Hầu như mọi người dân làng đã thu hoạch xong lúa mạch và nông sản, nên lễ hội thu hoạch sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Đây là lễ hội hàng năm mà dân làng chờ đợi. Trong thời gian lễ hội, hầu hết mọi người đều không làm việc, mà sẽ ăn uống và nhảy múa để mừng cho nông sản bội thu năm nay. Nếu bị mất mùa thì phạm vi lễ hội sẽ bị thu nhỏ, nhưng hiếm khi xảy ra chuyện như vậy. Trong trường hợp mất mùa, đó sẽ thành lễ hội cầu mong cho năm sau sẽ bội mùa.
Do năm nay bội mùa lớn, cộng thêm tiền kiếm được từ cờ lật nữa, nên lễ hội năm nay sẽ cực kỳ rực rỡ. Chưa kể, những người bố Nord quen biết như bá tước Merna và tử tước Yurina sẽ đến thì phải.
Thành ra, gia đình Slowlet chúng tôi cũng cực bận rộn để tiếp đãi những món ăn cho phù hợp.
Lễ hội chính diễn ra vào buổi tối nên chắc sẽ còn bận rộn hơn nữa.
"Ô~i, rau chưa xong à~?"
"Vâng, có đây, có đây"
"Không đủ đĩa rồi~"
"Được rồi, mau cắt đống rau đó cho tôi đi"
"Em hiểu rồi!"
"Chờ đã Mina, đó là đĩa dùng cho khách, không được dùng đâu"
Từ phòng bếp và phòng phân phát thức ăn ra cho khách đang vang lên những âm thanh bận rộn.
Có vẻ vất vả ghê.
Bởi bị gọi tham gia đại hội cờ lật, tôi đang hướng tới nơi thường tổ chức nó, quán ăn của bác Seria.
Khi vào quán ăn, có khoảng bốn mười người đang tụ tập rồi, gồm cả nam lẫn nữ. Như mong đợi, dẫu đã được mở rộng, quán Seria vẫn trở nên chật chội với số lượng như thế.
Nữ giới tuy không tốn không gian mấy, chứ mấy người đàn ông như ông chú Roland chắc phải chiếm đến không gian hai người đó.
"Khách sẽ tăng thêm nữa ạ?"
"Ừm? Ô~, Alfried-sama đến rồi kìa. Vẫn còn tăng thêm khoảng hai mươi người nữa cơ"
"Vẫn còn tăng thêm sao? Quả thật họ không cho vào nổi đâu"
"Nếu ta dùng cả bên ngoài thì sẽ ổn thôi"
Ông chú đang cười vui vẻ do có tâm trạng lễ hội.
"Nee nee bác Seria, đặt bàn ghế ở ngoài cũng được ạ?
"Aa, thật tốt biết bao nếu có thể giảm bớt đám đàn ông bẩn thỉu nhỉ. Ta sẽ nhờ cháu đó."
"Bư~ bư~!"
Tôi lấy được sự cho phép lắp đặt từ bác Seria, người đang chuẩn bị đồ.
Đám đàn ông đang "bư bư" liền im lặng ngay lập tức, sau cái lườm mắt của bóc Seria.
Trong khi đó, tôi đặt bàn ghế được làm từ thổ ma pháp ở bên ngoài quán ăn.
Theo trí tưởng tượng của tôi, nó giống hệt những cái ghế bên ngoài tiệm giải khát vậy.
Hôm nay cũng không nắng gắt lắm, tôi sẽ không lắp cái dù lớn làm bằng thổ ma pháp vì hẳn nó sẽ gây cản trở.
Giờ tôi xác nhận mọi thứ hoàn thành.
Hơi chút góc cạnh nên chắc khá thô mịch, nhưng tay nghề cũng tạm được mà nhỉ?
Nếu chưa đủ đẹp, thì tôi đặt thêm tấm vải có sắc là ổn thôi. Dù vậy, nó sẽ khá khác với hình ảnh quán ăn của quán bác Seria, nên chắc chỉ tạo cảm giác không hòa hợp thôi.
"Ma pháp có thể làm những thứ như thế này một cách dễ dàng vậy à?"
Một người thanh niên đứng cạnh ông bác, có vẻ mặt tri thức với mái tóc nâu, lên tiếng.
"Không, không có chuyện đ...... ít nhất tôi chẳng thể làm được ma pháp ở quy mô cỡ như vậy"
"Tôi có hỏa thuộc tính, nhưng châm lửa đốt củi ba lần một ngày là hết mức rồi?"
"Chẳng phải kỳ quặc khi so sánh Roland với Alfried-sama sao"
"Mà này Vesta có thủy thuộc tính nhỉ? Ngươi làm được cỡ nào chứ?"
"Nghe rồi giật mình đi. Ta có thể làm một lượng nước đầy được cái xô đó!"
"Ừ ha. nhỏi nhê ha. Cỡ vậy thì lúc có hỏa hoạn cũng chẳng dập nổi lửa nhâu nha."
"Lão bảo cái gì! Lão châm được lửa xong là cũng vô dụng còn gì!"
Mấy người đàn ông Roland và Westa vừa to tiếng vừa nắm áo nhau.
"A~ a~. Đã bảo nguy hiểm mà~"
Mấy cái bàn ghế tạo bởi thổ ma pháp khá cứng cáp phải không?
"Được đó~! Đánh đê đánh đê!"
"Roland và Westa cũng điên lên rồi ...... cả hai đang lao vào nhau kìa!"
"Hora! Đúng vậy nhỉ! Westa đỡ được một đòn của Roland!"
"Nói gì chứ? Westa đang đảo ngược tình thế kìa, anh không tâng bốc Roland đó chứ!"
Này mấy người hủ bại kia, đang nói cái gì vậy?
"Ồn ào quá! Mấy người! Nếu tính đánh nhau thì hãy đấu bằng cờ lật đi! Hôm nay là đại hội cờ lật còn gì?"
Quả là bà mẹ của chúng ta, nói được câu rất hay nha.
"Ô, ôu đúng nhỉ. Nếu đã thế, mau đặt cờ trắng đen ra để chơi cờ lật thôi."
"Đó là lời của tôi chứ. Ông đừng có mà thua, cho đến khi gặp tôi đó"
Roland và Westa đã đứng lên và đang nở nụ cười đầy thách thức với nhau.
Trong khi nhìn cảnh đó, mấy người hủ bại kia đang gật đầu, với tiếng ừm ừm.
Cái gì? Cái gì vậy? Thế giới của mấy người vừa mới thành lập ra cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Kế tiếp, hai người kia thôi nhìn nhau và đi về hai hướng khác nhau.
Cả Roland lẫn Westa đều bước đi với vẻ ngầu lòi, nhưng đại hội ở quán ăn ngay bên cạnh còn gì?
Roland cứ vậy quay ngoặt hướng đi vào lối cửa chính. Còn Westa thì đi về phía phòng bếp ở hướng ngược lại và đi vào lối cửa sau.
『Chờ chút! Cháu đã bảo không được đi vào từ lối này rồi mà!』
『Ư, ƯWAA! Chú ra ngay mà! Vậy nên đừng có ném vào đầu mà!』
ƯWAa~, Westa thật xấu hổ chưa. Mặt trông thì thông minh, nhưng chắc chắn là một kẻ ngốc.
Sau đó, Roland và Westa không đợi đến chiều, mà đều rút lui sau một trận chiến từ buổi sáng.
Trận thứ nhất kết thúc cũng là thời điểm diễn ra bữa trưa, nên trận thứ hai sẽ diễn vào buổi chiều.
Tôi đi ra ăn trưa tại mấy quấy hàng lưu động ở quảng trường. Nhân lúc đám dân làng đang nới lỏng ví tiền, các cửa hàng đã bày bán ra những món ăn đầy tự hào của mình. Tuy lợi nhuận không được lớn lắm, nhưng những quán ăn đi động vốn được chọn hàng năm, thông qua kết quả cạnh tranh xem món ăn của nhà nào ngon hơn từ năm ngoái.
Nếu đến vương đô, hình như có hàng loạt những quán ăn lưu động và cửa tiệm trên những con đường chính chạy dài đến tận trước lâu đài Misfrite.
Rốt cuộc là có bao nhiêu quán nhỉ. Tuy hoàn toàn không có ý định sống ở vương đô, nhưng tôi cũng muốn thấy chúng một lần.
Vừa tận hưởng sự mát mẻ ở chỗ này chỗ kia, tôi vừa lượn qua từng quầy hàng.
"Ăn gì bây giờ nhỉ~"
Ừ~m, tâm trạng của tôi là muốn uống súp nhỉ~.
"Ô! Có rồi. Món súp trong cái nồi to đằng kia nhỉ"
Tôi để ý đến một quán ăn hiện đang trao những bát súp cho các vị khách.
Tôi ngay lập tức đứng xếp hàng sau hai vị khách.
"Nhóc có ăn món súp rau của quán chị không?"
Một chị gái có tóc vàng như lụa đang nở một nụ cười dịu dàng với tôi.
"Hãy cho em một bát"
Và hãy cho em cả chị nữa nhé.
"Vâ~ng, em có tiền chứ? Ba đồng tặc đó"
"Ổn chứ. Ở đây này."
"Chị hiểu rồi."
Dôi mắt của cô gái đó cũng đang mỉm cười theo, cô ấy dùng muôi khuấy nồi súp rồi bỏ vô bát.
Bát súp bốc hơi nóng hổi, với mùi hương tỏa ra từ mấy loại rau thơm ngon.
Trông siêu ngon nhỉ. Khi nhìn vào nồi súp, đó là một nồi gồm rau củ với một chút thịt được thêm vào đang sôi ùng ục. Bản thân nguyên liệu khá thứ phổ biến. Chúng là khoai tây, cà rốt, bắp cải và nấm. Có lẽ còn thêm loại rau thơm nào khác nữa.
"Của em đây, nó nóng đó, nên nhớ cẩn thận nhé?"
"Vâng, em cám ơn"
Tôi thổi bát súp rau nóng hổi cho nguội chút rồi uống một chút.
Cà rốt không quá cứng nhai rồm rộp, mùi vị được thấm đều vào súp.
Vị ngọt được rút ra từ nguyên liệu đang nhẹ nhàng đi vào bụng tôi. Muối cũng không được dùng quá nhiều.
"Rất ngon đó"
"Fưfư, cám ơn"
Đó là một món ăn ngon đã tận dụng tối đa mùi vị của nguyên liệu. Khi nào mọi chuyện ổn định, tôi sẽ bảo Baltro nghiên cứu xem.
Trong nháy mắt tôi đã ăn sạch, rồi trả lại chị gái cái bát. Mấy quán ăn ở làng này đều tái sử dụng bát và thìa đó.
Khi đã thỏa mãn với món súp rau, tôi trở lại quán bác Seria.
"Chắc lần này, chị Carla lại thắng nhỉ~?
Khi tôi trở về quán ăn của bác Seria, vòng thứ hai đã bắt đầu rồi. Những người đang theo dõi là những ai thua cuộc ở vòng một hay mấy kẻ ưa thích sự ồn ào.
"Nếu giờ ta đặt nó ở đây, không phải sẽ ăn được rất nhiều quân?"
"Đừng nói ngu ngốc, nếu đặt ở đó thì trong nước đi kế tiếp mà bị đặt ở đây là bị ăn sạch đó. Thế nên, bây giờ đâu phải lúc để cướp quân của đối phương ở đấy. Đó chính là lí do mà ông mới yếu vậy đó"
Roland và Westa lại quấn vào nhau rồi. Hai người quả nhiên thân thiết nhỉ.
"Ngươi cũng thua từ vòng đầu còn gì"
"Cá, cái đấy chỉ là do lỗi của đối thủ. Nếu là mấy tay khác thì tôi thắng ngon rồi"
"Quả thật, tay đàn ông mắt nhỏ đó? Đó là khuôn mặt mà ta chưa từng thấy quanh đây? Người di dân à?"
"Không rõ, Tôi hiếm khi đi ra ngoài. Tuy nhiên, tay ấy khá mạnh"
"Ra là vậy"
"Nói mới nhớ ông thua ai vậy?"
"Là tay đang ăn toàn tamagoyaki ở đằng kia"
"Hắn mạnh vậy à?"
"Không, ta không có cảm giác như vậy"
"Tức là ông yếu chứ gì"
"Khô~ng! Sai rồi! Nếu giờ ta dùng hết thực lực thì ......"
Hai người họ cứ tiếp tục nói chuyện ồn ào, gây phiền hà cho người khác như vậy đó.
Tôi cũng chẳng nhớ hết toàn bộ dân làng, nhưng rõ ràng tôi không nhận ra người mắt nhỏ đã thắng Westa.
Tôi có cảm giác gì đó kỳ lạ, là tưởng tượng chăng.
Mà ổn thôi. Tôi hỏi Elman, người quản lý các trận quyết đấu.
"Đối thủ tiếp theo của Alfried-sama là người đang ăn tamagoyaki ở đằng kia đó. Khi cả hai chuẩn bị xong, xin hãy bắt đầu trận đấu"
Elman chỉ tay về hướng người đàn ông có thân hình hơi lớn, đang đặt cái mông lớn trên ghế và ăn một bát đầy tamagoyaki.
"Tiểu thư, cho thêm đĩa nữa!"
"Chú tính ăn đến bao nhiêu vậy? Chú có tiền không đó?"
"Ôu, tiền thì ta có"
Anh ta rút cái túi tiền ra, vài đồng bạc rơi ra. Trong đó có lẫn cả đồng vàng nữa.
Người đó là một nhà mạo hiểm giống Roomba chăng? Hầu như chẳng có người nào trông mạnh lại cầm cả tiền vàng ở cái làng này mà.
"Dù, dù thế cũng không được. Chú ăn thêm nữa thì mọi người cũng hết phần mất"
"Ừm~? Không được à. Đành chấp nhận ăn đến đây thôi nhỉ"
Người đàn ông đứng lên, đi về phía chúng tôi, nơi có Elman.
"Anh quản lý, theo những gì tôi nghe thì đối thủ của tôi là cậu nhóc này à?"
"Êê, phải rồi đó. Khi nào anh chuẩn bị xong, xin hãy bắt đầu nhé"
"Được rồi, chơi thôi nhóc. Ta là Merna"
Người đàn ông nhìn xuống tôi với một nụ cười lạnh lùng.
"Cháu là Alfried. Xin chiếu cố"
Tôi cúi đầu, rồi hướng tới cái bàn đã để sẵn bàn cờ lật.
"Được rồi. Vui ghê"
Trong khi đặt các quân tiến về phía trước, tôi hiểu ra một điều: Merna không hề mạnh.
"Ừm ô~? Ta đã tính lấy góc rồi. Quả là đòn phản công đau đớn đó"
Đó là Stoner Trap. Mẹo cho đối phương một góc rồi lấy góc còn lại.
"Ra vậy, kẻ mạnh chính thống quả là khác hẳn nhỉ"
"Chú là người đến từ bên ngoài làng Coliat nhỉ?"
"Ôu đúng vậy! Thứ này gần đây đã nổi ở chỗ ta sống đó. Quả nhiên chẳng thể so sánh được với làng Coliat, nơi khởi nguồn ra nó nhỉ. Ta thua rồi!"
Gahaha, Merna cười và đứng lên. Các quân cờ đã chết, bị chiếm và biến hết thành quân trắng của tôi rồi.
"Tiểu thư, một đĩa Tamagoyaki nữa"
"Không còn đĩa nào cho anh đâu. Ăn spaghetti đi"
Có vẻ là người đàn ông dễ chịu nhỉ. Tôi nghĩ, bình thường nếu thua một đứa trẻ thì sẽ cay cú chứ.
"Cách nghĩ nẫy giờ thật kinh khủng nhỉ. Không chỉ thú vị mà tôi còn tham khảo được nữa. Nếu tái chiến, xin được nhóc chiếu cố nhé"
Mội người đàn ông mắt như sợi chỉ đang đứng cạnh tôi, nói một câu thán phục.
Người đàn ông mắt chỉ đó nói 『Tên tôi là Yurina』rồi cũng gọi món spaghetti giống Merna.
Sau đó, Yurina và Merna. Tôi có cảm giác đã nghe thấy nó ở đâu nhỉ. Là tưởng tượng chăng?