Dù mưa đã kết thúc vào chiều hôm qua nhưng đêm nay nó lại làm cho tôi cảm thấy lạnh thấu xương. Tôi nằm co người ngủ trong ống cống chỉ với chiếc áo hoodie trắng và cái gối mà thằng Tèo đã cho tôi, thêm cơn gió thổi ù ù tạt vào người tôi đã lạnh lại càng lạnh hơn. Giá như có ông ở đây, tôi có thể được ôm ông như ôm một lò sưởi ấm và có thể trò chuyện với ông hằng ngày như trước kia.
Tối hôm nay, thằng Tèo và thằng Tùng không đến. Chắc tụi nó cũng học một ngày mệt mỏi rồi, vả lại ở bãi đất trống này rất lạnh lẽo sẽ khiến cho tụi nó cảm lạnh mất.
Tôi lim dim đôi mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
- Dậy đi, trời sáng rồi.
Mới sáng sớm đã có ai đó đánh thức tôi dậy. Thì ra là thằng Tèo, hôm nay có vẻ như nó có chuyện gì đó rất vui thì phải. Tôi ngồi dậy ngáp một hơi dài, hơi của tôi đã đông lại như khói thuốc phả ra cho thấy sau một đêm lạnh cóng đến độ nào.
Thằng Tèo hỏi thăm tôi:
- Tối qua lạnh quá nhỉ?
Tôi chỉ gật đầu.
Nó nói thêm:
- Để tao cố gắng mua cho mày cái mền nữa.
Tôi xua tay:
- Không cần đâu, tao ngủ như thế này cũng được rồi. Với lại tao cũng đã quen với cái giá lạnh của mùa đông này rồi.
Thằng Tèo cau mày:
- Mày vừa mới thở ra hơi lạnh thế mà bảo là không lạnh. - Nó sờ bàn tay tôi. - Đấy, cái tay của mày như cục đá để trong tủ lạnh thế này mà bảo là không lạnh ư? Tao quyết định mua cho mày thêm cái mền.
Tôi tặc lưỡi:
- Không cần đâu, tao cũng có tiền để tao tự mua vậy.
Thằng Tèo lắc đầu:
- Không, mày lấy số tiền đó để tự nuôi mày mấy miếng cơm, còn tao mua cho mày cái mền. Đã là bạn bè với nhau đừng khách khí như thế chứ.
Tôi đành bất lực chấp nhận.
Thằng Tèo hôm nay thật khác lạ, không giống với nó mọi ngày chút nào. Hôm nay, tôi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, không lẽ nó cũng bắt đầu yêu đứa con gái nào rồi chăng.
Thấy ánh mắt tôi kì lạ nhìn vào nó. Nó vội giải thích:
- Hôm nay tao có một buổi văn nghệ nhân ngày 20 tháng 11. Tối nay mày đến trường cùng với thằng Tùng cùng xem nhé!
Hèn chi hôm nay nó lại gọn gàng tút tát hơn hằng ngày. Tôi đoán chắc chắn hôm nay nó cũng sẽ biểu diễn nên mới có một sự thay đổi không hề nhẹ, tối nay nhất định tôi phải đến xem mới được.
Cũng đã gần cuối tháng, bà chủ ở xưởng than và ông chủ ở tiệm cà phê trả lương cho tôi khá sớm. Vậy là tôi có được một triệu hai trăm nghìn đồng. Với số tiền này đối với người khác thì nó rất ít nhưng đối với tôi nó đáng giá ngàn vàng vì nó đã cứu sống tôi qua từng ngày từng ngày và cho tôi biết đồng tiền khó kiếm đến cỡ nào cũng như ông tôi khi xưa cũng từng làm việc ngày đêm để nuôi tôi lớn khôn, tôi cũng muốn làm gì đó nuôi ông khi về già nhưng số phận đã định đành bất lực.
Chiều về, một buổi chiều tà đỏ rực. Ở phía Tây, mặt trời đã lấp ló gần ngọn núi như một bóng đèn sợi đốt rồi núp xuống sau núi, ánh sáng đã biến thành một màu cam cam và hồng hồng thơ mộng hiện rõ trên những đám mây thưa thớt đang lảng vảng trên nền trời trong xanh. Có thể thấy một vài ngôi sao cũng lấp ló mập mờ hiện lên, tôi ngồi trên thành ống cống cứ như mình đang ngồi trên một con tàu vũ trụ thấy được cả vũ trụ rộng lớn đến dường nào.
Tôi luôn có một ước mơ về nghề nghiệp. Từ khi còn nhỏ, ông đã dạy cho tôi chữ, dạy cho tôi những gì mà một đứa trẻ cần biết và xứng đáng sở hữu những kiến thức đó. Tôi rất say mê với chúng, ông tôi giảng rất dễ nghe và dễ hiểu cả về mặt kiến thức lẫn thực tiễn. Từ đó, tôi luôn có một ước mơ mình được trở thành một thầy giáo như ông và tạo điều kiện cho những đứa trẻ có hoàn cảnh như tôi được đi học, những đứa trẻ ấy sẽ thắp sáng cho một tương lai của đất nước này.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi tôi mới nhận ra trời đã bắt đầu tối, có vẻ đã sáu giờ kém rồi. Tôi nghe thấy tiếng nhiều người đang gọi nhau í ới ngoài kia, vì bãi đất trống chỗ chúng tôi gần với đường ở khu văn hóa, nơi khi đêm về các cặp đôi trai gái hay những bà mẹ, ông chồng cùng dắt những đứa con và đi dạo tập thể dục.
Đoàng..
Một thứ gì đó khá nóng xuyên qua vai phải của tôi khiến tôi ngã sấp xuống đất sau ống cống. Tôi cố gắng trở người dậy, hình như vai của tôi bắt đầu rỉ máu, một thứ nước nhớp nháp và dinh dính pha thêm một mùi tanh khó chịu xộc vào phổi tôi. Máu chảy ra nhiều quá làm cho tôi nửa tỉnh nửa ngủ, đôi mắt đang mờ dần, cả thế giới như đóng băng lại. Yên ắng quá! Thật yên bình làm sao! Tôi cảm thấy hơi buồn ngủ một chút.
Thằng Tèo đã dặn tôi đi đến xem nó biểu diễn. Nhưng đôi chân của tôi không còn nghe lời nữa, nó cứng đờ ra, còn tay chân rã rời, cảm giác chóng mặt bắt đầu xuất hiện. Tôi đã chết rồi ư?
- Tôi đang ở đâu đây?
Bốn phía xung quanh là những bức tường trắng tinh như tuyết. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu nâu, đối diện tôi là thằng Tèo. Nó là người quan tâm tôi nhiều nhất, cả về cái ăn lẫn cái mặc cứ như nó là ba mẹ tôi vậy. Đôi lúc, thằng Tèo hay chọc tôi cũng hay nói đùa và giúp tôi thoát khỏi cái sự cô độc một mình.
Bên phải tôi là thằng Tùng. Nó là người có tính cách khá nhút nhát, kỹ năng giao tiếp cũng khá kém nhưng tôi cảm nhận được nó cũng là một người khá cô đơn và tính tình rất hiền lành. Nó có vẻ ngoài có hơi lạnh lùng, vô cảm, tuy nhiên nó đã thay đổi đáng kể sau lần chúng tôi quen biết nhau.
Khung cảnh xung quanh tôi bắt đầu thay đổi. Tôi đang có mặt ở trên cánh đồng với ngọn gió thổi vi vu cùng với thằng Tèo và thằng Tùng, một tiếng "đoàng" vang lên, tôi thấy người nằm ở dưới đất chính là tôi.
- Dậy đi, mau lên, đừng ngủ.
Câu nói của ai đó vừa mới vang lên. Tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang sờ vào vai tôi ấn chặt.
- Ráng lên, xe cứu thương gần đến rồi.
Giọng nói khàn đặc của một người đàn ông mặc bộ vest đen. Tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của ông ta trong bóng tối, ông ta đang khóc thì phải. Những giọt nước mắt dính lên má của tôi khá lạnh, mặn nhưng lại ấm áp, là ông sao?
Tôi cố gắng lấy lại sức rồi trừng to mắt, thốt lên với giọng yếu ớt:
- Ông là kẻ xạ thủ muốn giết chúng tôi đúng không?
Ông ta không nói gì. Một lúc sau, ông ta hốt hoảng nhảy qua hàng rào rồi biến mất.
Tôi cảm thấy mệt quá, lạnh và đờ đẫn.
Thằng Tùng đang lay lay tôi cố gắng không cho tôi ngủ. Tai của tôi không còn nghe rõ nữa, nó đang đóng lại dần dần, không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ. Nếu ngủ rồi tôi không thể thấy được thế giới này đẹp cỡ nào nữa và cũng không thể nào thấy được hai ông bạn của tôi nữa.
Tiếng xe cấp cứu hú còi ầm ĩ. Thoáng chốc, tôi đã được khiêng lên xe, các bác sĩ đang cố gắng sơ cứu tôi với thao tác rất gấp gáp.
Sau khi tới bệnh viện, tôi đã được phẫu thuật lấy đạn và được truyền một nửa bịch máu nhưng vẫn còn thiếu một lượng nữa để hồi phục. Tôi biết thằng Tùng đã trao một lượng máu của nó cho tôi, có vẻ tôi và nó đã hòa lại thành một như anh em ruột thịt cùng chung một dòng máu.
Tôi tự hỏi với mình rằng: Tại sao một đứa trẻ như tôi lại đáng được nhận những thứ giá trị ấy?
Sau vài giờ hôn mê, cuối cùng tôi cũng mở mắt lim dim được. Người đang kê đầu bằng hai tay úp xuống mép giường là thằng Tùng. Có vẻ nó đã ngủ rồi, tôi thử đưa bàn tay vẫn chưa lấy lại sức của mình cầm lấy tay nó, bỗng nó tỉnh dậy nhìn tôi đầy niềm vui.
Tôi khẽ nói:
- Đàn piano..
Thằng Tùng mỉm cười:
- Có video này, tao với mày cùng xem.
Thằng Tùng đưa chiếc điện thoại của nó ra trước mặt tôi. Đoạn video bắt đầu chạy, tôi nghe được âm thanh từ tiếng đàn piano du dương thật dễ chịu kết hợp với giọng hát ngọt ngào làm say đắm lòng người.
Sau khi xem xong, tôi cười thật tươi:
- Cảm ơn vì số máu.
Nó cười bẽn lẽn:
- Có gì đâu chứ, đều là bạn bè cả.
Chợt tôi nhớ lại cái bàn tay của người đàn ông khi đó:
- Lúc tao nằm xuống, có ai đó chạy đến giúp tao cầm máu.
Nó trợn tròn mắt nhìn tôi chằm chằm:
- Có phải là cái bóng đen trèo qua hàng rào đúng không?
Tôi gật đầu:
- Bàn tay của ông ta rất ấm áp.