Lệ Cảnh Trình theo bước Vinh Thiển đi về phía trước, cô thì không dám quay đầu lại, nước mắt chảy càng dữ dội.

”Vinh Thiển, hôm nay chỉ cần em bước ra khỏi chỗ này, sau này cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp con!”

Những lời này là lần thứ hai anh cảnh cáo cô.

Bước chân Vinh Thiển càng chậm. Hai tay cô bịt lỗ tai mình.

Đôi mắt Lệ Cảnh Trình đã phủ một tầng hơi nước, con gái nằm trong lòng đang khóc nghe rất đáng thương, hai tay anh ôm chặt con. Âm thanh đó cứ đánh vào màng nhĩ Vinh Thiển, cô nghĩ hay là quay đầu lại, cô nghĩ quay lại ôm Gạo Nếp một cái; nhưng ánh mắt cô lại lướt về phía căn nhà thủy tinh, trái tim không khỏi đập nhanh. Vinh Thiển nghiến răng, cắn rách môi mình đau để kéo lòng mình quay trở về. Cô tiếp tục bước tiếp con đường cũ đi về phía trước.

”Vinh Thiển, tôi sẽ không cho Gạo Nếp biết nó có người mẹ như em. Ra khỏi Đế Cảnh em sẽ không còn là người sinh con đâu.”

Bước chân Vinh Thiển bỗng nhiên dừng lại, Lệ Cảnh Trình cũng dừng lại cách cô hơn ba bước.

Cô chợt xoay người lại: “Đồ khốn kiếp!”

”Tương lai của con chắc chắn sẽ không có em. Khi con mở miệng kêu tiếng ‘mẹ’ đầu tiên, người đó sẽ càng không phải là em.”

Trái tim bị khoét đau cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Vinh Thiển khóc đau cả hai mắt.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô.

Đây là một hồi chiến tranh im lặng, mài kiệt lẫn nhau.

Gạo Nếp dần dần ngừng khóc, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Lệ Cảnh Trình.

”Con bé là con gái tôi.”

”Nhưng em chưa từng muốn nó.”

Vinh Thiển lui về sau hai bước: “Lệ Cảnh Trình, tôi hận anh.”

Nói xong, cô lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.

Bảo vệ thò đầu ra, tiếng Lệ Cảnh Trình truyền vào lỗ tai anh ta chắc chắn: “Mở cửa cho cô ấy!”

Chiếc cửa sắt dày trước mắt Vinh Thiển từ từ mở ra, chỉ còn một bước là cô có thể rời khỏi chỗ này.

Trời còn chưa sáng hẳn, sương mù xám kịt áp trên đỉnh đầu người ta. Xa xa đèn đường còn bật, Vinh Thiển nhìn không ra sắc mặt từng người.

Cô quay đầu nhìn về phía Gạo Nếp. Con gái còn chưa hiểu, mút ngón tay nhìn cô.

Vinh Thiển không muốn mình lại khóc, cô cực lực khống chế tâm tình, một bước cuối cùng, cô bước ra được bên ngoài.

Người đã ở ngoài cánh cửa sắt, Lệ Cảnh Trình đáy mắt nguy hiểm toát ra. Ánh mắt này của anh như dập tắt hẳn tia sáng còn lại trong đó, bàn tay để dọc ống quần siết lại: “Đóng cửa!”

Cánh cửa lớn lại đóng chặt trước mắt Vinh Thiển. Gạo Nếp tò mò nhìn chằm chằm, lâu lâu ngoái nhìn Vinh Thiển đang đứng bên ngoài.

Trái tim cô thực sự tan nát, vỡ thành từng mảnh, không cách nào ghép lại được.

Hai tayVinh Thiển nắm lấy song sắt. Lệ Cảnh Trình bước lại gần, giữa hai người là cánh cửa sắt, nhưng không thể nào vượt qua.

Lúc mất đi mới càng đau đớn tột cùng, Vinh Thiển vươn tay muốn sờ mặt Gạo Nếp.

Lệ Cảnh Trình lại lùi về sau, dễ dàng tránh sự đụng chạm của cô. Bàn tay Vinh Thiển rơi vào không trung: “Con ơi!”

”Thấy mà không được đụng, khó chịu không?”

Cô nín tiếng khóc, hung dữ nhìn về phía Lệ Cảnh Trình.

Anh giơ bàn tay trái, đầu ngón tay thon dài vuốt ve mặt Gạo Nếp. Con gái có lẽ thấy nhột nên cười khanh khách.

Vinh Thiển hai tay nắm chặt song sắt, nước mắt cố nén lại lần nữa vỡ ra.

Lệ Cảnh Trình một tay ôm Gạo Nếp.

Vinh Thiển nghĩ mình phải xoay người mà bước đi cho nhanh, nhưng đôi chân căn bản không nghe lời cô, đứng im như bị đóng đinh một chỗ.

Người đàn ông cũng không bỏ đi ngay.

Cảnh tượng này trong mắt người ngoài cũng thấy thật quan ngại.

Vinh Thiển nhịn đói cả một ngày, tim lại đau như chết, thể lực sớm đã tiêu hao. Cô dựa người vào mấy song sắt, đôi chân mềm nhũn.

”Không phải muốn đi sao? Sao còn ở lại đây làm gì?”

”Lệ Cảnh Trình, coi như tôi cầu xin anh. Hàng tuần cho tôi gặp con được không? Tôi không có ý định mang con đi đâu, tôi chỉ nhìn một chút thôi.”

Ngón tay Lệ Cảnh Trình vuốt nhẹ sau lưng Gạo Nếp: “Em đừng hòng nghĩ vậy. Đây là sự trừng phạt cho em, không đời nào tôi để cho em gặp mặt.”

”Vậy chuyện lúc trước anh làm với tôi, ai tới trừng phạt anh?!”

Khóe miệng người đàn ông hơi cay đắng, anh bị trừng phạt còn chưa đủ sao?

Lúc Vinh Thiển hỏi mấy câu này sao không nghĩ tới, trừ cô ra, Lệ Cảnh Trình anh còn có thể bị ai dằn vặt thương tổn đầy mình như vậy không?

”Này gọi là một trả thù một. Vinh Thiển, em và Hoắc Thiếu Huyền đã nói, xa nhau, sau này cũng không yêu người khác; nhưng ít nhất tôi cũng làm cho hai người không thể yêu nhau lại. Kiếp này, em và người em yêu không thể ở cùng nhau, nghĩ tới đây thôi, tôi đã cảm thấy rất sung sướng.”

”Anh!” Cơ thể Vinh Thiển mềm nhũn, dọc theo cánh cửa sắt mà ngã xuống.

Một chiếc xe lao nhanh tới. Vinh Trạch vốn không yên lòng, xong xuôi việc chạy qua xem ai ngờ thấy cảnh như vậy.

Anh dừng xe đi xuống, bước nhanh tới cạnh Vinh Thiển: “Thiển Thiển, em làm sao vậy?”

Đôi mắt Vinh Thiển không có tiêu cự, hai mắt sưng đỏ, nhưng vẫn nức nở.

Vinh Trạch ôm chầm bả vai cô: “Đi, anh đưa em về nhà.”

Cô khóc, tiếng khóc càng lúc càng nhiều. Lúc Vinh Trạch đứng dậy anh liếc nhìn Lệ Cảnh Trình: “Chúng ta đi thôi.”

Vinh Thiển giơ tay phải ra nhưng chỉ bắt được không khí. Cô nghẹn ngào không ngừng, bước chân loạng choạng, Vinh Trạch phải dẫn cô đi.

”Con ơi, con của tôi____ “

Vinh Trạch mở cửa xe ra: “Thiển Thiển! Nghe anh! Mau lên xe! Em còn ở đây một phút là còn khó chịu một phần. Chúng ta đi thôi.”

Anh dứt khoát nhét Vinh Thiển vào trong xe. Vinh Thiển nhào tới cửa sổ xe. Xe bắt đầu chạy, cô mắt mở trừng trừng nhìn Gạo Nếp càng lúc càng xa cô. Hai tay cô vuốt cửa sổ xe, chỉ có thể bất lực bật khóc.

Lệ Cảnh Trình vẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi bóng xe biến mất, anh vẫn tĩnh lặng nhìn phía xa.

Đi rồi, cô đã đi thật rồi.

---

Trên chuyến bay từ Lại Hải tới Nam Thịnh.

Thịnh Thư Lan căng thẳng nắm chặt hai tay. Thẩm Tĩnh Mạn nhăn chặt chân mày nhìn ra bên ngoài, lơ đãng quay đầu lại chợt thấy đầu Thịnh Thư Lan đầy cả mồ hôi.

”Thư Lan, con sao vậy?”

”Mẹ, con có dự cảm không tốt. Con lo lắng cho Cảnh Trình.”

Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn lạnh lẽo: “Người giúp việc gọi điện thoại tới, nói Vinh Thiển đòi ly hôn, còn nói Cảnh Trình giam không cho nó đi. Chuyện gì đây chứ, làm hại mẹ cả buổi tối ngủ không ngon.”

”Nhưng con thấy bọn họ tình cảm rất tốt. Cái này là trăng tròn thì không được lâu sao? Sao có thể làm ầm ĩ đòi ly hôn vậy?”

”Ai mà biết. Con nhỏ Vinh Thiển kia có phúc mà không biết. Mẹ đã nói Cảnh Trình chiều nó quá mà. Vô phép tắc, coi trời bằng vung!”

Thịnh Thư Lan lại lo nghĩ: “Con lo nhất là Gạo Nếp, con bé còn nhỏ như vậy.”

Thẩm Tĩnh Mạn vỗ vỗ mu bàn tay Thịnh Thư Lan: “Chuyện ly hôn là không nên, đó là chuyện lớn. Cùng lắm chắc là giận dỗi thôi, hai ngày nữa sẽ tốt đẹp lại ấy mà.”

”Hy vọng là như vậy.”

”Mẹ đã nói con đừng tới, đến lúc Vinh Thiển nhìn thấy con lại tìm cách làm con khó xử, mẹ không muốn con tủi thân.” Thẩm Tĩnh Mạn cũng đều vì đứa cháu nhỏ chứ bà chướng mắt Vinh Thiển hết sức.

”Mẹ, con không yên tâm cho Cảnh Trình.”

”Con tốt với nó như vậy thì được gì.” Thẩm Tĩnh Mạn giận Lệ Cảnh Trình, nhịn không được bèn chỉ trích con trai.

Thịnh Thư Lan cười khẽ: “Con tự nguyện mà, từ nhỏ đến lớn không phải đều như vậy sao?”

”Con đó!”

Thịnh Thư Lan dựa lưng vào ghế. Cô ngủ không ngon, người cảm thấy rất mệt, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.

Nỗi bất an cứ dâng lên trong lòng làm cô khó chịu. Cô luôn cảm thấy Lệ Cảnh Trình lúc này chắc còn khó chịu hơn cô.

Máy bay hạ cánh, hai người lập tức thuê xe đi tới Đế Cảnh.

Sau khi tới nơi, Thẩm Tĩnh Mạn cố ý xem đồng hồ.

Chín giờ sáng.

Xe dừng ở ngoài cổng Đế Cảnh. Bảo vệ thấy liền vội chạy ra đón: “Phu nhân! Cô Thư Lan!”

Thẩm Tĩnh Mạn hành lý cũng không cầm, đi thẳng vào bên trong, Thịnh Thư Lan đi theo phía sau.

-------

Sau khi Vinh Thiển trở về Vinh gia liền đi lên lầu. Tắm xong cô nằm ở trên giường, rèm cửa sổ trong phòng đều bị cô kéo lên hết.

Vinh Trạch gõ cửa hai tiếng rồi bước vào. Tiếng Vinh Thiển khóc qua chăn truyền tai anh. Anh bật đèn trong phòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vinh Thiển sẽ đổ bệnh.

Anh đi thẳng tới, kéo chăn trên đầu cô ra. Đầu gối Vinh Trạch đầu gối chống ở mép giường, hai tay ôm mặt Vinh Thiển: “Thiển Thiển, em nghe anh nói. Em không thể khóc như vậy mãi được. Hiện giờ Vinh thị rất nguy hiểm, anh không có nhiều sức lực để an ủi em, em cần phải dựa vào chính mình mà vượt qua.”

Vinh Thiển ngừng khóc: “Vinh, Vinh thị làm sao cơ?”

”Rất thảm! Rất thảm! Anh cũng không có lòng tin mình có thể đem nó từ cõi chết về được, nhưng chúng ta phải thử một lần. Anh chịu trách nhiệm cứu sống công ty, em chịu trách nhiệm tự cứu sống mình, làm được không?”

Vinh Thiển nghẹn ngào mấy tiếng, gật đầu chắc chắn: “Làm được.”

”Rất tốt!” Vinh Trạch rút ra khăn tay lau mặt giúp cô: “Con đường này chắc chắn rất khó đi. Chúng ta thi thử đi, xem ai sống lại trước.”

Vinh Thiển cầm cổ tay anh: “Em không chết được đâu, em không đánh chết Vinh Thiển được đâu.”

”Được, đây là em tự mình nói nhé!”

---

Đế Cảnh.

Thẩm Tĩnh Mạn đi thẳng vào phòng khách, cũng không thèm thay dép.

Bà nhìn xung quanh lại thấy Lệ Cảnh Trình đang ôm Gạo Nếp ngồi bất động ở sô pha.

Ánh mắt bà quét về phía bốn phía vẫn không phát hiện hình bóng Vinh Thiển đâu. Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn sa sầm: “Cô ta bỏ cái nhà này đi thật rồi ư? Vinh Thiển đâu rồi?”

Vú nuôi đứng im bên cạnh không dám trả lời.

Thẩm Tĩnh Mạn để túi xách ở đó, bước nhanh lên lầu. Thịnh Thư Lan không quan tâm chuyện gì cả, hiện tại với cô, trong mắt và trong lòng chỉ có Lệ Cảnh Trình. Cô đứng trước mặt người đàn ông. Lệ Cảnh Trình cứ như người mất hồn, Gạo Nếp nằm trong tay đã ngủ say, anh vẫn ngồi nguyên tư thế đó, không nói một lời.

Thịnh Thư Lan nhìn thấy đau lòng vô cùng, tay cô bụm miệng lại, đem tiếng khóc nuốt trở vào.

Thẩm Tĩnh Mạn tìm một vòng rồi mau chóng xuống lầu: “Vinh Thiển đâu?”

Một người giúp việc đi tới, giọng nói rụt rè: “Thiếu phu nhân sáng sớm hôm nay đã bỏ đi rồi ạ.”

”Cô ta!” Thẩm Tĩnh Mạn giật mình: “Cô ta vậy mà...”

Thẩm Tĩnh Mạn lại nhìn về phía Lệ Cảnh Trình, trong mắt bà đầy đau tiếc. Bà bước lên mấy bước, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Gạo Nếp khỏi tay anh: “Cảnh Trình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?”

Lệ Cảnh Trình vẫn không đáp lại.

Người giúp việc thở dài: “Thiếu phu nhân đi rồi, cậu Lệ cứ ngồi như vậy, cũng mấy tiếng rồi.”

Thịnh Thư Lan càng đau lòng. Thẩm Tĩnh Mạn tức giận run cả người, bà đặt Gạo Nếp vào trong nôi.

Lệ Cảnh Trình ngay cả đầu cũng không nghiêng chút, Thịnh Thư Lan ngồi xuống bên cạnh anh: “Cảnh Trình! Cảnh Trình!”

Anh không nói tiếng nào, ánh mắt chỉ chăm chăm ở một điểm.

Thịnh Thư Lan đặt tay lên vai anh, tiếng nói bị tiếng khóc nức nở át: “Cảnh Trình, em Thư Lan đây.”

Bây giờ người đàn ông mới có phản ứng, anh quay đầu lẳng lặng nhìn cô một cái. Đột nhiên anh mắt nhắm lại, ngã ụp vào lòng Thịnh Thư Lan.

”Cảnh Trình!”

Thịnh Thư Lan thét tiếng kêu sợ hãi. Cô không hiểu, người đàn ông cô yêu sao lại bị người khác làm tổn thương sâu sắc thế này, sao Vinh Thiển lại có thể xuống tay được như vậy?

-----