[Tfboys] Cố Gắng Thay Đổi Vì Anh

Chương 5




- Tiểu Thiên, em là hội trưởng hội học sinh, em dẫn bạn ấy đi làm thẻ học sinh đi_Thầy hiệu trưởng ôn tồn bảo

- Dạ _Nói xong cậu lạnh lùng nhìn An Nhiên. ''Đi theo tôi''

- WOA, hội trưởng hội học sinh sao? Ngưỡng mộ quá, sau này có gì, tôi xin nhờ cả vào cậu_Nó đùa

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, cậu đi trước, nó và chị Băng theo sau, vẫn chỉ có 2 chị em nó ở đằng sau cười đùa, nó rất vui vẻ tuy không phải cô gái đẹp''Nghiêng nước nghiêng thành'' nhưng cả người nó vẫn toát ra thứ gì đó rất thuần khiết, trong sáng nhất là mỗi khi nó nói đặc biệt là cười. Cả chị Băng cũng vậy, không quá đẹp nhưng chị luôn cho người ta có cảm giác rất mộc mạc, giản dị, mà vẫn có sức hút kì lạ. Hai chị em nó đi với nhau mà khiến bao nhiêu người nhìn vào bàn tán. Dần dần, nó phát hiện hình như ai kia đi trước mặt nãy giờ không nói lời nào thì phải, nó buông một câu:

- Tên kia, tự kỉ à?

- Tôi không có tự kỉ_Cậu nói, giọng lạnh tanh

- Này, tôi có làm cậu giận không? Sao cậu không nói gì thế hả? Tính cậu cứ sáng nắng chiều mưa trưa âm ẩm thế tôi chịu sao được! _Nó tuôn một tràng giang đại hải

- Cậu nói đủ chưa? Từ nãy đến giờ cậu có cho tôi nói đâu, cứ thao thao bất tuyệt_Cậu lầm bầm. Thực chất cậu tỏ thái độ như vậy là vì muốn giữ khoảng cách để tránh gây ra những tin đồn tình cảm vớ vẩn, ảnh hưởng đến hình tượng của cậu cũng như cả nhóm TFBOYS. Cậu đang mải mê với suy nghĩ của mình, đột nhiên, đứa nào đó bên cạnh than:

- Tên mặt liệt, tên ngốc, tên trung phân kia, đến nơi chưa? mỏi hết chân ''Bảo Bảo'' ta rồi

- Nè, nói ai mặt liệt? Ai là trung phân? Ai là tên ngốc hả? cậu là ''Bảo Bảo'' của ai?_Cậu lườm nó

- Hơ đừng lườm tôi, tôi sợ, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, là cậu tự nhận mình mặt liệt, tự nhận mình trung phân, tự nhận mình là tên ngốc hả? HAHAHA, NAM THẦN CHÂU Á TỰ NHẬN MÌNH LÀ TÊN NGỐC KÌA..._Nó hét lớn

- Cậu...cậu.._ Thiên Tỉ cứng họng

- Tôi hả?....Tôi sao nào?_ Nó tung tăng, chạy nhảy, chỉ tại cái tật không nhìn đường và rồi bị trượt chân ngã. ''AIYA..đau quá"

- Aiyo, tôi quên mất không nói với cậu, chọc tức tôi là quả báo tức thời đó, HAHAHA_ Cậu cười lớn

- Em có sao không Tiểu Nhiên? Ai bảo em đi không nhìn đường chi rồi giờ té đau_ Chị Băng ân cần hỏi thăm

- Em không sao, chị yên tâm đi, cái thói đi không nhìn đường của em sửa thế sửa nữa cũng chả sửa được đâu_ Nó mỉm cười

- Tên kia, đến nơi chưa, sao đi lâu thế?_Nó hỏi

- Hỏi cẩn thận tôi trả lời, không là tôi dẫn cậu đi vòng vòng khu này luôn đó_Cậu nói nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm nào

- DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ SIU CẤP SOÁI CA, bao giờ đến nơi thế?_Nó miễn cưỡng, nói giọng ngọt lịm

- Ặc, ghê quá, thà nghe giọng thường ngày của cậu còn hơn_ Cậu thì thầm

- Cái gì ghê hả? NÓI CHO TÔI BIẾT PHÒNG LÀM THẺ HỌC SINH Ở ĐÂU?_ Nó hét

- Bé bé cái miệng chút coi, ngay cạnh cậu đó_ Thiên Tỉ chỉ tay

- Trời ạ _Nó té ngửa

Rồi nó vào trong làm thẻ, thẻ này làm 1 tuần sau sẽ có và thứ 2 của tuần đó cũng là ngày đầu tiên nó đi học. Mới có hôm đầu tiên đi nộp hồ sơ mà khổ sở thế này thì không biết trong năm học còn chuyện gì xảy ra nữa ( đấy là về phần nó), còn cậu, lần đầu cậu gặp một đứa con gái không điệu đà, không tô son chát phấn, dám nói với cậu những câu nói kiểu giao tiếp giữa những người bạn tốt với nhau chứ không phải nói chuyện giữa Idol và Fan: Cô bé này thực sự rất thú vị a~~