[note23829]
"Ừm~......
Tôi thức dậy trong tiết trời lạnh lẽo của mùa đông vào một buổi sáng rực rỡ.
Có lẽ tôi đã dậy hơi sớm. Dù chắc chắn mấy cô hầu gái và Baltro hẳn đã dậy sớm để chuẩn bị cho bữa sáng từ lâu rồi nhỉ.
Ở thế giới này, do không có nguồn thắp sáng, kiểu như đèn điện giống Nhật Bản, nên mọi người sẽ nhanh chóng đi ngủ khi trời trở tối. Một lối sống lành mạnh phải không.
Dù tôi vẫn thường thức khuya nhờ sử dụng ma pháp vô thuộc tính 『Light』.
Tuy nhiên, đáng buồn thay. Tôi mới chỉ sáu tuổi. Cơ thể này không thích ứng được với việc thức khuya, tôi nhanh chóng buồn ngủ và chìm vào những giấc mơ. Maa, dù là nguyên nhân gì đi nữa, tôi cũng vẫn đi ngủ sau vài luyện tập ma pháp hằng ngày vào lúc cạn kiệt ma lực mà.
Mà chuyện đó sao cũng được. Tôi vẫn còn thấy buồn ngủ. Thật chẳng muốn chui ra khỏi chăn trong tiết trời lạnh lẽo này. Tại sao con người lại cảm thấy yêu cái chăn vào mùa đông nhỉ. Dù rèn luyện ma pháp bao nhiêu đi nữa, tôi vĩnh viễn không sao thắng nổi ma lực của cái chăn trong mùa đông.
"AA, chăn ơi. Ta không thể rời xa nổi ngươi đâu. Ta hứa chắc chắn đó"
Tôi thì thầm những lời yêu thương với cái chăn và ôm chặt lấy nó. Thật vui mừng khi tôi cảm nhận được hơi ấm áp đang đáp lại.
AA ...... Có cảm giác như cơ thể tôi đang lơ lửng trong vũ trụ vậy. Thật hạnh phúc làm sao.
Nhưng con người đâu thể cứ thoái mái nằm mãi trong chăn như vậy được.
Tuy nhiên, nếu thời gian cứ trôi chậm thế này, tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của chăn gối.
"......Nguy rồi, tự nhiên buồn đi tè ghê"
Giờ mà ra khỏi chăn, hơi lạnh lẽo của bên ngoài hẳn sẽ đánh tan cơn buồn ngủ của tôi mất.
Nên vứt bỏ cảm giác thoải mái này, hay cứ tiếp tục bảo vệ nó trong khi chịu đựng những đợt tấn công dữ dội của cơn buồn tiểu đây.
Tôi buộc phải chọn một trong hai hướng đi. Phải chăng đây chính là những xung đột mà các nhân vật chính, anh hùng hay hero phải trải qua trong các câu chuyện kể.
".........Không ổn rồi. Tôi muốn đi toilet"
Cơn buồn tiểu ngăn không cho tôi tiếp tục ngủ thêm lần nữa. Nói cách khác, chỉ còn cách nhanh chóng đi vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp thôi. Dù chuyện này sẽ làm mắt tôi tỉnh mất, nhưng buộc phải làm thôi.
Nhưng mà, tôi vừa mới trao lời ước hẹn đến chăn yêu mà. Xé bỏ lời hứa ngay vậy, liệu tôi có được tha thứ không nhỉ?
"Ưm aaaaa"
Nội tâm tôi đang xung đột khá gay gắt.
"...... Quyết định xong. Tôi phải tiến về phía trước thôi"
Tôi nâng mí mắt nặng trĩu lên và cố mở nó ra.
"Ku!"
Ánh sáng từ ngày mới đang đổ xuống, đốt cháy con ngươi tôi một cách không thương tiếc.
Mắt đã mở được rồi. Nhưng hành trình đến được toilet hãy còn gian nan lắm.
Dù thế đi chăng nữa, tôi sẽ vẫn tiến về phía trước.
Tôi nhẹ nhàng thò chân ra khỏi chăn.
"Aaaaaaaaaa! Lạnh quáááá!"
Một cơn lạnh như kim châm đang tấn công chân tôi.
Tôi ngay lập tức muốn kéo chân lại vào trong chăn. Bây giờ hãy còn kịp đó. Nếu giờ cho chân vào chăn, chiếc chăn yêu sẽ làm cho nó ấm áp trở lại thôi.
Nhưng chuyện đó nào có được!
Hiện giờ cơn buồn tiểu đang vùng lên mạnh mẽ, báo hiệu thời điểm bùng nổ sắp đến gần.
Tôi còn phải bảo vệ niềm kiêu hãnh của bản thân nữa chứ.
Nếu giờ niềm kiêu hãnh này bị tổn thương, hẳn người đời sẽ chỉ tay vào tôi và cười giễu cợt đó.
Một người đàn ông không thể để chuyện đó xảy ra được.
Trong chớp mắt, tôi cử động rồi nhảy ra khỏi chăn.
Có cảm giác tấm chăn yêu thương đang cố níu kéo tôi trở lại.
"Ta xin lỗi"
Thứ tự nhiên mang tên "giữa đông" đang bủa vây, tấn công toàn thân tôi một cách dã man.
Tôi ngay lập tức chỉnh sửa lại cái chăn để hơi ấm không thoát ra ngoài.
Sau đó, tôi tưởng tượng nơi có toilet và dịch chuyển đến một cách chi tiết.
Khi dịch chuyển đến toilet, tôi kéo quần xuốngーー
"Ha!......Tưởng gì, là mơ à. Sao mình có cảm giác nó như thật vậy"
Hiện giờ đang là mùa thu. Hiển nhiên chẳng có cơn lạnh xuyên da hay sự tấn công mạnh mẽ nào từ thiên nhiên cả. Bên cạnh đó, tôi đang nằm trên giường chứ không phải trong chăn.
Thời tiết ban sáng làm ta cảm thấy lạnh lúc mới tỉnh dậy, nhưng cơ thể sẽ trở nên ấm lên khi vận động mà.
"Ha! Không lẽ nào mình đái dầm rồi!?"
Tôi nhanh chóng xác định chỗ đũng quần.
Bởi tôi đã mơ như thế. Nên hoàn toàn có đủ khả năng xảy ra rồi.
"...... May quá. Chẳng có gì"
Niềm kiêu hãnh của tôi không hề bị tổn thương.
"Được rồi, giờ ngủ thêm giấc nữa nào"
Bởi tôi đã đâu thể ngủ thêm lần nữa trong giấc mơ mà.
Tôi dần chìm ý thức bản thân vào trong bóng tối, trong khi tận hưởng sự thoải mái của đệm và cảm giác tiếp xúc da thịt đến từ chăn.
Kon kon
"Al, em dậy chưa?"
Có tiếng gõ cửa ngoài hành làng, là giọng nói của anh Silvio.
"Em đang ngủ"
".........nee, Al"
"Không được đâu"
"Anh vẫn chưa nói gì mà?"
"Dù thế cũng không được đâu!"
"Không, anh bị chị Eliーー"
"Không được! Em chẳng nghe thấy gì cả. Anh hãy đi đi"
"......haa. Anh hiểu rồi"
Không rõ do đầu hàng trước sự bướng bỉnh của tôi hay đang choáng vàng trước nó, anh Silvio đã biến mất khỏi trước cánh cửa.
Thật là, tự nhiên anh làm cản trở giấc ngủ thứ hai của tôi chứ. Chưa kể việc anh Silvio đến phòng tôi sớm thế này thật hiếm có.
Tuy nhiên, do cơn buồn ngủ của tôi đã chiến thắng sự tò mò về chuyện của anh Silvio, nên thôi, chẳng muốn nghĩ đến nó nữa.
"AL"
"........."
Giọng của anh trai và chị gái khác nhau đến vậy sao. Tôi có thể khả định đây là giọng chị Elinora được nhỉ. Chị đang nói một câu chẳng có hình thức gì cả nhỉ? Tôi thấy cảm giác gì đó trong lời nói toát ra từ chị ấy. Chỉ một tiếng Al nhưng lại bao hàm biết bao nhiêu sắc thái, không chỉ đơn thuần là tiếng gọi tôi.
"Em dậy rồi nhỉ? Nếu vậy, chẳng phải ban nẫy em đã nói chuyện với Silvio rồi còn gì?"
Tôi cảm thấy thực sự gần đây anh Silvio hay nói dư thừa ghê.
Nếu chỉ nghe vế sau của câu đó, thì chẳng thể không nghĩ đó là lời nói ghen tị của một cô gái xinh xắn. Phải, đây chính là sự ghen tị đáng yêu của một cô gái. Nếu vậy, một đàn ông cần im lặng và chấp nhận nó. Phải, im lặng thôi.
".........Chị vào đây"
Nhanh quá. Chị ấy đưa ra quyết định nhanh quá.
Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, tạo tiếng kiii. Tại sao hôm qua tôi lại quên khóa cửa chứ. Mà giờ hối hận thì cũng đã trễ rồi.
"Hãy dậy mau, Al"
Tuy bị chị Elinora gọi dậy, tôi vẫn đang ngáy với một khuôn mặt đầy ngây thơ.
Dù nhìn thế nào, đó cũng là cậu em trai đáng yêu phải không.
Chị Elinora đang chạm vào mái tóc mái màu hạt dẻ của tôi.
Sau đó, chị dừng tay và dồn hết sức vào cánh tay.
"Chờ chờ chờ chút! Đau Đau! Sọ em đau quá!"
Đó là ngón đòn Iron Claw.
"Em nghĩ mình có thể lừa chị bằng một khuôn mặt giả tạo như vậy hay sao?"
"Phải, nếu nghĩ kỹ lại thì bản thân em quả là ngu ngốc thật"
Nghe tôi nói vậy, chị Elinora liền nới lỏng tay ra. Dù chị không hề thả tay ra khỏi đầu tôi.
"Chị có thể buông tay ra không ạ?"
"Chưa được đâu"
May quá. Cứ tưởng chị ấy sẽ bảo:『Không phải đầu em cần một cái vòng hay sao?』.
"Chẳng phải hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội thu hoạch hay sao, đâu cần thiết phải dậy sớm đến thế. Bá tước Melna và tử tước Yurina cũng bảo hôm nay cũng sẽ thư thả ở dinh cơ hay sao ạ"
"Tử tước Yurina ấy. Chú ấy bảo bởi Al lúc nào cũng mang cái miệng mỏng như vậy, nên mới phải chịu đau đớn hoài đó?"
Cái miệng mỏng với cái ngực phẳng. Bên nào mới là bên có tội nhỉ.
"Đau quá!? Lần này em đã nói gì đâu!?"
"Trực giác phụ nữ trong chị mách bảo nên đánh em trận"
Lại cái lời tiên tri đó à. Cứ tin theo cái lời tiên tri đó hoài là đánh giá của bản thân sẽ bị suy giảm đó. Chị phải coi trọng nó hơn nữa đi.
"Dù sao đi nữa, hôm nay có buổi huấn luyện sáng đó"
"Bố Nord đâu có nói như vậy đâu"
"Chuyện này mới quyết định sáng nay. Lúc bá tước Melna và Roomba đến, bố đã bảo: Vậy chúng ta đi luyện kiếm đi"
Chết tiệt, bác đã đi vu vơ khắp nơi, vừa mới về mà đã bày trò thế sao. Gần đây bác toàn lao động chân tay ở làng mà, tại sao vào hôm nay bác lại đến chơi chứ.
Rõ ràng Roomba có bảo trước khi mùa đông đến sẽ trở về vương đô một lần nhỉ. Sau đó, bác sẽ trở lại làng Coliat ổn định.
Bởi bác là một người thú vị và tốt bụng, nên tôi rất vui. Roomba còn là mạo hiểm giả hạng B nên rất đáng tin cậy.
Tuy giờ nó chẳng liên quan đến chuyện này tẹo nào.
"Nếu vậy thì em chỉ làm phiền họ thôi. Chúc chị ngủ ngon"
"Nhưng em được bá tước Melna và Roomba đích danh chỉ tên đó."
Nếu dùng anh Silvio như cái khiên để dâng lên bọn họ cũng không được ạ?"
"......... cái khiên"
Ứm? Tôi có cảm giác nghe thấy tiếng gì đó ngoài hành lang.
"Silvio cũng vô ích thôi. Nó sẽ bị đánh bại ngay mất thôi"
".........bị đánh bại"
"A, cũng phải nhỉ. Anh Silvio có khả năng phòng ngự thấp mà"
Trong quá khứ khi sử dụng lá chắn Silvio, tôi đã xác nhận được chuyện này.
".........Khả năng phòng ngự thấp"
"Hora, nếu em hiểu rồi thì đi thôi"
Đã bị bá tước Melna gọi thì hết cách rồi. Việc ngủ bù lần hai đành hẹn lần sau vậy.
Cuối cùng chị Elinora cũng bỏ tay ra khỏi đầu tôi. Chắc không hằn dấu tay đâu nhỉ. Tôi vừa xoa trán, vừa ra khỏi phòng với chị Elinora.
"Silvio, em quỳ gối làm gì ở đó vậy? Đi huấn luyện thôi"
Khi tôi đi ra hành lang, đột nhiên anh Silvio quay ra bảo.
"......... Al, buổi tập hôm nay. Em hãy chuẩn bị tinh thần đi"
Anh Silvio tự nhiên nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc.
Ừm? Hôm nay có cả bá tước Melna và Roomba, nên buổi tập hôm nay chắc sẽ nghiêm khắc lắm mà?
"Ừm. Em sẽ cố gắng"
Tôi đáp lại với một nụ cười rực rỡ.
Cả hai chúng ta cùng cố sống sót qua hôm nay thôi!
[note23830]