Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 032: Angel Smile




[note23666]

Khi theo bá tước Merna và tử tước Yurina trở về dinh cơ nhà Slowlet, tôi thấy một chiếc xe ngựa lạ đang đỗ trước cửa.

Tôi không thấy con ngựa hay người lái xe đâu.

Đâu thể có chuyện không có người theo hộ vệ hai người quý tộc như họ chứ, chắc mấy người đó đã vào bên trong rồi nhỉ.

Phần gỗ thiết kế xe trông khác với những chiếc xe ngựa bình thường.

Đó là một chiếc xe ngựa chở người, khác với chiếc chở hàng của Triela.

Ngoài ra, có một huy hiệu hình đại bàng ở thân xe, biểu thị đây là xe của quý tộc.

"Xe ngựa của chú đó"

"Huy hiệu hình đại bàng ạ"

"Êê, đó là huy hiệu truyền thống của nhà chú. Đây là món quà mà tổ tiên chú nhận cùng với tước hiệu từ hoàng gia"

"Ra vậy. Trông đẹp quá. Chiếc xe ngựa ở phía trong là của bá tước Merna ạ? Nó có huy hiệu thanh kiếm ạ"

Có thể thấy rõ một chiếc xe ngựa to ở phía trước xe của tử tước Yurina. Nó cũng có huy hiệu ở thân xe giống của tử tước Yurina. Nó cực lộng lẫy, khá xứng đáng với tước vị của một tử tước.

"Maa, huy hiệu của ta hay Yurina đều khá mờ nhạt so với huy hiệu của nhà Slowlet mà"

"Là một con rồng nhỉ"

Bá tước Merna và tử tước Yurina đều lắc vai.

Nhân tiện, nhà tôi cũng có xe ngựa. Tuy không phải một cái lỗng lẫy, nhưng nó có gắn một cái huy hiệu hình con rồng.

Chẳng sai khi nói con rồng là đại diện cho bố Nord.

Hình như những câu chuyện về bố Nord, kẻ giết rồng rất nổi tiếng ở vương đô và các buổi kịch về nó vẫn đang công chiếu.

Mình nhất định phải đi xem mới được.

Chắc chắn mấy đứa trẻ con sẽ thấy thích thú và la hét ầm ỹ một cách đầy ngây thơ 『Kẻ giết rồng!!』.

Khi tưởng tượng cảnh bố Nord sẽ cười xấu hổ lúc bị trẻ con nhìn với ánh mắt ngây thơ như vậy, tôi đã bật cười.

"Kẻ giết rồng ...... pư pư"

Xin lỗi bố Nord. Con đã cười hơi nhiều. Bị gắn một cái tên ảo tưởng vậy, bố thấy xấu hổ là chuyện hiển nhiên rồi.

"Thằng nhóc này đang cười cái tên hiệu của bố nó kìa. Pưpưpư"

"Vô, vô lễ ghê. Việc cười thế ......Kưkưkư"

Tử tước trách mắng bá tước Merna, nhưng chú cũng đâu thể ngăn bản thân nhịn cười nổi, thật không có tí thuyết phục gì cả.

"Nếu ta mà có cái tên như vậy, chắc ta sẽ chết vì xấu hổ lúc bị gọi thế mất"

"Kưkưkư ...... cười vậy thì tội nghiệp quá"

"Kẻ, Kẻ giết rồng"

"Thôi đi nào. Làm chú đau quặn bụng lên rồi"



"Kưkưkư ...... ihahahaha!"

Có vẻ tử tước Yurina không chịu đựng nổi trước lời thì thầm của tôi và bật cười mất rồi.

Tuy toát ra vẻ quyền quý, nụ cười của chú ấy thật thú vị.

『Ai là kẻ giết rồng đó? Xấu hổ? Tội nghiệp?』

"""........................"""

Thôi chết rồi. Chúng tôi mải sa đà vào câu chuyện quá, mà không nhận ra bố Nord đã ở sảnh vào.

Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy bộ mặt mỉm cười của kẻ giết rồng.

Có thể thấy vài sợi gân xanh hiện ra trong nụ cười thanh nhã đó, nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại.

Con người thật kỳ bí, trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn có thể mỉm cười.

"Quý tộc của vương quốc Misfiste, bá tước Darius=Merna đã có mặt"


"Đồng quý tộc của vương quốc Misfiste, tử tước Eustelle=Yurina đã có mặt"

Dù mang ngoại hình thường dân, khí chất quý tộc của hai người họ vẫn toát ra rõ ràng.

Thái độ thay đổi nhanh ghê.

Họ thật đáng ngưỡng mộ!

"Chào mừng đến nhà Slowlet. Xin hãy cho phép con trai thứ của nhà Slowlet được vinh hạnh tiếp đón nồng hậu hai người"

Tôi nhanh chóng đi đến lối vào và mời bá tước Merna và tử tước Yurina vô nhà.

"Ồ, phiền quá. Cậu con thứ của nhà Slowlet thật lịch sự"

"Xin cám ơn"

Hai người nở nụ cười mềm mỏng và bước chân vào dinh cơ.

Và cũng như một dòng nước, tôi cũng bước vào theo.

"Hãy chờ chút đã"

Giku

"Có bày trò cũng không thoát được đâu. Có vẻ ta cần nói chuyện từ từ với bá tước Merna và tử tước Yurina rồi. Kế đến là với Alfried. Lát nữa con hãy cầm kiếm gỗ ra sân sau nhé"

Bá tước Merna và tử tước Yurina nhìn tôi với ánh mắt thông cảm.

Nói cách khác, để phục vụ cho việc tiếp đón cần đến sự huấn luyện thể chất nhỉ.

Thế rồi, chúng tôi lần lượt đi vào tầng một dinh cơ theo thứ tự: bố Nord, tôi, bá tước Merna và tử tước Yurina.

Dù tôi vẫn mang hi vọng 『Bố Nord sẽ quên chuyện ban nẫy nhỉ?』.

"Ta đã dẫn phu nhân Linaria đến phòng khách trước rồi"

Chúng tôi đi đến phòng khách. Một đứa trẻ sáu tuổi như tôi có đến đó cũng đâu làm được gì, vì vậy khi bố Nord rẽ ở góc, tôi rẽ đi theo hướng ngược lại.


"Ôttô, Al, con đi đâu đó? Phòng khách ở hướng này mà?"

"GƯê!?"

Cánh tay ác ma của bố Nord đã tóm được cổ tôi.

Chết tiệt! Tôi đã nghĩ đó là lúc hoàn hảo rồi chứ. Bố Nord có mắt ở sau lưng à.

"...... Con tính đi vệ sinh ch......"

"Con là đứa trẻ ngoan mà nhỉ. Chắc không tính lợi dụng cơ hội bỏ trốn đâu nhỉ"

Ra, ra vậy. Nói cách khác, nếu tôi cư xử như một đứa trẻ ngây thơ thì sẽ được chạy thoát ra. Ra vậy.

"Chỉ cần qua chào hỏi. Người chưa chào phu nhân Linaria chỉ còn mỗi con thôi. Vậy nên hãy đi theo chúng ta"

"Vâng"

Hiển nhiên, bá tước Merna và tử tước Yurina không bảo vệ tôi.

Ngược lại, họ còn đang vui vẻ nhìn tôi.

Tôi cứ tưởng họ sẽ nói hộ cho, kiểu như 『Cho thằng bé đi vệ sinh cũng được sao?』. Nghĩ vậy, tôi chuyển ra nghĩ cách trốn khác, bằng cách sử dụng chị Elinora hay mẹ Elna.

Do đó, tôi phải nghiêm túc đi chào phu nhân Linaria, để không làm trát bùn vào mặt bố Nord.

Dù tôi nghĩ mặt bố Nord đã bị trát đầy bùn rồi.

Ngoại hình chị Elinora cũng được, nên chắc chị không có vấn đề gì trong việc chào hỏi nhỉ.

Emma onee-sama cũng gọi chị là Elinora-sama nhỉ.

Nhân tiện hôm qua, khi tôi cất lời cầu xin trong buổi huấn luyện 『Elinora-sama, xin ngài hãy nương tay!』thì những cú đập bằng kiếm gỗ của chị ấy khốc liệt hơn bình thường đến vài lần.

Có vẻ chị cảm thấy khó chịu hơn là thấy được tâng bốc khi bị tôi gọi là 『Elinora-sama』

Dù không có vấn đề lúc tôi xin tạ lỗi. Cái đó nhỉ? Sự thành tâm à?

Khi xin tạ lỗi, tôi không toan tính gì cả. Tôi chỉ đưa ra những lời nói để cầu xin tha cho mạng sống của mình.


Câu chuyện chỉ có vậy, mà cũng chẳng có vấn đề gì với anh Silvio cả. Anh chỉ cần làm vẻ mặt thanh tao đó, thì dù anh có làm chuyện gì nữa, thì cũng sẽ được bỏ qua ở bất cứ đâu trên thế giới này thôi. Tôi nghe kể nụ cười đó còn hạ gục cả mấy bà vợ trong số mấy người di dân đó.

Miễn anh không bị phụ nữ đâm sau lưng trong tương lai là ổn thôi.

Không hiểu sao tôi thấy mình thật thấp kém. Không được, không được, không nên nhìn mọi thứ bi quan chỉ bởi mặt mình kém tiêu chuẩn chứ.

Alfried chỉ mới sáu tuổi thôi đó. Còn chưa biết trong tương lai khuôn mặt bản thân sẽ tốt xấu ra sao mà. Lạc quan lên, lạc quan lên.

"Tôi đây"

Trong khi mải suy nghĩ vậy, chúng tôi đã đến phòng khách, bố Nord gõ cửa.

Sara nhẹ nhàng mở cửa phòng khách từ bên trong để chúng tôi đi vào trong.

"Eustelle!"

Khi chúng tôi bước vào, một thiếu nữ đang ngồi trên ghế sô-pha cất giọng nói.


Thứ tôi ấn tượng đầu tiên là cô gái đó quá nhỏ bé. Chiều cao khoảng 140 cm.

Cô có làn da trắng, mặc một cái váy công chúa màu hồng làm bằng chất lượng cao cấp.

Cô có một mái tóc nâu dài đến eo, cô đang vui mừng đến chỗ tử tước Yurina.

Phải, thay vì gọi là thiếu nữ, nên gọi là một cô gái nhỏ thì hơn.

"Linaria!"

Tử tước Yurina nhẹ nhàng đón nhận cái ôm của phu nhân Linaria.

Nếu thêm quá nhiều sức, người đàn ông có thể làm gẫy cánh tay của một cô gái. Mà phu nhân Linaria là một người khá mảnh dẻ.

Tử tước Yurina đang làm một khuôn mặt có chút xấu hổ. Không còn thấy hình bóng ga lăng đầy thông minh đâu nữa.

AA, sai rồi.

Chú ta là một lolicon.

Từ giờ, tôi sẽ gọi tử tước Yurina là tử tước Lolina trong thâm tâm.

"Gôhôn"

Hai vợ chồng tử tước Yurina đang chìm vào thế giới của riêng mình liền trở lại bình thường sau tiếng ho nhẹ của bố Nord.

May quá. Tử tước Yurina vẫn còn chút lí trí.

"Linaria, em vẫn chưa chào hỏi đó"

"A, đúng rồi. Xin thứ lỗi. Tôi là Linaria, vợ của tử tước Yurina. Rất hân hạnh được gặp mặt, bá tước Merna và Alfried-sama"

Thiếu nữ ...... cô gái nhỏ đang làm một cử chỉ cúi đầu khá đáng yêu.

Tai cô có chút ánh đỏ, chắc do còn xấu hổ về việc bị nhìn thấy ôm nhau ban nẫy.

"Quả là một cô vợ đáng yêu đúng như lời đồn. Tôi là bá tước Darius=Merna. Rất hân hạnh"

Linaria khẽ co tay lại với một khuôn mặt đỏ rực và đáp lại: 『đáng yêu ư......không có chuyện đó đâu』.

Giờ mà khen tiếp, chắc cô ấy đổ gục ra mất nhỉ.

"Tôi là Alfried, con trai thứ nhà Slowlet. Hân hạnh được tiếp đón cô đến đây ngày hôm nay"

Phu nhân Linaria nhìn tôi, một người bé hơn cô, và tỏ chút bối rối.

Tôi hơi thả lỏng bản thân chút.

"Cám ơn lời chào đầy lịch sự. Mong được ngài giúp đỡ, Alfried-sama"

Phu nhân Linaria nở nụ cười với tôi.

AA, hẳn nụ cười này đã đánh gục tử tước Lolina.

Tôi xác nhận được điều này trong khoảnh khắc đó.

[note23667]