Một ngày mới lại đến!
Một cái gì đó hoài cổ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Lâu rồi tôi mới có cái cảm giác này.
Ý tôi là, vì tôi không cần phải ngủ ở thế giới này, đây là lần ngủ thực sự đầu tiên.
Tôi ngó nghiêng, quan sát cảnh chuẩn bị bận rộn của thành phố.
Có cảm giác ai cũng khỏe lên lên.
Tôi tin đây là ảnh hưởng từ quá trình tiến hóa của tôi.
"Ah! Rimuru-sama, ngài dậy rồi!"
Giọng nói này....
Từ phía sau, tôi cảm thấy một luồng khí hoài cổ.
Tôi dc ôm vào, trong hai quả bưởi.
Sự tiến hóa không làm thay đổi hình dạng slime của tôi nhiều.
Nếu có, màu sắc của tôi trở thành màu bạc với những vệt vàng.
Vậyy ... là tôi đã trở thành? Gold Slime? Hoặc một cái gì đó như vậy?
Giờ chắc tôi có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng ha.
Chắc không thể đâu, dù sao, tôi cảm khí của 1 con slime bậc cao nhất quanh mình.
Giờ tôi đang nằm trên đùi của Shion, má cô cọ xát vào tôi.
Yup. Tuyệt quá~.
Ơn trời! Đúng theo kế hoạch, cô ấy đã được hồi sinh.
Và tôi đã trở thành một quỷ vương.
Hơn nữa, không chỉ là Shion, những người đã chết đều trở về với cuộc sống,
Tôi đã lo lắng tỷ lệ thành công sẽ bị ảnh hưởng bởi khoảng cách so với tôi. Vì vậy, tôi rất vui vì mọi người đã hồi sinh.
Vâng, tôi đoán ngay cả [ĐTN] đôi lúc cũng có những sai lầm. Dù sao, nếu nó làm tôi vui là được.
Vừa tận hưởng cảm giác vui mừng, tôi cũng ngoan ngoãn ấp đầu vào hai trái bưởi này.
Cảm giác như thực sự như trên mây vậy.
Và, ngay tức thì có kẻ phá đám,
"Oh, Rimuru-sama, ngày đã tỉnh rồi?
Nhưng tôi phải xác nhận ngài còn là ngài không, nếu không chúng ta chưa thể thư giãn được.
Ngài nhớ ám hiệu chứ?
Tôi muốn xác nhận. "Shion nấu ăn thế nào?" Mau trả lời tôi!"
Với một nụ cười nham hiểm, Benimaru hỏi tôi.
Tất nhiên tôi nhớ, "Thật kinh khủng!" phải không? Mày nghĩ anh mày đãng trí lắm à.
Tôi định trả lời, nhưng chột dạ.
Chết? Shion đang ôm tôi ...?
Nếu tôi nói "Thật kinh khủng!" ... số phận co slime này sẽ đi về đâu ...
Một hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Cô sẽ không vắt nước tôi chứ?
Được lắm! Mày vừa bóp anh 1 quả thốn đấy.
Tôi nên nói gì? Làm sao để sống sót giờ?
Đúng rồi! [ĐTN] chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Tôi nghĩ, và đã cố gắng kích hoạt [ĐTN] nhưng nó không phản hồi.
Sao thế này...? Này, ĐTN !!!
«ERROR 404: [ĐTN] NOT FOUND.
Kỹ năng [ĐTN] đã tiến hóa thành kĩ năng tối thượng [Raphael]
Máy chủ đã bị xóa và ko thể phản hồi.>>
Oh ... vậy là các kỹ năng của tôi đã tiến hóa.
Raphael, huh? Nghe như tên một vị thần, có vẻ khá tuyệt vời.
Mà thôi, giờ quan trọng phải xử lí tình huống này.
Được rồi, Raphael, tôi nên nói gì giờ?
«Xác nhận: 0 kết quả tìm được»
Thôi xong ~ !!!
ĐTN hay Raphael thì cũng phế trong những tình huống thế này
Móa, chỉ thay mỗi cái tên mà ko cập nhật thêm được chức năng mới nào à!
Tất nhiên, nãy giờ chỉ là một giây theo nhận thức thông thường.
"Eh? Tôi nấu ăn sao cơ?"
"Hmm? Lâu rồi Rimuru chưa ăn gì phải không?
Vậy cô mau đi thể hiện đi còn gì nữa.
Chắc chắn, ngài ấy sẽ rất vui?
À lưu ý tí, tôi không đói!"
Benimaru lôi tôi vào 1 việc rất tệ.
Và cậu ta thì cao chạy xa bay ... ăn ở tốt ghê!
May là anh mày đang vui không thì chú nát ass ...!
Shion vui vẻ chấp nhận lời đề nghị, và vội vàng vừa chạy vừa la hét "Tôi đã nhận được ủng hộ rồi!"
Cảm giác sợ hãi lan tỏa.
"Đệch, CLGT! Làm sao tôi dám nói "Thật kinh khủng!" chứ?
Cậu cố tình bóp tôi phải không, Benimaru!"
"Hahaha, ngài đang nói gì vậy. Tôi lo cho ngài thôi mà, ngài nên ăn gì đó đi chứ? À, nhờ vào việc bị lôi ra thử nghiệm. tôi mới học được [Kháng độc] gần đây."
Benimaru nói với 1 ánh mắt xa xăm.
Thật hay đùa vậy [Kháng độc] sao ...
Cậu ám chỉ thức ăn có độc đấy hả?!
Mới mở mắt ra đã gặp vận hạn rồi?
Tôi hi sinh bản thân giờ về để bị vậy sao?
Những người được hồi sinh đến chào tôi.
Mặc dù khí của họ đã thay đổi một chút, tính cách của họ có vẻ vẫn giống như ban đầu.
Kí ức không thiếu sót gì cả, và linh hồn đã được về đúng với cơ thể.
Tuy nhiên, họ lại có thêm [Kí ức hoàn hảo]
"Có cái này, dù chết bao nhiêu lần chúng ta sẽ lại hồi sinh."
Họ nói như đùa phải không?
[Kí ức hoàn hảo] là một kỹ năng liên quan đến kí ức của linh hồn.
Điều mà bình thường không thể, giờ đây họ đã có được một kỹ năng chỉ dành riêng cho những dạng sống tâm linh.
Sau khi chào tôi xong, tất cả bọn họ trở lại làm việc.
Không biết để ăn mừng sức mạnh mới hay cái gì, họ quyết định tổ chức một lễ hội.
Tuy nhiên, nếu họ định giật tit kiểu như, "Tiệc mừng sinh nhật quỷ vương" hay "Hãy tôn thờ Rimuru-sama" là tôi muốn dẹp ngay đấy.
Ừ thì, thực ra cũng chả sao.
Cứ vui chơi thoải mái đi. Dù sao thì mấy người cũng đang trong tâm trạng vui quá rồi, tôi chả thể làm gì được nữa.
Người Nhật rất thích lễ hội, tôi cũng vậy thôi.
Cũng như uống rượu vậy, thói quen này đã ăn sâu rồi.
Tôi đã đề nghị giúp đỡ, nhưng với sự tôn kính, họ từ chối đề nghị của tôi.
Dù sao tôi cũng ko giỏi trong mấy việc như chuẩn bị lễ hội, vậy nên tôi sẽ nghỉ ngơi theo yêu cầu.
Sau đó, một người mà tôi đã nhìn vài lần chạy đến chỗ tôi.
"Ngài tỉnh lại mang đến cho tôi 1 niềm vui bất tận.
Từ tận đáy lòng, cho phép tôi chúc mừng ngài đã tái sinh thành 1 quỷ vương."
Anh ta nói, và cúi đầu thật sâu.
Ai vậy nè? Có vẻ như anh ta là một con quỷ hạng rất cao, nhưng tôi không biết ...
"Và xin tha lỗi cho những khiếm nhã của tôi, nhưng về yêu cầu được trở thành thuộc hạ của ngài trước đây của tôi...
Ngài sẽ trả lời thế nào? Ngài đã quyết định chưa?"
Trở thành thuộc hạ của tôi ... anh ta vừa nói vậy à?
Umm, tôi nhớ triệu hồi một hay hai con đại quỷ gì đấy ...
Nhưng kiểu gì thì kiểu, anh ta chắc chắn ở 1 đẳng cấp khác?
Lúc đó tôi quá buồn ngủ, anh ta là 1 trong số đó à ...?
"Anh, có phải là lần đó tôi đã hiến tế những tên lính?"
"Đúng như ngài nói. Nó thực sự là một bữa ăn ngon.
Và, tôi đã có 1 cơ thể thực sự."
"... Ah, ra là như vậy. chúc mừng"
Còn hai người kia?
«Trả lời. [Nghi thức hồi sinh] bị thiếu năng lượng , vì vậy, theo mong ước của họ, họ đã được sử dụng và biến mất.»
Wow.
Raphael nói ra những điều đáng sợ như vậy và giọng lại rất vui vẻ.
Nó thậm chí còn nhẫn tâm hơn ĐTN, và nó vừa bộc lộ tính cách xấu xa xong. Và mặc dù tôi nghĩ rằng nó vô dụng hơn trước một chút, nó đã giúp đỡ tôi từ trong bóng tối suốt thời gian này.
Xin lỗi vì nghĩ rằng ngươi là vô ích nha.
Tuy nhiên, để phải mất hết những con quỷ mà chỉ muốn vì tôi có hơi buồn ...
"Được rồi, có rồi. Từ bây giờ anh là một trong những đồng chí của tôi.
Tên anh là gì?"
"Oh! Ngài thật tốt bụng. Nhưng một con quỷ như tôi không có tên."
Hmm? Mạnh thế này mà không có tên à.
Đành chịu thôi. Hãy cho anh ta một cái tên nào.
Tên gì cho ngầu tí nhỉ?
Các Demon mà tôi biết ... Có một trong đó đã trở thành đồng minh của nhân loại.
Chắc ko ai kiện tôi vì vi phạm bản quyền đâu ha? Nhưng, vì đây là một thế giới khác, tôi có lẽ sẽ không bị kiện ...
Ah, sao cũng được.
"Được. Trong trường hợp đó, anh sẽ không phiền nếu tôi đặt cho anh một cái tên đâu nhỉ?"
"Thậ sao? Đây quả là 1 phần thưởng lớn!!!"
Anh nở một nụ cười vui mừng.
Ai dà, tôi có duyên với demon thật, ai cũng yêu quý tôi.
Thôi, nghiêm túc nào.
Lần này, sẽ theo tên 1 dòng siêu xe.
Chíng nó...
"Tên của anh sẽ là Diablo.( Xe Lambo ấy)
Hãy nhận cái tên đó, và trở thành hộ vệ của tôi!"
Một lượng năng lượng đáng kể thoát khỏi tôi.
Tôi đã thực sự quen với cảm giác này. Nhưng, may chỉ tốn nửa cây mana.
Ý tôi là, tôi đã lo lắng rằng, một con quỷ cấp cao như anh ta sẽ ngốn tấn cả năng luongj của tôi ...
Nếu tôi nhớ chính xác, khi tôi đặt tên cho Beretta tôi chỉ còn một phần ba năng lượng tôi có; Tôi đoán một đại quỷ cũng được xếp hạng cao.
«Trả lời. Diablo đã sẵn là một archdemon.
Nhờ vào sự tiến hóa, tổng số năng lượng ma thuật của chủ nhân đã tăng lên rất nhiều.
So với số tiền ban đầu, con số giờ gấp 10 lần»
Y-yeah.
Đã Raphael chỉ ngẫu nhiên để cung cấp những lời khuyên ... Nhưng, tôi dường như đã nói điều gì đó không thể tha thứ rồi(chắc chỗ chê nó)
Tôi rất vui vì năng lượng giờ nhiều hơn gấp 10 lần, nhưng vừa xong mất luôn 1 nửa?
Cái cảm giác...? "Tiếc quá, tôi lại làm việc đó nữa rồi"?
Anh ta chắc sẽ không thành 1 con quỷ mạnh đến vô lí đâu nhỉ?
Con quỷ trước mặt tôi, quỳ xuống, ngừng chuyển động. Một cái kén màu đen bao bọc cơ thể anh, một tư thế tiến hoàn hảo.
Phải, tôi lại làm việc đó nữa rồi.
Lỡ thì cũng lỡ rồi, giờ tôi chả can thiệp được nữa.
Hãy hy vọng anh ta ko trở nên cuồng loạn và tôi vẫn đủ sức ngăn cản anh ta.
Vì sự tiến hóa có vẻ sẽ không xong sớm nên tôi sẽ để anh lại đó.
Từ bây giờ: hãy cẩn thận về việc đặt tên!
Tôi đã tự hứa với bản thân mình nhưng ko biết có làm được ko nữa.
Sau khi đã hoàn toàn quên về Diablo, tôi dành thời gian quan sát việc chuẩn bị lễ hội.
Trong khi tất cả mọi người được vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi thì đang đứng ngồi ko yên vì Shion
Và sau đó, cái gì phải đến đã đến.
Tài nấu ăn Shion của ... được xếp vào hàng vuc khí hóa học nguy hiểm.
Với một nụ cười hạnh phúc sáng cô ấy mang bữa ăn đến.
Đến lúc cầu nguyện nào, nó đến rồi.
Là món hấp,
"Khoan đã, cái gì đây?"
Đây là thức ăn à.
Chả ai dám nói đây là nấu ăn đâu.
Cái gì đang trôi nổi trong nước dùng đây? Cô ấy đang làm món hầm thập cẩm à?
Nghe này cô gái, nếu ai đã phải lên tiếng hỏi tức là có vấn đề đấy.
"Này! Shion. Cho hỏi cái.
Cô đã bao giờ nghe đến cụm từ "chuẩn bị những nguyên liệu" chưa?"
"Tất nhiên, Rimuru-sama! Nó trông thế nào? Rất ngon đúng không?"
"Đồ ngốc!
Tại sao cà rốt, khoai tây, ớt, hành, và các nguyên liệu khác còn nguyên thế này?!
Cô nghĩ nguyên liệu có thể tự cắt ra bằng cách nhìn và nói thôi à?
Trời ơi, nguyên vỏ này, phải gọt rồi cắt nhỏ chứ?"
Tôi hét lên.
Và khi tôi thấy Benimaru đi qua,
"Thế này là sao? Có ấy rõ ràng chả khá hơn chút nào."」
Tránh né câu hoit của tôi, Benimaru nhún vai,
"Không, chuyện này là không thể đối với tôi.
Tôi đã đυ.ng vào 1 bức tường. Một bức tường được gọi là hiện thực.
Tôi đã từng nghĩ rằng không gì là không thể, nhưng lần này tôi nếm mùi thất bại."
Nói xong cậu ta té lẹ.
Cái gì mà "một bức tường được gọi là thực tế". Đừng có đá xoáy tôi.
Tôi phải ăn nó, huh ...?
Khi tôi nhìn vào Shion, đôi mắt cô đầy nước mắt và cô ấy đang run rẩy.
Không còn sự lựa chọn nào nữa, hãy mở trái rộng tim như một nhà sư, tôi quyết định đi bước đầu tiên hướng tới cõi niết bàn ...
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ăn nó.
Nhưng, lần tới, xin vui lòng ít nhất là chuẩn bị nguyên liệu ..."
"Umm, về điều đó. Tôi đã cố gắng, nhưng tôi đã cắt đôi mấy tòa nhà ... 」
"Huh?"
"Không, tại vì Hercules Edge (tên thanh kiếm) rất sắc, chỉ tội nó hơi dài ..."
Nhìn vào thanh odachi trên lưng cô.
Cô nấu ăn.... bằng cái đó ?!
Khi tôi nhìn vào Benimaru, cậu ta giơ cả hai tay đầu hàng.
Đúng là không thể đặt niền tin vào cậu ta mà, mất hết cả cảm tình.
"Một thanh kiếm không phải là một dụng cụ để nấu ăn. Hiểu chưa?
Đừng nói là xung quanh không có con dao nào nhá."
"Không, chỉ là tôi dùng Hercules Edge thuận hơn ..."
"Ah, là như vậy à. Tôi đã nghĩ đến việc tặng cô một con dao làm một món quà sớm, nhưng tôi đoán chắc không cần/"
"Tôi sai rồi! Hercules Edge chỉ hợp với tôi để xiên kẻ địch thôi"
"Hiểu rồi ... tôi sẽ cho cô 1 con dao sớm thôi, hãy dùng nó để nấu ăn nhé."
Thật là một người tốt.
Nên vậy đi. Ít nhất, các nguyên liệu sẽ ko như thế này nữa.
Món này ... không, tôi từ chối công nhận nó là 1 món ăn! .. Nếu tôi ăn thứ này, tôi đoán tôi sẽ học được [Kháng độc] thôi.
Nó có lẽ sẽ có ích từ bây giờ.
Được, tôi là 1 quỷ vương cơ mà. Tôi sẽ không chết vì ăn phải cái này đâu.
Thay đổi thành hình dạng con người của tôi, và ép bản thân ăn.
Hít thở sâu, tôi "chào đón" một số chất không xác định vào miệng.
Không cần nhai, tôi nuốt luôn... Huh? Điều gì đó không đúng.
Nó khá ngon.
Ko thể nào! Mặc dù có nó vẻ hoàn toàn không ăn được.
Tôi mở mắt ra, và, không cẩn thận nữa, ăn muỗng khác.
Ngon quá...
Benimaru đang nhìn tôi, như thể đang cầu nguyện. Ánh mắt như hỏi tôi có bị gì không.
Có vẻ là khi Benimaru nếm thử nó, nó thực rất tệ.
Shion có một nụ cười đắc thắng trên gương mặt cô.
Điều đó đã làm phiền tôi một chút.
"Shion, đây là ...
Tại sao, không giống như bề ngoài, nó có mùi vị rất tuyệt vời?"
Fufufu, điều này là ...
Cô nói, và bắt đầu giải thích ...
Tóm lại, ở giữa của sự tiến hóa, khi cô cần phải nói ra mong muốn lớn nhất của cô, cô đã nói muốn được nấu ăn ngon.
Ko đòi hỏi gì tốt hơn được à.
Nghiêm túc đấy, cô nghĩ cái quái gì vậy?
Nhưng, đúng là cô ấy rồi, Shion của ngày nào.
"Ehehe. Vì vậy, tôi có được kỹ năng này.
Kỹ năng đặc thù [Nấu ăn]!"
No cmt.
1 kĩ năng đặc thù để nấu ăn, sao cô cứng đầu quá vậy?
Khi tôi hỏi về nó, kĩ năng này, dù cho cô có cho cái gì vào, món ăn cũng ngon hết cả.
Khi Shuna phát hiện ra chuyện này, đôi mắt cô đầy nước mắt, sự tuyệt vọng và tức giận. Vâng, một người thì bỏ công lao ra mới được mà 1 người thì chả cần làm gì.
Shion đã đi tắt qua hết mọi việc cần thiết để cải thiện kĩ năng nấu nướng.
Vâng, chỉ có thể là Shion.
Mấy ngày này, việc chuẩn bị của lễ hội đã xong, và chúng tôi quẩy suốt đêm.
Cái không khí đau khổ của một vài ngày trước đây đã biến mắt, thành phố tràn ngập tiếng cười.
Youmu và Ellen cũng tham gia lễ hội, và tỏ ra rất thích thú.
Có rất nhiều thứ cần sửa chữa vào ngày mai, và chúng ta cần phải thảo luận về tương lai.
Nhưng không phải bây giờ.
Bây giờ, hãy cứ xõa đi, cứ tậm hưởng đi.
Đó mới là cách sống của chúng ta.