10 giờ 52 phút sáng.
Quàng một chiếc áo khoác màu đỏ có in hàng chữ "Tập Đoàn Hữu Đại" sau lưng áo lên vai, chiếc áo dài đến tận đầu gối, hai ống tay cũng dài tới ngang bụng.
"Lão Đại" một cái tên khét tiếng trong tập đoàn này, không ai mà không biết hắn ta là người như thế nào. Sở hữu một bộ óc thông minh, năm mười sáu tuổi đã trở thành một tỷ phú dù còn rất trẻ, ngoài ra còn là một người có tiếng trong giới xã hội đen khiến người ta khâm phục với tài năng trẻ của hắn.
Lão Đại đang ngồi trong một căn phòng họp rộng lớn cùng với những đại ca, những người đứng đầu của các băng đảng xã hội đen, họ ngồi thành hai hàng đối diện nhau chừa ra một lối đi lên bậc thềm. Lão Đại ngồi trên một chiếc ghế xoay màu đỏ ở vị trí trên bậc thềm, đây là vị trí trung tâm cũng như vị trí cao nhất mà biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng và khát khao được đặt mông ngồi lên vị trí đó nhưng họ không thể, vì chỉ có kẻ mạnh mới được thống trị chiếc ghế đầy quyền lực đó.
Tất cả mọi người hầu như đang rất tập trung vào từng câu từng chữ mà Lão Đại thốt ra:
- Biết bao năm qua, chúng ta đã bị băng của thằng Tuấn Xồm hãm hại và kìm hãm chúng ta thành công, những phi vụ bạc tỷ đều bị hắn cướp mất khiến chúng ta đói nhe răng trong khi hắn ta lại đang ngậm đùi gà, ăn pizza và ở biệt thự sang trọng. Mọi người nghĩ thử xem, hắn ta có quá đáng hay không? Hắn không chỉ như thế, lúc trước chúng ta đối xử với hắn như anh em một nhà nhưng cũng vì quá tin tưởng vào hắn nên hắn đã lật đổ chúng ta một cách đầy ngoạn mục, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, thậm chí là từng giờ từng phút chúng ta đều phải ăn cơm hộp, mì gói, chìm trong lo âu, nỗi đau như cắt từng khúc ruột, đôi khi nghĩ lại vào ban đêm khi muốn nhắm mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ được, điều đó lại khiến nước mắt ta lắm lem hết cả khuôn mặt, chắc hẳn mọi người ở đây ai cũng vậy. Thế nhưng hắn ta được bồi bổ đủ các chất dinh dưỡng, sống sung túc vui đùa và hưởng lạc. Nếu như cái tên Tuấn Xồm đó vẫn đối xử với chúng ta như anh em một nhà thì hay biết mấy, lúc đó chúng ta còn tha thứ được, bây giờ hắn đã nổi tiếng nhờ đạp đầu từng người trong chúng ta xuống, nỗi nhục này phải cất ở đâu đây, chả lẽ chúng ta phải sống từng ngày từng phút trong nỗi mất mặt đến như thế ư? Thật khốn kiếp làm sao!
Cả đám người đều nhăn mặt thốt lên "Mẹ kiếp thằng Tuấn Xồm!". Trước sự xì xào bàn tán của mọi người, Lão Đại liền hét lên:
- Mọi người im lặng chút nào.
Lời nói của Lão Đại như một vị thần băng giá thả hơi lạnh khiến tất cả mọi thứ nơi đây đều đông cứng. Ai nấy cũng im bặt không hé một lời. Thấy bầu không khí đã yên ắng, Lão Đại tiếp tục nói:
- Những kẻ chỉ biết sống cho bản thân mình như hắn, mọi người nghĩ gì?
"Giết, giết.." Mọi người cùng đồng thanh hô to.
Nét mặt của Lão Đại bắt đầu trở nên nghiêm trọng nói:
- Giết hắn cũng được nhưng phải có cách bởi vì hắn ta sở hữu đội quân tinh nhuệ và số lượng lên đến hàng vạn người. Hiện tại muốn chạm tới cộng lông của hắn là điều hết sức khó khăn. Mọi người thử nghĩ xem, chúng ta nên làm gì mới có thể chạm tới hắn?
Một vị đại ca húi đầu cua ở cuối hàng gần cánh cửa đứng phắt dậy, nói với vẻ hùng hồn:
- Tôi ủng hộ anh một trăm người.
Một vị đại ca khác với cái đầu trọc lóc ở bên phía trái đối diện nói với giọng khàn khàn:
- Tôi ủng hộ ba trăm người.
Đồng loạt những câu nói số đếm vang lên "bốn trăm", "năm trăm", "bảy trăm".. vang lên. Lão Đại đã cảm thấy thỏa mãn liền nhếch mép cười nói:
- Tốt lắm. – Lão Đại chuyển chủ đề - Bây giờ là mấy giờ rồi?
Một giọng nói yếu ớt vang lên "Mười một giờ rồi."
- Tốt, bây giờ chính là thời cơ để chúng ta ra tay. Cái tên Tuấn Xồm này có thói quen ăn trưa ở nhà nhỏ của hắn, đây cũng chính là cơ hội cho chúng ta tấn công. – Lão Đại nắm chặt bàn tay gõ mạnh xuống bàn.
11 giờ 10 phút sáng.
Theo yêu cầu của Lão Đại, đội quân của mình sẽ khoác trên người bộ áo màu đỏ vừa là động lực truyền lửa, vừa là khí chất khiến đối phương khiếp sợ. Nhưng nói gì thì nói, Tập Đoàn Tuấn Xồm sở hữu rất nhiều tay sai khỏe mạnh và một trong số đó có người từng là võ sĩ vô địch hạng nặng.
Một vị đại ca có nhiệm vụ điểm danh tất cả các lực lượng bằng cách tính nhanh bằng mắt. Sau khi đã điểm danh xong, tất cả chạy huỳnh huỵch tiến thẳng vào hai cánh cổng nhỏ màu xanh dương.
Lão Đại dẫn đầu đi với điệu bộ khinh thường, chả sợ bất cứ ai thậm chí cả trời lẫn đất. Người bên cạnh anh chính là anh Cảnh, sát thủ đồng thời là trợ thủ đắc lực nhất của anh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt và khuôn mặt anh Cảnh rất sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cánh cổng nhỏ ấy. Công việc của anh rất đơn giản, bắn hạ những sát thủ trong tập đoàn của Tuấn Xồm cùng với những trợ thủ đắc lực của hắn ta, với thực lực và kinh nghiệm dày dạn thì việc bắn hạ những tay sát thủ không chuyên là việc dễ như trở bàn tay.
Lão Đại đá tung cánh cửa rồi hét lên:
- Tấn công.
Hàng nghìn người với trang phục đỏ chói chạy ầm ầm như có động đất, trên tay họ không có vũ khí gì cả. Sở dĩ họ không được phép sử dụng vũ khí chỉ vì nếu làm như thế sẽ khiến họ phụ thuộc quá nhiều vào chúng, ở đây Lão Đại muốn tất cả đoàn kết mà chiến đấu, khi một người thất thủ thì ba người cùng chụm lại giải quyết một tên và cứ thế mà luân phiên, hỗ trợ cho nhau. Ngoài ra, Lão Đại còn khuyến khích họ đánh vào chỗ hiểm trên người đối phương để giải quyết một cách nhanh nhất.
Ở phía Tuấn Xồm, hắn ta đã nghe thấy có tiếng la hét ầm ĩ của một đám người nào đó đang tiến vào, khí phách lấn áp cả trời đất. Hắn mở cửa sổ ra xem thì thấy hàng nghìn người đang xông đến đòi lấy mạng hắn. Nhanh chóng đứng phắt dậy rời khỏi bàn ăn, hắn kêu một tay sai gọi cho anh em đến hỗ trợ, có thể thấy thao tác của tên tay sai đó rất nhanh.
Mấy chốc một đám đông mặc bộ đồ màu đen với mái tóc húi cua chạy nhào đến với tiếng hét ầm ĩ đến chói tai, cả hai bên như lửa với bóng tối đang chiến đấu lẫn nhau.
Trên bãi cỏ xanh thẳm, một cuộc hỗn chiến dữ dội đang diễn ra, bên đỏ và bên đen đấm đá nhau liên hoàn. Người thì máu me đầy mặt, người thì nằm co quắp dưới đất, còn có người đột tử vì bị đánh vào chỗ hiểm khiến chấn thương trở nặng.
Nhìn chung, bên đỏ mặc dù không có vũ khí như bên đen nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Bên đỏ càng chiến đấu, càng thắng lại càng tỏ ra một ngọn lửa khổng lồ đang bập bùng như mãnh hổ chuẩn bị rời núi khiến ai nấy cũng khiếp đảm.
Lão Đại cũng tự tay đánh hạ được vài tên bằng cách bẻ gãy tay hoặc chân hay thậm chí là bóp cổ bọn chúng. Thật vậy, sở hữu đôi tay chắc khỏe, từ nhỏ đã có thể bóp nát quả táo mà không cần dùng nhiều sức lực và từ đó Lão Đại đã tự nâng cao trình độ hơn bằng cách bóp nát những đồ vật cứng khác khiến tay của hắn đã trở thành một trợ thủ đắc lực cũng như là thần hộ vệ bất khả chiến bại của hắn.
"Lạch cạch."
Lão Đại đứng im như khúc gỗ không dám động tay động chân nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Một khẩu súng lục đã lên nòng chĩa thẳng vào thái dương của Lão Đại, khí toát ra từ khẩu súng đang bao trùm cả một không gian hỗn loạn.
Người đàn ông này tên là Bù, người này là xạ thủ đồng thời cũng là cánh tay phải giỏi nhất bên tập đoàn của Tuấn Xồm.
"Đoàng.."
Anh Bù đã bị bắn hạ bởi một phát đạn phát ra từ đâu đó không rõ phương hướng. Máu từ thái dương của anh ta rỉ ra đổ như thác xuống dưới nền cỏ xanh, mấy chốc từ màu xanh đã biến thành một màu đỏ chói.
"Đoàng.."
Lại thêm một phát súng nữa được bắn ra, lần này bắn trúng một tên xạ thủ Hưng bên tập đoàn Tuấn Xồm, hắn ta cũng chính là tay trái đắc lực của tập đoàn.
Vẻ mặt của Tuấn Xồm đã hiện rõ nỗi sợ hãi tột độ vì đã mất đi hai người tin tưởng nhất của mình và cũng là thần hộ vệ ở bên cạnh biết bao năm qua, hắn cảm thấy đau đớn và mất mát một thứ gì đó.
Lão Đại bất ngờ như một con báo chạy đến đạp thẳng một cú vào bụng Tuấn Xồm khiến hắn ngã lăn quay dưới đất. Ôm bụng rên rỉ vì đau đớn, Tuấn Xồm phẫn nộ thốt lên:
- Mẹ kiếp! Tao đã làm gì mày chưa hả thằng khốn?
Cuộc hỗn chiến đã dừng lại, những thanh niên mặc bộ đồ rực đỏ bắt đầu thôi đánh mà kéo lại đông đúc như tổ ong về phía Lão Đại.
Anh Cảnh cũng xuất hiện bất ngờ, không biết từ đâu chui ra, anh hòa mình vào đám đông đang sôi sục máu nhìn với ánh mắt như bầy sói khát máu về phía Tuấn Xồm.
Lão Đại lấy đà rồi đá một cú vào ngực hắn khiến hắn ta ôm ngực co quắp lại.
Một tên tay sai của Tuấn Xồm chạy đến giữ chân của Lão Đại nói với vẻ van xin:
- Xin hãy tha cho đại ca của chúng tôi. Muốn giết thì cứ giết tôi, đừng làm hại anh ấy.
Lão Đại ngồi xổm xuống, đưa ánh mắt xảo quyệt nhìn người thanh niên này rồi nói nhẹ nhàng:
- Mày thật là can đảm, ông chủ của mày đã làm cho anh em tụi tao biết bao năm qua sống không bằng chết đấy. Bây giờ giết mày thì anh em tụi tao vẫn phải sống trong túng khổ nghèo đói thôi. Nhưng nếu mày muốn chết cùng với ông chủ mày.. - Lão Đại túm lấy cổ người thanh niên rồi bóp mạnh – Vậy thì để tao tiễn mày đi trước.
Người thanh niên buông chân của Lão Đại ra giãy giụa trong vô vọng, hình như anh ta muốn nói gì đó nhưng lời nói lại bị tắc nghẹn. Mặt của người thanh niên bắt đầu hiện gân xanh, đỏ như gấc đau đớn đến tột cùng.
Tuấn Xồm cố gắng lấy hơi van xin:
- Hãy tha cho nó, nó không có tội tình gì. Muốn giết thì cứ giết tao đi.
Lời nói của Tuấn Xồm chả làm lung lay ý chí sát nhân của Lão Đại, bàn tay chắc khỏe đó vẫn tiếp tục riết chặt lấy cổ của người thanh niên càng ngày càng mạnh lên.
Ba phút trôi qua, người thanh niên đã chìm vào giấc ngủ mãi mãi không thể tỉnh dậy được nữa, không còn một chút cảm giác gì về đau đớn nữa mà giờ đây linh hồn của anh ta đã rời khỏi thể xác đi về một nơi yên tĩnh hơn hẳn nơi này, một nơi không có những người hơn thua, ganh đua hay những người níu lấy tay người xây giấc mơ, mà nơi đó yên bình hơn nhiều.
Tuấn Xồm bắt đầu úa trào nước mắt đau khổ. Sự thật là Tuấn Xồm không hề biết tên này tại sao lại muốn giết mình, dù đã trở thành một tay tỷ phú nhưng bao năm qua hắn với đối xử khá tốt với Lão Đại và những tên trùm cầm đầu khác. Giờ đây hắn phải nhận lấy một cú đột ngột và bất ngờ đến thế.
Lão Đại đá vào mặt hắn rồi rút một con dao chặt thịt sắc bén ra, lưỡi dao đầy sát khí, có vẻ nó đang khao khát được chặt từng miếng thịt và rất thèm máu tươi vẫn còn xót lại trên từng miếng da miếng xương.
Lão Đại hét lên:
- Mọi người nghĩ, tên này có đáng chết hay không?
Tất cả mọi người bắt đầu đẩy tay lên cao đồng thời hét lên "Giết hắn đi, giết hắn đi.."
Tuấn Xồm dùng chút hơi thở dồn nén nãy giờ nói to:
- Mày giết tao thì được gì cho mày chứ? Kẻ xảo quyệt như mày mới là người đáng chết đó tên khốn.
Lão Đại cười lớn:
- Tên khốn nhà ngươi còn dám mở miệng nói nữa ư?
Đám đông bắt đầu hô to "Giết hắn đi, đừng để hắn sống.."
Anh Cảnh đi tới nói với giọng lạnh lùng:
- Tha cho hắn đi. Giết hắn chỉ làm bẩn tay cho chúng ta thôi.
Thế nhưng đám đông lại đi ngược lại với anh Cảnh. Họ thốt lên dữ dội và rành rọt từng chữ "Giết hắn đi, mau giết hắn đi.."
Lão Đại nhếch mép cười:
- Anh không hiểu được đâu.
"Giết đi, giết đi, giết đi, giết đi.." Đám đông càng cuồng nộ hơn.
Anh Cảnh ra sức thuyết phục nhưng vẫn giữ giọng nói lạnh lùng:
- Hắn ta đáng chết hay không đã có luật pháp trừng trị..
"Phập.."
Bầu không khí yên ắng đến lạ thường. Khắp không gian như đang chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy tiếng thở của những thanh niên đỏ chói đang đứng im lìm và lặng người nhìn về phía trước họ.
Lão Đại buông con dao ra đứng phắt dậy nói:
- Anh còn tin vào pháp luật sao? Nên nhớ không nhờ tôi vợ con anh đã chết một cách oan uổng rồi.
Anh Cảnh đưa đôi mắt nhìn dưới nền cỏ đã thấm đỏ. Khuôn mặt của Tuấn Xồm đã bị chặt làm đôi, máu me bê bết ứ trào ra và hai hàm răng úa vàng cũng thấy rõ trông thật khủng khiếp. Nhưng vẻ mặt của anh Cảnh cũng cảm thấy bình thường như cơm bữa, chỉ thấy chút tiếc núi cho người đàn ông này.
Lão Đại chỉ cho năm người thanh niên dọn sạch hiện trường, tuyệt đối không để lại một dấu vết nào. Cả năm đều làm theo chỉ bảo của Lão Đại ở lại dọn sạch hiện trưởng đầy máu me.
Một năm sau, tại một căn nhà hai tầng của Lão Đại. Lúc này, hắn ta đang ăn ngủ trong men say cùng với những tiếng đàn êm dịu phát ra từ mười ngón tay thướt tha và uyển chuyển của cô gái đang ngồi đánh đàn ở bên góc tường.
Sau khi giải quyết xong Tuấn Xồm, tài sản của Lão Đại cũng tăng lên rất nhiều đủ để mua mười căn biệt thự, đủ để mua hàng chục chiếc xe ô tô.
"Cốc, cốc.." Có tiếng gõ cửa liên hồi vang lên.
Lão Đại đứng phắt dậy sực nhớ ra việc gì đó hết sức quan trọng. Hắn nói:
- Vào đi, cửa không khóa.
Người bước vào là anh Cảnh và theo sau là một vị đại ca của một băng đảng.
Lão Đại nhận ra hắn ta chính là tên trùm ma túy khét tiếng trong giới xã hội đen. Thủ đoạn của hắn rất là tinh vi khó mà biết được hắn ta xài thủ đoạn gì có thể luẩn quẩn ngoài vòng pháp luật như thế. Tên của hắn là Pháp, phi vụ của hắn toàn là bạc tỷ nhưng cuộc sống của hắn rất khép kín không phô trương vì sợ pháp luật, tuy nhiên danh tiếng của hắn ta vẫn khiến người khác khiếp sợ. Ngoài ra, cái tên Pháp này còn sở hữu hai bà vợ tuyệt thế giai nhân và bốn đứa con đang du học ở Anh, Pháp, Mỹ, Nhật.
Pháp bước tới trước mặt Lão Đại nói không một chút lễ độ:
- Có việc gì nói mau đi.
Lão Đại uống một ngụm rượu rồi nhai nhồm nhoàm miếng hamburger. Lão Đại từ tốn nói:
- Khi anh chết đi, tôi sẽ lo cho vợ con của anh. Đồng thời lo cho tài sản của anh và đưa cả hội của anh ra khỏi vòng pháp luật.
Pháp thắc mắc nheo mắt nói:
- Mày đang nói cái quái gì thế?
Lão Đại bước từng bước tới rồi mỉm cười nói:
- Yên tâm, tôi sẽ lo hết tất cả..
Nhanh Như cắt, Lão Đại lao tới như một tia chớp bóp chặt cổ Pháp khiến hắn ta đau đớn không thốt nên lời. Hắn vùng vằng rồi lấy từ trong túi ra một con dao găm đâm vào bụng của Lão Đại nhưng chưa kịp chạm vào bụng đã bị một bàn tay chắc khỏe túm lấy.
Tiếng đàn cũng dừng lại, vẻ mặt sợ hãi của cô gái đánh đàn cũng bắt đầu hiện rõ. Cô ta vội lấy đồ đạc rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Lão Đại bịt tai lại.
"Rắc.."
Cổ tay của Pháp đã bị gãy.
Anh Cảnh mở cửa ra nói:
- Bọn chúng tới rồi.
Tay Lão Đại vẫn bóp chặt cổ của Pháp. Suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Phiền anh cầm giúp tôi cái va li bên kia, trong đó có mười tỷ.. đem ra ngoài giúp tôi.
Anh Cảnh tuân lệnh rồi đem va li màu đen ở bên góc chiếc ghế sô pha màu trắng đi ra ngoài.
Không chịu được nữa, Pháp đã chết nghẹt, tay chân cũng không còn cảm giác gì nữa đành buông thỏng xuống như người không xương.
Lão Đại gọi anh Cảnh vào lại rồi dặn dò:
- Treo giùm tôi cái xác thối tha này lên một cái giá chữ T.
Mười phút sau, Lão Đại bước ra khỏi nhà rồi mở cổng ra cho một đám người với vẻ mặt ai nấy đều hầm hầm xông vào nhà.
Nhưng Lão Đại đã kịp thời ngăn cản. Một tên cầm đầu trong đám đông không nhịn được nữa nên thốt lên:
- Mẹ kiếp! Anh ăn cái giống gì để chúng tôi đói khổ như thế này hả?
Lão Đại vẻ mặt nghiêm trọng hét lên:
- Được rồi, tôi muốn nói cho các anh biết một sự thật. Nhìn đi, tôi bây giờ còn thân tàn ma dại hơn cả anh nữa, hằng ngày phải chìm đắm trong cơn say như thế này. – Dứt câu, Lão Đại chỉ tay về phía Pháp đang bị treo trên giá gỗ hình chữ T – Cũng tại ai, hết tên này rồi đến tên khác phá đám chúng ta. Cái tên Pháp đó chính là kẻ chủ mưu chờ thời cơ chúng ta chiến thắng Tuấn Xồm để ẳm mất nghìn tỷ vào tay hắn, hôm nay tôi đã thay mặt cho anh em đang có mặt ở đây giết chết tên khốn kiếp này.
Lời nói của Lão Đại đã giúp lòng của mọi người dịu đi bớt phần nào. Một tên trùm ma túy ngầm trong giới xã hội đen về thế lực của hắn thì khỏi phải bàn vì quá nguy hiểm, nguy hiểm đến nỗi chưa ai dám nhắc đến cái tên "Pháp". Nay mọi người lại được thấy hắn xuất hiện và chết bởi tay của Lão Đại khiến mọi người ai nấy đều khâm phục.
Anh Cảnh mang va li đi tới đưa cho Lão Đại, mở chiếc va li to đó ra, hiện trước mắt mọi người đó là tiền đô màu bạc.
Lão Đại dõng dạc nói:
- Đây là tiền của cái tên Pháp đó, phần còn lại hắn đã tiêu thụ cho vợ con hắn rồi. Hôm nay tôi sẽ chia đều cho mọi người và bảo đảm ai cũng trở thành tỷ phú nên cứ yên tâm.
Cả đám đều dơ tay tàn thành với ý kiến của Lão Đại.
Có vẻ Lão Đại vẫn còn một âm mưu nào đó giữ trong lòng, hắn hất hàm về phía một tên tay sai rồi nói:
- Tao biết một người nữa sắp sửa trở thành tay trái của tao. Mày mau đến đốt nhà thằng Lạc, hắn ta là nội gián chuyên nghiệp bên công an đấy, nhưng tuyệt đối phải sử dụng làm sao để người khác tin rằng đó là vụ hỏa hoạn do cái tên Lạc đó gây ra. Còn việc này nữa, tuyệt đối không hé nửa lời cho thằng Cảnh biết rõ chưa?
Tên tay sai gật đầu:
- Rõ.