[note25193]
Đã một tuần trôi qua từ khi lễ hội thu hoạch kết thúc.
Ngôi làng Coliat vốn ồn ào đến, nay như thế đã trở lại sự yên tĩnh như trước.
Ngày kế tiếp hôm cuối cùng lễ hội, có khá nhiều người bị đau đầu, cảm thấy uể oải, hay trở nên khó chịu, như thể họ đã bị hút sạch sinh khí, nhưng nhìn chung họ đã hạnh phúc khi nhận được những roi vọt yêu thương của bà xã, nên ngay cả hôm nay họ cũng đã trở thành bánh răng của thôn làng.
Sau chuyện ấy, đám trẻ con dưới mười hai tuổi như tôi với Thor đã bị đám người lớn đuổi về nhà.
Ma~ chắc có gì hãy còn quá sớm với trẻ con, tôi về nhà cùng với chị Elinora.
Nhân tiện, anh Silvio hôm đó, sau khi đi đã về nhà, đã không hề chui ra khỏi phòng. Tại sao vậy nhỉ? Dù đoán lờ mờ ra được nhưng tôi sợ phải nghĩ đến nó.
Khi hỏi thử Baltro lúc trở về dinh thự, có vẻ vào buổi tối những cô gái chưa kết hôn hay những người sắp trưởng thành sẽ nhảy múa trong bộ đồ khiêu ngợi để tạo ấn tượng về bản thân với cánh con trai.
Rồi người đàn ông bị đắm đuối bởi điệu nhảy ấy sẽ mời cô gái nhảy cùng. Đấy chẳng phải lời tỏ tình, nhưng hình như vào ngày này có khá nhiều cặp được thành lập.
Theo lẽ đó, điều này có nghĩa ngày kế tiếp sẽ có nhiều bầu không khí màu hồng thôi.
Nếu mấy ngày ấy mà thò mặt ra làng thì chỉ toàn những cặp đôi ngọt lịm á.
Ôm nhau ở nơi công cộng á. Hôn nhau á. Chuyện như thế thật mong họ làm chúng ở nhà vào buổi tối.
Cái gì mà "Takkun♡" chớ. Rồi còn nhìn nhau thân thiết và thơm lên má nhau.
Chồng bác Seria, đội trưởng tự cảnh đoàn, nhìn quang cảnh đó bằng ánh mắt đố kị, liền bị véo má và bị lôi về quán ăn.
Có cảm giác thực về những hình thái đa dạng của tình yêu vợ chồng ghê.
Với cảm xúc như vậy, làng Coliat ngày hôm nay cũng khá hòa bình. Lễ hội thu hoạch kết thúc và không khí mỗi ngày dần trở nên lạnh lẽo như để thông báo mùa đông sắp đến rồi.
Trong những ngày như vậy, tôi đóng chặt bản thân bên trong phòng mình, đọc sách, rồi lăn ra ngủ.
Căn phòng được làm ấm bằng những quả cầu lửa được tạo ra từ hỏa ma pháp. Nếu muốn làm nóng nhanh thì cứ tăng số lượng quả cầu lửa. Để chuẩn bị cho mùa đông, tôi đã luyện tập ma pháp này rất nhiều và giờ có thể tự do thực hiện nó.
Sau đó, tôi chỉ cần thả nó lơ lửng, mà tránh không để cháy lan ra những đồ đạc khác.
Thật là thú vị khi nhìn các ngọn lửa không có chung hình dạng cho cùng một thời điểm.
Tôi có thể hiểu rõ cảm giác của một ông lão khi nhìn củi cháy ở bên ngoài.
Vào lúc căn phòng đã ấm áp lên, tôi sẽ giảm số lượng cầu lửa, hay tắt chúng đi.
Không, thì tại nếu cứ để chúng cháy như vậy, thì sẽ làm giảm lượng ô-xi mà.
Tôi chỉ để ý mỗi chuyện ấy.
Tôi lấy ra từ trong không gian khác bánh quy, ấm trà có bỏ hồng trà và cốc trà, dựa vào ma pháp không gian.
Trong không gian khác, bánh quy không bị vung vãi ra, còn ấm trà cũng chẳng bị đổ ra ngoài.
Không gian khác sẽ làm cố định chúng một cách cẩn thận nên không có vấn đề gì.
Có lẽ không gian khác không có khái niệm thời gian cũng nên.
Món súp nóng hổi được lưu trữ trong 3 tháng vẫn được anh Silvio ăn một cách ngon lành.
Dẫu là chị Elinora cũng ổn thôi, nhưng bụng dạ có vẻ khá tốt. Bởi không thể xem chị chung với loại người bình thường, thì tình cờ thay, tôi để ý đến anh Silvio và quyết định hy si ...... cho ảnh ăn thử xem.
Sau đó, tôi cũng thường xuyên thử nghiệm với hồng trà, thịt, thậm chí cả cá nướng, nhưng ảnh vẫn khỏe mạnh. [note25194]
Nhân tiện, về cảm giác lấy ra, đối với những thứ nhỏ, nếu tôi hình dung một cách rõ ràng, nó sẽ có cảm giác tựa như lấy thứ từ trên mặt bàn.
Với thứ to thì tôi chưa từng bỏ vào, nên không rõ.
Rốt cuộc có thể cho vào thứ có độ lớn cỡ nào, với trọng lượng bao nhiêu ta.
Tôi nghĩ đến đấy, rồi ngồi lên ghế và vùi đầu vào cuốn sách.
Sau đó, dùng tay lấy mấy cái bánh quy đặt trong đĩa.
Tôi đưa tay lấy cốc hồng tra đang bốc khói.
Chẳng phải cực tuyệt hay sao. Dù nếu giờ là mùa xuân, thì mình sẽ đi ra ngoài và cảm thấy thỏa mãn trong khi chìm mình trong tự nhiên với màu xanh.
Tôi vừa mơ mộng đến quan cảnh đó, vừa uống một ngụm hồng trà tràn ngập mùi hương.
Mùi hương của lá hồng trà tươi mát đang khuấy động trong miệng tôi.
"Haa~, bình yên ghee~"
Tôi vô thức mỉm cười.
Rồi tôi nắm lấy miếng bánh quy.
Cảm giác giòn giòn này cũng thật thú vị. Trong khoảnh khác vị ngọt của bơ và đường lan ra trong miệng đã chữa lành tâm trí tôi.
Khi thành phần nước trong miệng bị khô khốc đi, tôi lại nhấp thêm một ngụm trà.
Tôi thấy hiện giờ bản thân đang trải nghiệm cảm giác thanh lịch như một quý tộc nhất.
"...... dù chuyện này cứ kéo dài mỗi ngày thì tốt biết bao"
"A~l~kun! Đi~chơi~thôi~!"
"............"
『A~l~ku~n!』
...... Tôi không nghe thấy gì. Không nghe thấy gì đâu. Hôm nay tôi muốn tận hưởng một cách thong thả trong phòng. Hiếm khi mới có cảm giác bình yên như thế này mà.
『Alfried=Slowlet-ku~n!』
"...... Không nghe thấy gì cả"
『Tui đây! Tui đây!』
Tôi không hiểu cái trò lừa đảo: tui đây tui đây đó đâu.
『THOR ĐÂY~!』
Giọng nói từ bên ngoài trở nên to hơn.
Dù có không nói thì tôi cũng biết là ai chứ.
『Hãy nghe chuyện của tui đi~!』
Cớ sao y lại không nghĩ đến việc tôi không có ở trong phòng chứ. Dù nói thế, đến mức này mà vẫn làm lơ, thì sẽ thật đáng thương, nên tôi đành thò mặt ra.
Khi kéo cửa sổ đằng gỗ ra, tôi thấy có Thor và Sara ở phía trước cổng dinh cơ.
Ma~, hắn hét to đến như vậy thì kiểu gì sẽ chẳng có ai đó đi ra kiểm tra tình hình thôi.
La to đến mức có thể vang xa đến tận đây lận. Mà~ chỗ này cũng yên lặng, chưa kể giọng của trẻ con vốn cao mà.
Khi nhìn kĩ thì mặt Thor không hiểu sao đang đỏ ửng trong khi cúi đầu.
Hắn đang phổng mũi trước Sara à. Tình yêu hướng tới chị Elinora đã đi đâu mất rồi?
Lúc tôi đang nhìn Thor với ánh mắt lạnh lùng, thì y đã nhận ra tôi.
Hắn nói một tiếng với Sara, rồi chạy phăng phăng về phía tôi.
"Al, hay nghe tui đi!"
"Đang nghe đây"
"Tôi, sẽ trở thành nhà mạo hiểm!"
"Hế~, đã quyết định rồi à!
"Al thì sao? Cùng làm nhà mạo hiểm chớ!"
Không ngờ hắn thực sự quyết định trở thành nhà mạo hiểm giả.
Mạo hiểm giả. Đó là những kẻ mưu sinh bằng việc nhận các ủy thác, đi đến những nơi trên thế giới để săn ma vật và kiếm lợi dựa trên chúng.
Cũng có lúc họ đến những nơi nguy hiểm để tìm kiếm những bí pháp chưa từng được khám phá. Lúc lại đi làm người hộ vệ cho quý tộc, hay thương nhân. Lúc thì đi thu thập những thực phẩm ngon lành, hay những loài thực vật quý giá. Lúc sẽ đi vận chuyển hàng hóa, hay làm tất cả mọi công việc, thậm chí cả đi móc cống.
Đương nhiên, những công việc có thành quả tốt sẽ đòi hỏi đến thực lực và niềm tin.
Kiểu như những mạo hiểm giả hàng đầu nổi danh trên thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một tập thể bao gồm từ người tốt đến người xấu mà ta phải phó mặc cho vũ khí và những người đồng đội của bản thân. Đàn ông ở thế giới này, chắc bất cứ ai cũng từng có một giấc mộng như vậy.
Cứ nhìn vào tương lai rực rỡ như thế, hẳn có biết bao nhiêu chàng trai trẻ đã biến mất đi mãi mãi rồi.
Dĩ nhiên là tôi xin miễn.
Tôi đã từng chết một lần và nhận được cơ hội sống cuộc đời mới.
Sinh mệnh này. Phải sử dụng một cách trân trọng.
"Không thích. Tôi muốn sống thong thả ở ngôi làng này thôi"
Bởi thế tôi đã nói một cách rõ ràng.
"Quả nhiên là vậy à. Tui đã nghĩ là sẽ bị từ chối rồi"
Thor không mang dáng vẻ chán nản, mà ngược lại còn trông khá nhẹ nhõm.
"Ma~, có nhiều chuyện muốn thảo luận. Tui vào phòng ông được chứ?"
"Không được"
"Tại sao chớ"
"Bởi hôm nay tôi muốn làm biếng trong phòng!"
Sara cười nhăn nhó khi nghe lời nói khó thể tin lại đến từ một đứa trẻ sáu tuổi như tôi.
"Vậy, đến nhà tui đê!"
Ông có nghe thấy lời tôi nói không vậy? Tôi đã bảo không muốn chui ra khỏi phòng cơ mà.
"Tôi chả muốn chui ra khỏi phòng"
Thì Thor suy nghĩ một chút, rồi bắn ra câu nói.
"Hôm nay chị tui ở nhà đấy"
"Tui sẽ chuẩn bị trong một phút! Hãy đợi đê!"
Tôi dọn dẹp bánh quy và hồng trà trong khoảnh khắc.
Cuối cùng là dập tắt cầu lửa, rồi mở cửa xông ra một cách mạnh mẽ.
Ganh!
"............"
Có cảm giác cánh cửa đập trúng một thứ gì đó.
Và người đổ gục ra trên hành lang là một người.
Trên tấm thảm trải nền nhà màu đỏ, có một người đang ngã gục, tựa như một con rối bị dứt chỉ.
Người đó mặt chiếc áo sơ mi thể tao dài tay màu trắng và chiếc váy dài màu nâu. Ở dưới mang một đôi quần tất dài màu đen.
Mái tóc đuôi ngựa màu đỏ nâu trông tựa như lụa đã che đi mất biểu cảm của người ấy.
Tôi cảm thấy lạnh rùng mình như thể máu đang bị rút sạch khỏi cơ thể. Có khi nào đây chẳng phải do bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông hay sao.
Nó vẫn chẳng thể so sánh được với sự lạnh lẽo như thế này đâu; khí lạnh, hàn khí đang tấn công lấy tôi.
Tôi cứ đứng ở hành lang, như thể quên đi và việc nháy mắt và hít thở trong khi nhìn chằm chằm thứ đang ngã gục ở đó.
Sau đó tôi với tay lên khuôn mặt như thể bị nó hút chặt lấy.
Tôi gặt mái tóc tuyệt đẹp đang che đôi mắt ấy ra thì ――
―― đó là khuôn mặt của chị Elinora, người đang nhắm chặt mắt.
[note25195]