Tết Nay Không Có Cậu

Chương 6: Đàn Piano 1




Thằng Tèo hôm nay thật kì lạ. Tối khoảng sáu giờ, nó mặc bộ vest đen có gắn hoa hồng ở túi áo trên ngực, tóc được chải chuốt gọn gàng trông như một chiếc gương phản chiếu ánh sáng, nó đứng trước cửa nhà khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi há hốc mồm nhìn nó từ đầu đến chân, không những đầu của nó được chải chuốt đến bóng loáng mà còn có đôi giày da bò được chà sạch sẽ trông thật nhức cả mắt.

Tôi định thần lại nhìn nó:

- Mày bị gì à?

Nó mỉm cười:

- Không có, mày quên hôm nay ngày gì rồi sao?

Tôi bấm nguồn điện thoại hiện lên, nó hiển thị ngày 20 tháng 11. Nhớ rồi, thằng Tèo còn có tài năng đánh đàn piano đỉnh cao. Từ nhỏ, ngoài đọc sách ra, nó còn say mê với đàn piano nhưng mấy năm trở lại đây đàn của nó bị hư nên phải đi tới một câu lạc bộ âm nhạc để tập đi tập lại. Ngón tay của nó rất điêu luyện, có một lần tôi đứng bên cạnh nó ở câu lạc bộ nhìn những ngón tay dẻo dai, trắng trẻo và rất uyển chuyển rất quyến rũ. Chủ yếu nó hay đánh những bản nhạc buồn, tôi đứng bên nó như muốn nghẹn ngào vì những nỗi buồn trong tôi ùa về theo âm điệu thăng trầm.

Hôm nay, ngày mà nó sẽ biểu diễn tiết mục piano kết hợp với giọng hát dịu dàng của lớp trưởng lớp tôi. Lớp trưởng lớp tôi là nữ, nó hay hát ở trong giờ học, tiết nào cũng thế, nó ngân nga những bài hát đang nổi trên youtube nhưng thú thật là nó hát rất hay. Ngoài giọng hát ngọt ngào và dịu dàng ấy, nó còn sở hữu nhan sắc và thân hình như hoa hậu, tất nhiên nó còn cao hơn tôi.

Thằng Tèo bẻ các ngón tay:

- Sắp đến giờ tụi tao biểu diễn rồi, mày nhớ mời thằng Trung cùng đi xem giúp tao nhé!

Tôi gật đầu đồng ý rồi không nói gì nữa. Tôi trở vào trong tắm rửa, mặc đồ đẹp một chút nhưng khổ nỗi mấy cái áo đẹp của tôi đang phơi ngoài giăng. Do dự một hồi, tôi quyết định mặc đồ thường đi cũng được không cần cầu kì.

Tôi đi đến bãi đất trống tối đen kịt. Không khí buổi đêm lạnh lẽo đến lạ thường như mọi ngày không thay đổi. Nó hay kể về nỗi niềm khi mất ông của nó, ngoài ra còn nói cho tôi biết về quan điểm sống của nó: "Tao chỉ muốn được tự do, không gò bó hay ganh đua ở đời. Tao thật sự muốn hiểu được cái cảm giác gọi là gia đình là như thế nào. Mày và thằng Tèo đã giúp tao hiểu ra được điều đó, cảm ơn đã đến với cuộc đời tao".

Có lần tôi cũng nói với ba mẹ cho thằng Trung ở nhà mình được không thì cả ba lẫn mẹ đều lắc đầu. Nhà tôi cũng thuộc dạng khó khăn, vì nuôi tôi hai người đã cố gắng miệt mài làm việc ngày đêm để cho tôi đến trường, lo cho tôi từng cái ăn cái mặc. Tôi là đứa con cả, đứa duy nhất trong gia đình. Nếu thằng Trung về nhà tôi sống thì chắc chắn nhà tôi sẽ thuộc diện hộ nghèo, cả ba và mẹ phải làm cật lực hơn nữa, phải bào mòn sức khỏe hơn nữa để nuôi cả hai chúng tôi, vì thế họ đã không chấp nhận nuôi thêm một đứa nào nữa.

Cơn gió xào xạc qua từng bụi cỏ, tán cây đung đưa với những giọt nước long lanh còn đọng lại. Những giọt nước từ từ lăn xuống đến ngọn rồi rớt xuống đất. Khắp không gian chìm trong một không khí lạnh ngắt khiến tôi rùng mình. Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi tanh tanh và một tiếng động sột soạt phát ra ở thành ống cống. Tôi bắt đầu sợ sệt nhưng vì tò mò, tôi liền đi tới đưa mắt nhìn xung quanh. Chợt cái bóng đen nhảy qua hàng rào rồi khuất dần sau đó, tôi nhìn xung quanh rồi nhặt lên một hòn đá nhọn hoắt đi rón rén đến.

Có tiếng í ới của ai đó phát ra và mùi tanh của máu tươi xộc vào phổi tôi. Tôi nuốt nước bọt đi qua đằng sau ống cống thì thấy thằng Trung đang nằm lăn lóc ôm vai. Tôi hốt hoảng chạy tới bịt miệng vết thương ở cánh vai phải của nó đang rỉ máu. Máu nhớp nháp dinh dính tay của tôi, tôi càng bịt chặt hơn rồi đở nó dậy từ từ. Nuốt nước bọt, tôi nói nhưng răng vẫn run cầm cập:



- Cố.. cố lên tao sẽ.. gọi cấp cứu.

Tôi định lấy điện thoại ra gọi thì một chiếc xe cứu thương đã đến đậu trước bãi đất trống. Hai nhân viên nhanh chóng mở hai cánh cửa ở đuôi xe lấy ra cái cán chạy nhanh xuống. Một phút sau thằng Trung đã được khiên lên xe cứu thương. Tôi bần thần nhìn xe đi khuất, hai bàn tay tôi dính đầy máu tươi của nó.

Tôi hết sức, hết sức lo lắng cho nó. Xin lỗi nhé Tèo! Hôm nay tao không đến được rồi.

Suy nghĩ một lát, tôi chạy huỳnh huỵch ra khỏi bãi đất trống rồi quẹo phải chạy thẳng tới bệnh viện gần đó. Chiếc xe chạy rất nhanh, mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi vẫn cứ chạy vẫn chạy, vì tôi biết thằng Trung như một nửa trái tim của tôi, nếu nó rời khỏi thế giới này tôi sẽ đau đớn đến chết mất.

Tới nơi, tôi đi vào cửa bệnh viện rồi quẹo phải chạy vào trong nhưng bị chặn lại trước cửa. Một y tá cố gắng an ủi tôi: "Không sao đâu, các bác sĩ đang cố gắng phẫu thuật. Mong cậu ở ngoài đợi". Có vẻ lời nói cũng giúp tôi phần nào định thần lại, tôi ngồi xuống ghế, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Cảm giác hồi hộp, lo lắng, não của tôi đang rối loạn từng giây từng phút. Tôi ngồi không yên nữa đành đứng dậy ghé mắt qua ô kính nhìn vào trong nhưng thằng Trung đang ở một căn phòng nào đó khuất tầm mắt tôi. Chị y tá kéo tôi ngồi lại và cố gắng giúp tôi bình tĩnh hơn:

- Không sao đâu, cậu ấy sẽ sớm hồi phục thôi.

Mắt tôi rơm rớm lệ:

- Chị, liệu các bác sĩ sẽ làm được chứ?

Chị y tá gật đầu rồi nói:

- Em yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mà, em là bạn thân của cậu ấy hả?

- Vâng ạ.

Chị y tá nheo mắt:

- Vậy người nhà của cậu ấy đâu?

Câu nói như một mũi kim đâm xoáy vào lòng tôi khiến tôi nghẹn ngào:.

||||| Truyện đề cử: Thịnh Thế Kiều Y |||||

- Bạn ấy mồ côi từ nhỏ, có một người ông nhưng đã qua đời do ai đó hãm hại. Nó phải sống dưới sự phân biệt đối xử của nhiều người, thậm chí là bị đánh đập nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. – Tôi bắt đầu khóc thút thít, nước mắt úa trào ra lăn trên đôi má rồi rơi lã chã xuống đất. – Bạn ấy là người mà em thân nhất cũng như người tạo động lực cho em sống, em không thể sống thiếu nó được. Làm ơn, mấy chị làm ơn hãy cứu lấy nó.

Chị y tá cũng đồng cảm với tôi:

- Cuộc sống thật khó khăn đối với một số phận bất hạnh. Em cứ yên tâm tin tưởng ở các bác sĩ, bạn ấy sẽ sớm hồi phục nhanh thôi.

Bỗng một bác sĩ với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng xông cửa chạy ra nói lớn:

- Ở đây có người nhà của nạn nhân không?

Tôi đứng phắt dậy:

- Là cháu ạ.



Bác sĩ hất hàm về phía tôi nói:

- Nạn nhân bị mất máu khá nhiều, cần phải truyền máu. Nạn nhân có nhóm máu AB..

Tôi chen ngang:

- Cháu thuộc nhóm máu AB ạ, cứ lấy máu của cháu.

Sau khi hoàn tất một vài thủ tục, máu của tôi cũng được lấy. Tôi ngồi trên ghế dựa, cánh tay trái của tôi được đặt trên tay vịn ghế bên cạnh. Kỹ thuật viên buộc garo quanh tay trái tôi để giữ nhiều máu hơn trong tĩnh mạch. Sau khi sát trùng vùng da dưới khuỷu tay, kỹ thuật viên đưa một cây kim đã tiệt trùng vào tĩnh mạch của tôi. Máu của tôi được dẫn qua ống plastic rồi đến túi trữ máu. Mười phút trôi qua, máu của tôi đã được lấy đi truyền gấp cho thằng Trung.

Khuỷu tay tôi hiện rõ vết bầm tím, sau khi rút kim ra, họ băng cả cánh tay tôi để ngăn dòng máu chảy. Tôi cảm thấy thật choáng váng và buồn nôn làm sao! Khuỷu tay trái của tôi bắt đầu đau nhói thật khó chịu nhưng vì thằng Trung tôi bắt buộc phải làm tất cả để cứu sống nó.

Mệt mỏi ùa tới, tôi không còn cảm giác gì nữa mà cảm thấy buồn ngủ. Không, tôi không thể ngủ được vì thằng Trung sống chết chưa rõ nên phải cố gắng củng cố tinh thần tiếp tục cầu mong cho nó sớm qua được cơn phẫu thuật lấy viên đạn ra.

Tôi định đứng dậy nhưng lại bị chị y tá giữ lấy bảo tôi nằm xuống nghỉ ngơi không nên hoạt động mạnh. Tôi cố chấp gạt tay chị sang một bên đứng dậy đi loạng choạng ra cửa, tôi vẫn còn cảm thấy chóng mặt, cố nuốt nước bọt củng cố lại tinh thần rồi đi nhanh về phía cánh cửa nơi thằng Trung đang được tiến hành phẫu thuật.

Đột nhiên, mắt tôi không nhìn rõ nữa cứ như cả thế giới đang xoay vòng tròn trước mặt tôi.

Mấy phút trôi qua, tôi tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh và thấy mình đang nằm trên chiếc giường nệm màu trắng, chân được nâng lên.

Thằng Tèo đứng bên tôi bồn chồn hỏi:

- Mày không sao rồi.

Tôi im lặng một hồi rồi nói:

- Thằng Trung, nó sao rồi?

Thằng Tèo mỉm cười:

- Nó qua được cơn nguy kịch nhờ mày hiến máu đấy. Hiện đang được nghỉ ngơi.

Tôi cảm thấy như mình vừa mới chút bỏ được gánh nặng trên vai, nằm sõng soài xuống thư giãn một chút.

Chi liền chạy đến bên tôi hỏi thăm:

- Ông không sao chứ?

Tôi nhìn Chi cười tủm tỉm:

- Khỏe rồi, thằng Trung không sao thì tui cũng không sao.



Thằng Tèo nhìn xung quanh rồi đứng dậy vỗ vai tôi:

- Nghỉ ngơi đi, tao đi qua thăm thằng Trung một tí.

Tôi ngồi dậy nắm lấy tay Chi:

- Buổi văn nghệ diễn ra suôn sẻ chứ?

Chi cũng nằm trong đội múa của lớp. Lớp Chi múa bài người ơi người ở đừng về của Đức Phúc, tiếc thay tôi không được xem.

Chi mỉm cười:

- Vẫn ổn. Bạn tui có quay lại, tui mở ông xem nhé!

Múa rất đẹp, những động tác uyển chuyển và điêu luyện chứng tỏ lớp của Chi đã tập đi tập lại nhiều lần những động tác này đến nhuần nhuyễn. Có những cảnh nhào lộn trên không trung khiến các khán giả ở đó và tôi đang nửa nằm nửa ngồi xem phải thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc. Sau khi kết thúc, khán giả vỗ tay rất nhiệt tình. Chi định mở tôi xem cảnh thằng Tèo đánh đàn piano nhưng tôi ngăn lại vì tôi muốn thằng Trung cũng được xem.

Tôi nhờ Chi gửi giùm đoạn video của thằng Tèo qua messenger rồi kêu Chi nên về nhà vì cũng đã gần mười một giờ đêm.

Đêm nay, ba mẹ tôi có đến nhưng tôi bảo với họ nên về nhà nghỉ ngơi vì tôi đã khỏe rồi. Họ hết sức lo lắng cho tôi, có thể thấy rõ vẻ mặt họ trắng bệch khi nghe tin tôi đang nằm trong bệnh viện. Tôi cố gắng thuyết phục họ mãi mới chịu về, trước khi về còn dặn dò chị y tá và dặn luôn cả tôi giữ gìn sức khỏe, nếu có chuyện gì xảy ra thì ba mẹ sẽ không tha cho tôi.

Đêm đó, tôi đi đến phòng thằng Trung đang nằm. Thằng Tèo cũng đã về với gia đình, còn tôi thì ở lại chờ thằng Trung tỉnh dậy để cùng nhau xem văn nghệ.

Tôi úp mặt bên cạnh giường ngủ của thằng Trung. Nó đang ngủ say và tôi chỉ mong muốn nó tỉnh dậy nhanh chóng để còn trò chuyện và chơi bời như mọi ngày.

Khoảng một giờ sáng, cánh tay nó ngọ nguậy cầm lấy tay tôi. Tôi ngẩng mặt dậy thấy nó đã mở mắt ra nhìn tôi, giây phút đó khiến tôi vô cùng phấn chấn. Nó khẽ nói:

- Đàn piano..