Sáng sớm tôi tới trường cùng với thằng Tèo trong bộ dạng hết sức uể oải sau một đêm thức trắng. Thằng Tèo cũng thức khuya giống tôi vì nó cũng đang hết sức hồi hộp đến cái ngày chủ nhật ấy, không biết nó sẽ diễn ra như thế nào, cũng không biết ngày hôm đó có gì vui không?
Tiếng trống "Tùng, tùng, tùng.." vang lên, những học sinh bắt đầu ngừng chơi trước sân trường rồi quay vào lớp. Những tiếng nói xì xào, những tiếng cười rúc rích của lứa học trò vang lên như thường ngày vẫn diễn ra nhưng hôm nay lại ồn ào hơn vì cũng đã gần cuối năm, học sinh thường hay bàn về chuyện đi chơi tết, hay chuyện ôn thi như thế nào.
Lớp của tôi trên tầng ba, tại phòng 15.
Trong lớp, tôi đang lim dim mắt thì thằng Hải ở bàn bên chạy đến vỗ vai tôi.
Thằng Hải là đứa tôi ghét nhất và trong lớp, hầu như ai cũng ghét nó nhưng không dám nói ra vì thằng này to con nhất lớp, cũng là học sinh cá biệt rất lì lợm. Chúng tôi ghét nó đơn giản chỉ vì mỗi khi gặp nó thì những câu chuyện khắp làng, khắp xóm, khắp chợ hoặc thậm chí là hư cấu nó đều kể ra một mạch không ngừng nghỉ, đôi khi nó cũng hay hát với cái giọng giở tệ và khàn khàn của nó khiến tôi và những đứa bạn sởn cả gai óc. Ngoài ra, thằng Hải nó còn chế những bài hát nổi tiếng hoặc cổ xưa làm bài hát riêng biệt của nó và trong lớp vì ít ai chơi với nó nên tôi biết chắc chắn nó là cái thằng có nhiều tâm tư nhất.
Thằng Hải ngồi xuống bên cạnh tôi, nó đưa tay khoác vai tôi tỏ vẻ thân thiết:
- Anh bạn tối qua đi chơi đêm nhiều quá nên buồn ngủ hả?
Tôi gật đầu cho có lệ.
Nó không chịu buông tha cho tôi:
- Đây, tao kể cho mày nghe câu chuyện tình yêu lãng mạng này..
Tôi hất tay nó ra rồi nói:
- Sắp vào học rồi.
Nó nhăn mặt, nét dữ tợn trên khuôn mặt nó xuất hiện khiến tôi bất lực:
- Cái thằng này, kệ đi. Để tao kể cho mày nghe rồi cho tao xin vài giọt nước mắt của mày. – Nó thử giọng "ừm, ừm" rồi nói – Thúy và Kiều đã yêu nhau từ lâu, hằng ngày họ đều học hỏi lẫn nhau về công việc, cũng có đôi lúc họ giận nhau nhưng trải qua thời gian họ lại là một cặp đôi hạnh phúc, chị Thúy bị ung thư giai đoạn cuối, hằng ngày anh Kiều phải chăm sóc cô một cách hết sức tận tình, chỉ mong sao cô ấy được sống khỏe mạnh như trước đây, cái ngày mà họ quen nhau lần đầu tiên thật đẹp xiết bao. Ngày hôm ấy, họ rủ nhau đi chơi khá là xa, một nơi chỉ toàn là núi với núi và nghe nói nơi đây có đào tiên có thể giúp con người trẻ mãi không già nhưng hiếm khi ai vào đây lại có thể ra về một cách an toàn được. Mày biết không? Duyên của hai người có vẻ đã kết thúc từ đây, anh Kiều bảo chị Thúy đợi anh một chút để anh đi hái đào tiên giúp cô trị căn bệnh hiểm nghèo quái ác đã dày vò chị Thúy biết bao năm qua. Thế là chị Thúy nghe theo lời của anh đành ngồi xuống gốc cây si đợi anh Kiều trở về. Bỗng một chiếc máy bay bay ngang qua và thả xuống một quả bom. – Nó nuốt nước bọt rồi trợn tròn mắt – Bùm, nguyên một vùng chỉ toàn thấy lửa lớn bập bùng cùng với gió và làn khói đen bốc lên nghi ngút phủ lắp nền trời xanh thẳm. Máu từ lỗ tai anh Kiều bắt đầu rỉ ra chảy ròng ròng xuống cằm anh, một cánh tay phải của anh cũng bị đứt hẳn và trái đào vừa hái được đã bị thiêu rụi. Anh Kiều ngơ ngác đứng dậy nhìn ngó xung quanh, chợt anh nhớ về chị Thúy bèn nhanh chóng chạy đến chỗ gốc cây si chỉ còn lại tàn tích ấy. Đột nhiên anh Kiều thét gào đào bới tìm xung quanh trong vô vọng, những mảnh xương, mảnh vụn từ cơ thể cô Thúy đã chia ra rải rác khắp nơi. – Nó ươn ướt nước mắt - Đau quá, đau đớn quá. Mày có hiểu thấu hay không? – Nó đứng dậy từ từ rồi đi về chỗ ngồi, có vẻ như nó đã khóc và bắt đầu hát bài "Nhỏ ơi" – Lần đầu ta gặp nhỏ, trong nắng chiều bay bay..
Hôm nay, thằng Hải có vẻ rất kì lạ, thật sự không giống nó mọi ngày chút nào. Hằng ngày, nó đều hát hò, kể chuyện nhưng chưa thấy lần nào nó lại nhập tâm đến như vậy thậm chí còn đồng cảm với anh chàng Kiều trong câu chuyện mà nó vừa kể cho tôi nghe. Không ngờ sau khi nghe nó kể xong tôi đã tỉnh ngủ hẳn, câu chuyện của nó đã xâm nhập vào não của tôi khiến tôi cảm thấy có một điều gì đó mơ hồ đến khó tả.
Trong giờ học, tôi không để ý cô giáo đang giảng bài trên bảng, đầu óc tôi lúc này đang suy nghĩ đến câu nói của thằng Hải, lúc này, tôi chỉ mong thời gian hãy trôi qua mau để tôi hỏi nó vài điều băn khoăn trong lòng.
Bốn mươi lăm phút trôi qua, chưa kịp đánh trống tôi đã rời khỏi chỗ và chạy qua bàn bên đập vai thằng Hải. Tôi nuốt nước bọt rồi hỏi nó:
- Hồi nãy mày kể câu chuyện Thúy và Kiều cho tao nghe có mục đích gì vậy?
Thằng Hải hất hàm về phía tôi:
- Mày không biết thật sao?
Tôi lắc đầu.
Nó vội giải thích:
- Đây là câu chuyện do ông tao kể từ khi tao còn học lớp sáu. Khoảnh khắc ấy, tao đã khóc như mưa vì câu chuyện đó quá cảm động. – Nó bắt đầu lôi chuyện khác ra kể - Mày biết không, một ông lão nuôi đứa con của mình..
Tôi vội chen ngang:
- Ừ, thôi. Tao muốn ra ngoài hóng mát.
Nó kéo tay tôi lại nhưng tôi đã nhanh chóng co lên cao rồi chạy ra ngoài hành lang.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tay thằng Hải, nếu tôi ở lại chắc chắn nó sẽ kể đến tối mất. Vì thằng Hải nắm giữ rất nhiều câu chuyện nên ngôn từ của nó cũng thuộc hạng thượng thừa trong lớp, điểm văn lúc nào cũng từ bảy phẩy trở lên, đó là điều tốt đẹp mà ai cũng ngưỡng mộ nó nhưng không ngưỡng mộ cái giọng kể chuyện dở tệ của nó.
Thằng Tèo đi tới chỗ tôi, nó thở dài rồi đưa mắt nhìn về phía chân trời khuất sau những dãy núi hùng vĩ. Khoảng một phút sau nó mới mở miệng:
- Mày có cảm giác giống tao không?
Tôi thắc mắc:
- Cảm giác gì?
Thằng Tèo mỉm cười:
- Hồi hộp và sợ hãi.
Tôi gật đầu rồi thở dài:
- Mọi thứ đều do ông trời sắp đặt cả, đôi khi cũng gặp khó khăn nhưng nếu biết vượt qua khó khăn thì đó mới là con người.
Dứt câu, một khối nước hất vào mặt chúng tôi vừa lạnh vừa hôi. Tôi vuốt tóc qua một bên đưa đôi mắt hậm hực nhìn xung quanh.
Thì ra là thằng Nguy, nó cũng là một học sinh cá biệt trong trường, hằng ngày đến trường đối với nó là một ngày vui với những chiêu trò khiến người khác ghét cay ghét đắng nó. Thằng Nguy chơi rất bẩn, hết tạt nước lạnh lại tạt nước dơ vào người của những cô cậu học sinh, lần này nó trộn hỗn hợp cả hai. Đã nhiều lần nó được mời lên uống trà cùng với hiệu trưởng và ban quản lí học sinh nhưng đúng như người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó giời.". Thằng Nguy vẫn vậy, vẫn lì lợm và trong trường nó được mệnh danh là "Nguy dơ", ai ai cũng biết đến cái biệt danh của nó, chỉ cần nghe qua cũng thấy sợ sệt.
Tôi và thằng Tèo phải xin phép thầy dạy toán về nhà thay đồ, tất nhiên thằng Nguy lại bị lôi xuống phòng quản lý học sinh nói chuyện.
Khoảng sáu giờ tối, tôi tới sở công an trò chuyện với thằng Trung và kể những câu chuyện cười ra nước mắt khi tôi và thằng Tèo thấy ở trên trường. Ngoài câu chuyện của tôi, thằng Trung còn kể cho tôi câu chuyện mà chú Gia và các viên cảnh sát ở đây đã kể cho nó nghe cùng với những câu chuyện trong những quyển sách trinh thám mà nó đã đọc.
Tiếng dế kêu khít khít lại vang lên báo hiệu bầu trời đã về khuya. Bầu trời hôm nay vắng mây nên có thể ngắm những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời cùng với ánh trăng tròn vành vạnh như một cái bóng đèn dây tóc sáng rực, nó không chói mắt hay nóng mà ánh đèn của nó thật thơ mộng, yên bình và pha chút lạnh lẽo.
Kết thúc một ngày thứ bảy thật phiền toái. Nhưng đêm nay, tôi ngủ rất ngon và có những giấc mộng đẹp không còn mơ thấy ác mộng như trước nữa.
Tiết trời về khuya cũng bắt đầu giảm khiến tôi chùm kín mền xít xoa, cái lạnh ấy đã đánh thức tôi nhưng mắt tôi vẫn còn lim dim, thỉnh thoảng tôi có nghe thấy tiếng xì xào văng vẳng của những người đi đường và các chú cảnh sát vang lên mơ hồ. Một ngày thứ bảy lại trôi qua, chúng tôi sắp sửa lên đường đi tới bãi biển và siêu thị, đi với hy vọng những điều vui nhất cũng như tốt đẹp nhất đến với chúng tôi.