[note24543]
"Lạ thật ...... không thấy anh Silvio"
Tôi đang xếp hàng ở quầy hàng di động, một hàng người đầy náo nhiệt. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa, trong khi lấy một tay bốc món đậu nêm muối đang cầm trên tay còn lại.
Dù đã quá trưa, đám người dân vẫn không giảm đi sự thịnh vượng, mà còn nâng độ huyên náo lên một nấc thang mới. Vang lên cuộc nói chuyện khá vui vẻ giữa cặp cha con[note24539] trong quầy hàng. Tôi có thể hiểu được sự sôi động này sẽ kéo dài đến tận tối đêm.
"...... anh Silvio thành trẻ lạc rồi chăng"
Thật khó cho một người nhỏ bé như tôi để tìm anh Silvio trong hàng người đông đúc này. Tìm cũng phiền lắm, tôi kết luận như vậy.
Không lẽ nào bị các đấng hủ nhân bắt cóc rồi? Câu hỏi đó hiện lên trong đầu, nhưng tôi nhanh chóng nghĩ không có chuyện đấy đâu. Do ngoại hình anh Silvo khá nổi bật thôi. Thật khó tin có chuyện như vậy khi nghĩ đến độ tốt trong trị an của làng Coliat.
『Mới nẫy mới có một shota tóc vàng siêu đẹp trai đó!』
『Kya~! Thật á!?』
『Êê! Lại còn nắm tay một cậu bé tóc đen nữa chứ! 』
『Gì chứ cái cảnh gây chảy máu mũi đó thế! Tôi cũng muốn chiêm ngưỡng nó~!』
『Mới đến ban nãy vẫn còn ở gần đây mà! Nhanh chóng tìm kiếm thôi!』
『Ưn ưn!』
『Nói mới nhớ, chông cô có ổn không đấy?』
『Biết thế nào được, cái tên đó! Giờ là lúc đi tìm shota tóc vàng kia mà~!』
『Cũng phải nhỉ!』
『『Gưhêhê』』
"...... Quả nhiên là bị bắt cóc rồi"
Tôi vừa thì thầm vậy, vừa nhìn các vị hủ nhân đang đi trên còn đường cắt ngang. Tôi có cảm giác có chuyện gì lớn xảy ra khi nghe cuộc nói chuyện này. Theo quan sát của bản thân, đã xác định đượcrằng anh Silvio là người mất tích đặc dị.
Tuy nhiên, đám hủ nhân có bảo là chiêm ngưỡng, thì không có vấn đề đâu.
Dù thế đi nữa, tôi khá bận rộn nên sẽ không di chuyển, nếu chả có vụ án nào. Chưa kể, có lẽ sẽ tìm ra nhanh hơn nếu giao việc đó cho mạng lưới hủ nhân.
Tôi giao phó anh Silvio đi lạc cho các vị hủ nhân và đi lang thang.
Kế tiếp ăn gì đây.
Tôi di chuyển cơ thể theo những mùi hương ngon lành.
Nhưng vẫn không hề gặp anh Silvio.
『Nee, tìm thấy chưa?』
『Hướng này không có!』
『...... rốt cuộc ở đâu chứ』
『Nola bảo nhìn thấy ở phía Tây đó~!』
『『Thật không!?』』
『Ta đi thôi!』
『Êê!』
Vì lí do nào, ngoài cảnh những cô gái đang nhanh chóng tụ họp và chạy quanh, không có gì đáng ngờ cả.
Tôi đổi hướng cơ thể đang đi tới phía Tây và đi về hướng Đông.
Không hiểu sao ấy? Hướng Đông có mùi thơm, mà tôi cảm giác sẽ có chuyện tốt nếu đi về hướng đó.
Tôi vừa chào hỏi những người dân làng đã bắt chuyện một cách hòa đồng, vừa tiến tới.
Ở hướng quảng trường, một đại hội vật tay đang diễn ra một cách phấn khích.
Sức nóng từ chỗ đó rất mạnh.
Khi lại gần, tôi thấy một người đàn ông đang cởi trần nửa thân trên một cách đầy sống động. Ông ta đang vung cánh tay và bả vai trong khi phô trương sức mạnh cùng cơ bắp của bản thân. Mà, là ông chú Roland à.
Ông chú gào lên và phô ra những thớ thịt của bản thân cho các quan khách.
Khi nghe thấy nó, đám người xem gào hét thét yell, hay giơ đồ ăn bằng một tay lên một cách sôi nổi.
Còn đối thủ của bác, Wester đang khoanh tay trong khi nhắm mắt. Vào lúc đó, chú bỗng mở to mắt, cởi áo ra, rồi ném nó đi.
『Ưôô! Thằng cha đó là kiểu trông gầy hơn khi mặc đồ à!』
『Nghiêm túc hả! Gầy đi cũng có mức độ~thôi chứ!?』
『...... cơ bắp đó ...... rốt cuộc chui ra từ đâu chứ』
『Tệ đấy, tôi lỡ cược cho Roland rồi』
『Không, hãy nhìn cánh tay của Roland đi!』
『Ưô~! Như khúc gỗ cơ à! Có thể thổi bay đầu goblin chỉ bằng một nhát ấy nhể!』
『......Cỡ đó thì đến cả orc cũng』
『...... Muốn được đống cơ bắp đó ôm ghê』
『『Ếh?』』
『Ưn?』
Westa cũng có những cơ bắp đẹp không thua gì Roland. Bình thường chú hay mặc trang phục thùng thình nên tôi đã không nhận ra. Không phải kiểu macho gầy gò, mà là kiểu cơ bắp phòng lên. Quả thật tôi khá tò mò xem cho đến giờ chú đã giấu đống cơ ngực đó ở đâu.[note24540]
Xương cổ Westa đang vang lên, cùng tiếng khớp ngón tay và một nụ cười tàn bạo hướng tới ông chú.
Ông chú liền đáp lại sự khiêu khích bằng cách khoe cơ bụng và cánh tay trông giống như khúc gỗ của bản thân.
『5 đồng tặc cho Roland!』
『Tôi đặt 5 đồng tặc cho Westa!』
『Lão đặt 1 tiền đồng luôn!』
『『『Ôôôôôh!』』』
Trong lúc 2 người đó lườm nhau, đám con bạc dân làng liền đặt tiền tới tấp.
Thật là, đàn ông trong cái làng này thích cá cược ghê. Ma~ chắc đây cũng là niềm vui ở một làng quê ít thú giải trí thôi.
Trong bầu không khí ngày càng tăng nhiệt lên đó, hai người họ đã đặt cùi trỏ lên cái thùng gỗ lớn và nắm cánh tay phải của nhau.
『Kyaaaaaaaaa!』
『Tuyệt ghê!』
『Cánh tay lực lưỡng của những người đàn ông đang đan xen vào nhau!』
『Những cánh tay rung lên cùng những giọt mồ hôi』
『『Đôi mắt nhìn nhau với khoảng cách đủ cho các hơi thở giao nhau ấy!!』』
Không hiểu sao, đám hủ nhân lại phấn khích lên ở đây. Giọng nói mang sắc vàng ấy vượt xa đám đàn ông, thậm chí còn sôi động hơn hẳn.
『...... năm nào đầu vật tay cũng nổi trong đám con gái nhỉ』
『...... aa, đúng vậy đấy』
『Người đằng kia chẳng phải vợ ngươi sao? Không nghe được điều gì hay sao?』
『Tôi hỏi một lần rồi, nhưng chả được chỉ cho. Kiểu luật lệ được truyền qua đời đời hay gì gì ấy』
『Ma~, cũng chẳng thấy nó là chuyện tội lỗi, chắc không phải thứ cần để ý nhỉ』
『Đúng vậy ha』
Đám đàn ông trẻ tuổi gần đây đang đưa ra những câu hỏi ngây thơ. Trên thế giới này có vô chuyện không biết thì sẽ hạnh phúc hơn mà.
Tôi vừa mang khuôn mặt đau đớn vừa rời xa mấy người đó. Bởi người người đang tăng lên đều đều, khiến một người lùn như tôi chẳng thể thấy được mấy ông chú nữa.
『Bắt đầu!』
『Ưôôôôôôôh!』
『Fưnnưnưưưưưưưh!』
Vào lúc hiệu lệnh bắt đầu vang lên, tiếng gần rống của những con bạc và giọng nói sắc vàng của mấy hủ nhân bao trùm khắp quảng trường.
×××
"Mái tóc xanh mượt tuyệt đẹp đó là!"
Ánh mắt tôi lướt qua mái tóc của chị gái yêu mến kính trọng đấy. Mái tóc làm tôi liên tưởng đến dòng sông trong vắt ấy, không sai được chính là người đó.
Chị ấy rẽ ở góc, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn, nên tôi nhanh chóng đuổi theo quý cô ấy.
Trong lúc chạy, có cảm giác ai đó lên tiếng gọi tôi. Nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đấy.
Rồi lúc rẽ, tôi nhìn thấy hình dáng từ đằng sau của Ema onee-sama.
Cái gáy màu trắng ẩn sau mái tóc màu xanh. Hôm nay chị không phải tham gia tập huấn của tự cảnh đoàn, nên không xuất hiện trong bộ trang phục luyện tập và thanh kiếm gỗ trên tay thường thấy. Trông như một cô gái làng quê trong chiếc váy dài màu nâu, để lộ ra đôi tay trắng trẻo và cái eo thon thả. Một cảm giác tươi mới khác với mọi khi. Tôi tiến lại gần và lên tiếng gọi.
Khi tính làm thấy, tôi nhận ra một thằng nhãi mang khuôn mặt phúng phính sẫm màu và chiều cao ngang tôi, đang đi bên cạnh Ema onee-sama.
"Ema-san, tên đó là ai!"
"Ế?"
"Haa? Ai thế, tên này?"
Cùng lúc Ema onee-sama quay đầu lại, cậu nhóc tàn nhang liền ném ra một lời đầy vô lễ.
Đột nhiên gặp rồi gọi người khác là tên này là thằng nhãi thế nào vậy.
"Không, chẳng phải ngươi là bên đầu tiên gọi tên này hay sao"
Chắc do giọng nói trong tim tôi đã rò rỉ ra, tên nhãi lườm tôi bằng nửa con mắt.
"Kora! Thor! Không được nói chuyện kiểu ấy chứ! Bởi người này là con trai thứ của ngài lãnh chúa, ngài Alfried đó"
"Ếế~? Tên này á?"
"Không được gọi vô lễ, kiểu tên này như thế! Xin lỗi ngài Alfried, việc có đứa em trai hành xử kém thế này"
Ema cười gượng và ấn đầu cậu nhóc được gọi là Thor xuống.
"...... bảo hành xử kém ...... chứ chị ở nhà cũng ~~"
"Em lảm nhảm cái gì đó"
Ema onee-sama véo má Thor, người đang làu bàu tỏ vẻ hờn dỗi.
Ổn không vậy? Cậu nhóc Thor đang rớt đầy nước mắt. Cái má bị kéo đến mức có thể thấy lợi và cuống họng luôn.
Khi Thor gào thét "Đau quá đau quá! Em biết rồi mà!" thì cánh tay ấy mới thả cái má ra, nó trở lại vị trí cũ như thể cao su vậy.
"Êttô, xin lỗi chuyện ban nãy. Tôi là Thor, em trai của Ema. Sáu tuổi"
Thor vừa xoa mà, vừa chào trong nước mắt. Thực ra Ema onee-sama rất khỏe ha.
"Tôi là con trai thứ của lãnh chúa, Alfried. Hân hạnh, tôi sáu tuổi và có chị gái cùng anh trai"
"Ưn? Chị gái? Lãnh chúa? Không lẽ nào!"
"Ưn?"
Khi nghe tôi tự giới thiệu, Thor nghĩ đến cái gì đó, sau đó lớn tiếng.
"Tôi hỏi chút được không, Alfried-sama?"
"Ưn? Có chuyện gì?"
Đột nhiên Thor hạ mình thấp xuống. Cái gì thế. Thái độ của Thor không thay đổi lúc hiểu ra tôi là con thứ của lãnh chúa. Tuy nhiên cử chỉ của cậu ta thay đổi mạnh mẽ hẳn là do điều tôi nói rồi.
Trong lúc nghĩ chuyện đó, Thor nói gì đó với Ema onee-sama, rồi dẫn tôi ra góc đường.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy. Tôi không đọc nổi suy nghĩ của Thor.
"Thế? Có chuyện gì?"
"Êttô, sono ...... cái đó ấy. Cái đó"
Khi tôi hỏi, Thor bắt đầu nhanh chóng tỏ ra rụt rè và nói một cách khó hiểu. Hành động lắc mông khi e thẹn có gì đó khá thú vị.
"Ta có phải mẹ ngươi đâu, chỉ nói có thế sao mà hiểu nổi"
"Ano, bởi thế ấy. Ngài ~~ có người đính ước chưa?"
"Hử? người đính ước là cái gì?"
Tuy không hiểu sao, việc giọng nhỏ xíu cùng tiếng nói lí nhí cái gì đó, trong khi cúi mặt xuống thật là khó nghe.
"Ý~tôi~là! tôi muốn hỏi ngài Elinora có người đính ước chưa!"
"............ Ế? HÁÁÁÁÁÁÁÁ~!?"
[note24541] [note24542]