Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 045: Xuất thân của Baltro là từ Tuyết Quốc




[note28044][note28045]

Mùa đông. Đó là mùa mà ban ngày nhanh chóng kết thúc nhất trong năm. Có vẻ như điều đó cũng tương tự ở thế giới này.

Hiện giờ nếu lấy Nhật Bản làm ví dụ, thì đây hẳn là ngày giáng sinh cũng nên chăng.

Giáng sinh. Với các đồng chí có người yêu có lẽ đây là ngày trọng đại nhất năm cũng nên.

Ngày hai mươi bốn là đêm giáng sinh. Ngày hai mươi lăm là giáng sinh. Ngày nào cũng ăn bánh được, nhưng khá nhiều người đã không hiểu được sự khác biệt đó còn gì nhỉ.

Vốn ngày giáng sinh đến từ văn hóa của đạo Christ.[note28046]

Tuy nhiên đối với những người dân Nhật Bản, vốn chẳng quen thuộc với chuyện ấy, nó đã được dùng như chiến lược của mấy doanh nghiệp, trở thành một ngày mà đám người biết tận hưởng cuộc sống[note28047] tung hô một cách ồn ào, trong khi chẳng rõ ngọn ngành nguồn gốc của nó mất rồi.

Ngày từ đầu, ngày giáng sinh là ngày mừng sinh nhật của chúa cứu thế của đạo Christ, Jesus Christ, chứ hoàn toàn chẳng phải ngày cho mấy cặp đôi tán tỉnh nhau.

Trong một ngày thần thánh như vậy, các cặp đôi trên thế giớ đang làm chuyện gì thế cơ chứ.

Thật hoàn toàn đáng thất vọng.

Đó là cái mùa đầy phiền toái đến như vậy, nhưng đương nhiên ở thế giới khác không có ngày giáng sinh.

Nói tóm lại nó chẳng liên quan gì đến kẻ độc thân như tôi cả. Thật tuyệt vời.

Do đó, tôi chẳng phải nghĩ đến chuyện gì, cứ tận hưởng cuộc sống như mọi khi thôi.

Thời tiết hôm nay, trời có tuyết rơi. Hẳn ngày mai, ngôi làng Coliatt sẽ chuyển mình sang một thế giới bạc với một màu trắng xóa.

Tuy nhiên, chắc do tưởng tưởng, tôi cảm thấy nhiệt độ đang hạ xuống khá thấp.

Trong cái mùa lạnh lẽo này, người ta sẽ cảm thấy yêu thương cái hơi ấm của cơ thể cũng nên.

Tôi chẳng có ai để ôm ấp, cả tinh thần lẫn thể xác đều đang bị đóng băng lại.

"...... Al"

Chị Elinora đang ngồi ở bên cạnh trên ghế sô-pha trong phòng khách bỗng gọi tôi bằng giọng nói dịu dàng.

Không lẽ nào chị Elinora. Đã nhìn ra được bộ dạng cô đơn của tôi! ...... Có khi nào, có chị ở đây mà, nên em không có cô đơn đâu. Đây là thứ cảm giác kiểu như sự tồn tại ấm áp của thứ được gọi là gia đình hay chăng.

Tôi đưa ánh mắt đầy kì vọng nhìn sang phía chị Elinora.

"Có chuyện~ gì thế chị Elinora"

"...... trà ......"

"............"

"...... thêm trà"

"...... vâng"

Tôi đang nghĩ: hẳn là chuyện này còn gì rồi đó.

×××

Tuyết đang phản chiếu ánh sáng của một buổi sáng dễ chịu và mang ánh sáng đến khắp mọi nơi.

Ngày hôm qua, tuyết có vẻ đã rơi khá đáng kể, tôi thấy độc một màu trắng lúc bước ra khỏi dinh cơ.

Mặc đồ chống lạnh chuyên dùng với tuyết, tôi bước ra khỏi cửa vào. Những hơi trắng xóa hiện ra khi hít thở, đi cùng với cảm giác lạo xạo[note28048] trên tuyết thật là thú vị.

Tôi không cưỡng lại nổi, liền cúi người xuống và thử tháo găng tay ra và lấy cục tuyết.

Lạnh ghê. Đây là chuyện hiển nhiên, nhưng tuyết ở thế giới khác có vẻ chẳng khác gì ở Nhật Bản.



Tôi nhanh chóng đi găng tay lại rồi đứng lên.

Khi nhìn lên mái nhà, tôi thấy Baltro đang cần mẫn dùng xẻng xúc tuyết trên mái xuống. Mới sáng sớm mà bác đã khỏe khoắn ha~.

Không rõ sao, tôi tính nghịch ngợm, liền tạo một cục tuyết, rồi ném vô Baltro thay cho lời chào hỏi buổi sáng.

"Ưnôh!?"

Quả bóng tuyết của tôi đã tạo một đòn đánh vang tiếng lên mông của Baltro.

"Ahahaha"

"Nhóc, đã chơi ta rồi ha"

Baltro quay người lại, cắm cái xẻng xuống, rồi nở nụ cười tỏ ý muốn tham chiến trong khi thu thập tuyết xung quanh. Và trong chốc lát đám tuyết đã tạo thành hình tròn và trở thành một quả cầu tuyết, nhưng.

"Chờ, chờ chút bác Baltro. Thế này không to quá sao!? Nếu bác sử dụng lợi thế chiều cao mà ném thì tôi chết mất thôi!?"

Nhìn khối cầu tuyết tựa như viên đạng nằm trong bàn tay lớn của Baltro, tôi liền nhanh chóng trốn vào trong bóng cây.


Bị thứ như thế ném trúng, thì mặt mình sẽ thay đổi thành bánh nhân đậu đỏ[note28049] được con nít yêu thích mất.

Thêm nữa con khuyến mại thêm bông hoa đỏ nở rộ.

"Ôô? Dù ta nghĩ là nhóc đã hiểu được chuyện này khi tuyên bố khai chiến cơ?"

Baltro nở nụ cười lạnh lùng và ghìm chặt viên đạn hơn nữa.

Thế này thì nó cứng như đá rồi hen? Nó thực sự nguy hiểm vậy mà.

"Nào~! Cuộc chiến bắt đầu!"

"Có tuổi rồi mà sao bác vẫn hào hứng phấn khởi vậy chứ!?"

"Mặc kệ ta!"

Chắc do để ý lời châm chọc của tôi, viên đạn đã bay đến cùng với một giọng nói giận dữ.

"Ưwa! Gẫy cành cây rồi!"

"Thứ ấy sang xuân lại đâm chồi nẩy lộc thôi!"

Ông ít ra cũng là đầu bếp kiêm người hầu còn gì. Làm vậy có ổn không đó.

Dù sao, cứ thế này thì việc mình bị hạ là rõ rành rành rồi. Tôi nhanh chóng tạo một viên tuyết.

Tuy nhiên, một đứa trẻ sáu tuổi không thể làm ra được một quả cầu tuyết cứng rắn.

Độ cứng và kích thước không tốt lắm. Hơn thế nữa lực ném cũng không đủ nữa.

So với những viên đạn đang lần lượt được Baltro tạo ra từ cánh tay to lớn và tràn đầy thể lực, thì.

Chờ chút Baltro, chẳng ra dáng người lớn gì sất vậy.

Tôi ném một quả cầu tuyết nhân lúc Baltro để lộ sơ hở lúc đang tạo viên đạn khác, nhưng

"Không có tác dụng, không~ có tác dụng!"

Chết tiệt, ngay từ đầu, thể chất đã quá khác biệt.

"Ném này!"

Baltro ném liên tiếp các viên đạn vào tôi, người mới nhảy ra khỏi bóng cây.


Kì, kì thật. đây không phải trận ném tuyết mà tôi biết.

Tôi cố gắng chạy thoát, nhưng đống tuyết xếp chồng lên bởi những viên đã tuyết đang cản trở tầm nhìn của bản thân.

Tuy thử giãn cự li ra, nhưng bác ấy vẫn ném đạn mà chẳng bận tâm đến chuyện như vậy. Trái lại, tôi có cảm giác do khoảng cảnh nới rộng ra, độ nhanh và trọng lượng của hòn tuyết còn tăng lên nữa.

"Sao thế sao thế! Chỉ chạy trốn hoài thôi sao nhãi ranh!"

"Tên khốn kia. Tự nhiên trở nên hoạt bát một cách vô ích thế. Nếu bác đã muốn thì cháu cũng làm cho xem"

Tôi đưa ra quyết tâm, rồi chạy về phía chính diện của Baltro.

"Ôô? Tính đối mặt trực diện tức với ta à?"

"A~, đúng vậy đấy. Kể từ giờ cả hai sẽ không cử động nữa. Cháu nói sẽ không chạy trốn nữa, thì bác thấy sao?"

"Hêhêhê, ổn không đó, lỡ hứa hẹn một điều như vậy"

"Ổn thôi. Bởi thay vào đó, cháu sẽ không tha cho việc bác khóc lóc hay xin lỗi đâu hen!"

"Đó là lời của ta chứ!"

"Vậy~, Xin mời Baltro tấn công trước"

Tôi để lộ khuôn mặt tươi cười ra vẻ ung dung, thì Baltro nhăn mặt lại và nắm một viên đạn tuyết, rồi làm một cú vung lớn.

Cú vung ấy tựa như thể có thể làm cho cả những người phát bóng chuyên nghiệp còn phải thấy xấu hổ. Một khuôn mẫu tuyệt đẹp. Bác ta, có vẻ quen với chuyện này ha.

"Đừng có đổ gục sau một cú ném đó nha!"

Viên đạn sử dụng sức mạnh của toàn cơ thể Baltro đã vang tiếng ầm ầm, trong khi bay thẳng về phía tôi.

Tôi nhìn chằm chắm nó mà không ra bối rối.

"...... Shield"

Cũng lúc tôi niệm câu chú, một bức tường không màu trong suốt hình chữ nhật đã hiện ra và chặn lấy viên đạn tuyết.

"Há!? Chờ! Nó dùng ma pháp à! Chơi bẩn vậy!"


"Cháu nào có nghe luạt không được sử dụng đâu cơ chứ!"

"Vậy~, từ giờ bị cấm! Bị cấm!"

"Không, chịu, đâu. Bởi cháu sẽàng buộc bác để phòng ngừa hen"

Tôi sử dụng ma pháp băng và tưởng tưỡng những cánh tay bắt giữ lấy chân Baltro, rồi phát động nó. Ừm, nhờ có tuyết, lượng tiêu thụ ma lực cũng ít, khá là thoải mái ha. Quả thật có một sực khác biệt khá lớn về hiêu quả ma pháp giữa việc làm mọi thứ từ đầu và sử dụng những gì có sẵn ở đây.

"Này, đợi đã. Cái thứ băng bám chặt lấy chân này là cái gì! Ta không gỡ ra được luôn"

"Vậy, giờ đến lượt cháu hen"

Tôi tuyên bố vậy với Baltro, rồi làm nổi lên không trung những viên đạn do Baltro ném tới, và những hòn tuyết, mà tôi tạo ra bằng ma thuật không thuộc tính "psychic" cho đến giờ.

Số lượng chắc khoảng chừng hơn 30 trái.

"Này, chờ chút coi. Cái khối lượng gì thế!"

Nhìn những quả cầu tuyết cứ lần lượt nổi lên không trung, Baltro bộc lộ vẻ ngạc nhiên, mà thốt ra lời gì đó.

"Vậy, cháu đến đây? Không được chạy trốn đâu nhé. Mà~, cháu đã ràng buộc để bác không chạy trốn, nên cũng chẳng sao đâu. Bởi đã hứa là không di chuyển dù chỉ một bước chân mà"

"Chờ chút, ngài Alfried!? Tôi đã sai rồi! Bởi có xuất thân từ Tuyết Quốc, nên tôi đã hơi quá chớn"


Thảo nào tinh thần mới phấn khởi và tạo các quả cầu tuyết nhanh như vậy à.

"Không~ được đâu"

Tôi khước từ lời cầu xin mạng sống của Baltro bằng nụ cười, rồi đồng loạt thả số cầu tuyết.

"Làm êhhế!"

Baltro, người bị giữ lại, đã không thể di chuyển, mà bị thổi bay về phía sau từ trên mái nhà.

Dẫu rơi từ trên mái nhà xuống, nhưng lượng tuyết chất đống đã tạo nên một tấm đệm, nên với thân hình ổng thì chắc nhận vết thương nào đâu.

"Chết tiệttttttt!"

Thấy chưa, vẫn khỏe mà.

Dù sao đi nữa, mới sáng ra mình đã đang làm cái gì vậy trời. Dù mình tính đi dạo chút, mà bỗng nhiên lại vướng vô cuộc hỗn chiến ném tuyết và còn lỡ dùng cả ma thuật nữa rồi.

Tuy nhờ ơn Baltro, cơ thể của mình đã ấm lên rồi.

"Này~, Al~! Đi chơi thôi~!"

Tôi nghe thấy có người gọi bản thân lúc đang nghỉ giải lao. Ki nhìn sang, thì thấy bóng dáng Thor ở phía cánh cửa đã trở nên trắng xóa bởi tuyết. Khi tiến lại gần, bên cạnh có một cậu thiếu niên nữa mà tôi không quen biết.

Rốt cuộc là ai chứ?

"Nào Al! Tuyết cũng chất thành đống nên ta chơi thôi!"

"Được thôi, nhưng đứa trẻ ở bên cạnh là ai vậy?"

Dẫu là trẻ con, nên nói là một đứa cực kì chắc ních, hay nói thẳng là một thiếu niên béo ha~.

Một thiếu niên có tật nghịch mái tóc nâu, mang lại bầu không khí bồng bềnh.

Không hiểu sao có cảm giác giống ai đó nha.

"A~, tui giới thiệu nha. Tên này là Asmo. Bạn của tui ấy"

"Tôi là Asmo. Tôi thường hay chơi với Thor, do mối quan hệ hàng xóm láng giềng"

"Tôi là Alfried, hân hạnh. Hàng xóm tức là em trai của Sheila?"

"Đúng rồi đấy"

Ra, ra vậy. Theo nhiều nghĩa, thật là big.

Không chút ngần ngại tôi nhìn cái bụng căng phồng và hỏi Asmo.

"Nhân tiện thì cái bụng ấy, mang thai được mấy tháng rồi?"

"Phải rồi phải rồi. Đã được ba tháng ―― mà ngươi đang phủ nhận hoàn toàn cuộc nói chuyện ban nãy hả? Ta đã bảo là em trai còn gì? Đàn ông làm sao mang thai được hả!"

Khi nghe vậy, Thor đã không thể kiềm chế cơn buồn cười trong chốc lát.

Lại một tên sặc mùi nữa xuất hiện ha~.

Đây là cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của tôi với Asmo.

[note28051]