Đám trẻ nhìn trừng trừng đầy thù địch vào tôi.
Đơn thuần là thù địch.
Đột nhiên tôi có cảm giác không hợp ở đây.
Với một Giáo sư mới được bổ nhiệm, sao lại đầy thù địch như thế, ắt phải có lý do gì đó chứ?
5 đứa trẻ.
Misaki Kenya… Nam, 8 tuổi.
Sekiguchi Ryouta… Nam, 8 tuổi.
Gale Gibson… Nam, 9 tuổi.
Alice Rondo… Nữ, 7 tuổi.
Chloe O’Bell… Nữ, 8 tuổi.
Tất cả, đều chưa đến 10 tuổi.
Trong khi tham khảo tài liệu nhận được từ phòng nhân viên, tôi quan sát từng đứa, từng đứa một
Những đứa trẻ này được tập trung từ khắp nơi trên thế giới. Và ở những nơi đó, chúng đều bị gọi là ‘quái vật’.
Ở những nơi đó, chúng đều là mục tiêu của Yêu cầu thảo phạt đến Mạo hiểm giả, nhưng họ đã đưa chúng về đây để bảo vệ.
Đó là những gì được viết trong tài liệu đó, nhưng có chuyện gì đó thu hút sự chú ý của tôi.
Tại sao bọn trẻ lại xêm xêm tuổi nhau? Và đều được phát hiện ‘ngẫu nhiên’ tại những quốc gia tiếp giáp với Đại sâm lâm Jura?
Thêm nữa, tất cả đều trong vòng 3 năm? Ắt hẳn phải có cái gì đó.
Đám trẻ này dường như rất gắn bó với Shizu-san. Tiếp đến, chúng chỉ nghe lời Yuuki.
Mà, trừ phi ta bước chân vào phòng học, ta sẽ không thể tin được đám trẻ ‘quậy’ đến mức nào.
“Oi oi, đừng có vô lý thế chứ, đám nhóc này!
Lão phu đây, là Rimuru, kể từ hôm nay, sẽ là Huấn luyện viên của mấy đứa.
Ta không tử tế như Shizu-san đâu, nên hãy liệu đấy!”
Tôi cứ ngỡ khởi đầu vào là sẽ giới thiệu chứ…
“Im đi! Bọn ta không bị lừa đâu!”
“Đúng, đúng! Nếu có lắng nghe, thì ngươi cũng sẽ gϊếŧ bọn ta thôi!”
“Chuyện gì xảy ra với Shizu-san rồi sao! Ngươi cũng gϊếŧ Shizu-san rồi à!?”
“Ừ, không thể tin người lớn được!”
“Bởi vì chúng ta không được, nên sẽ bị quẳng đi thôi, phải không?”
À rếế? Cái phản ứng này là sao vậy?
Đây, vấn đề không phải là ở chỗ lớp học bị sụp đổ. Đấy chẳng phải là đám trẻ kiêu căng, mà là căm thù và có sát ý thực sự.
Thêm nữa, chúng lại có sự bất tín nhiệm với người lớn từ sâu trong xương tủy.
Thật tình, tôi sẽ gϊếŧ chúng, như đã gϊếŧ Shizu-san?
Sao bọn trẻ lại có cái ấn tượng đó kia chứ?
Chắc chắn có ẩn tình gì rồi.
Ngày hôm đó, chẳng có bài học gì cả.
Bởi không biết rõ tình trạng bọn trẻ, nên tôi thật sự không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên chúng được.
Nghĩ vậy, nên ngày hôm đó, tôi rút sau khi giới thiệu.
“K- Ken-chan… không sao chứ?”
“Đ- Đừng đến đây! Cái tên Huấn luyện viên mang mặt nạ đó, thật vô lý!
Oi, đứng vững lên nào.”
“Này! Là người lớn, người lớn đó—!”
Tôi có thể nghe tiếng nói ỏm tỏi từ sau cánh cửa, nhưng tôi không để tâm.
Tôi đã để chúng tự ‘giới thiệu’ một tí. Với Ranga.
Có vẻ như cậu ta đang có buổi ‘giáo dục thể chất’ thay chỗ tôi. Thật vui làm sao.
Vì bọn trẻ không hề có ý định giải quyết các vấn đề được giao cho, nên tôi bảo chúng ‘chơi’ với Ranga.
Cho nên, ngày hôm nay trở thành ‘Tự học’, đành chịu thôi.
Nghĩa là, sau khi để mọi việc lại cho Ranga, tôi rời Học viện, và tìm đến chỗ Yuuki.
Bên trong phòng Tổng soái Tự do Tổ hội.
Tôi và Yuuki ngồi đối diện nhau trên ghế sô-pha.
Từ cái cốc trà ở ngay trước mặt, hương thơm ngọt ngào của trà đen bay lên.
Tôi đi thẳng vào câu chuyện.
“Vậy… Hãy cho tôi biết về tinh hình của bọn trẻ.”
Tôi vào thẳng vấn đề.
Yuuki nhìn thẳng vào mắt tôi, sau khi suy nghĩ một tí,
“Rimuru-san, tôi hỏi anh một câu nhé…
Anh biết đến đâu về {Hinata Sakaguchi}?”
Vậy là sao? Hinata và bọn trẻ, có liên quan gì nhau sao?
“Không nhiều lắm. Cô ta là một đồng hương.
Và Shizu-san bảo rằng cô nhớ mọi thứ rất nhanh …”
Hưʍ. 1 cái gật đầu.
“Vậy, điểm khác nhau giữa Triệu hoán giả và Dị thé giới nhân?”
Cậu ta nói tôi mới nhớ, tôi chẳng biết gì nhiều.
Triệu hoán gỉa thì chắc chắn 100% thức tỉnh Unique Skill. Và tỉ lệ thành công thấp.
Sau đó, bọn họ bị một lời nguyền khắc vào linh hồn mình ở một mức nào đó.
Tôi nói bấy nhiêu đó.
“Đúng vậy. Rất phù hợp với những gì chúng tôi đã nghiên cứu. Chi tiết quá nhỉ…
Dẫu sao.
Với triệu hồi, vì ta phải giới hạn các điều kiện kêu gọi người nên họ thường đến với những năng lực cực mạnh.
Đó là người có ý chí mạnh mẽ.
Nên, nếu ta triệu hồi trong tình trạng không toàn vẹn thì sao?”
Tiếp theo đó, những lời giải thích của Yuuki khiến tôi muốn bệnh.
Với 30 Ma pháp sử, và thực hiện nghi thức trong suốt 3 ngày, tỉ lệ thành công vẫn ít hơn 0.03%.
Không chỉ có vậy, một khi đã sử dụng Ma pháp Triệu hồi, một người cần phải có một khoảng thời gian ‘nghỉ’ thì mới có thể sử dụng lần nữa.
Khoảng ‘nghỉ’ đó rất dài, từ 33 đến 88 năm. Và dường như càng giới hạn điều kiện bao nhiêu, thì khoảng ‘nghỉ’ đó càng kéo dài bấy nhiêu.
Vậy, sẽ ra sao nếu triệu hồi mà không ‘để ý’ gì đến những điều kiện đó?
Khi điều kiện được nới lỏng, thì bù lại, có thể triệu hồi nhiều lần mà không cần đến khoảng ‘nghỉ’ kia.
Theo lời giải thích của Yuuki, khi tiến hành triệu hồi với các điều kiện được chỉ định đơn giản hóa, trong hầu hết trường hợp, trẻ em đáp lại lời triệu hồi đó.
Người được triệu hồi phải có linh hồn mạnh mẽ và sỡ hữu lượng Ma tố cực lớn. Nhưng nếu như linh hồn đó không có khả năng tương ứng…
Nếu người được triệu hồi không có Unique Skill, cơ thể họ sẽ bị hủy hoại bởi chính lượng Ma tố lớn trong cơ thể mình.
Số Ma tố lượng {Energy} lẽ ra sẽ dành cho Năng lực đó, sẽ thiêu cháy cơ thể.
“Ể? Chờ chút. Vậy, đám trẻ đó?”
“… Hiện tại, kỉ lục lâu nhất được xác nhận, là 3 năm.”
Đó, là khả năng tồn tại của triệu hồi không hoàn thiện.
Và, những đứa trẻ đó, là những người được triệu hồi trong tình trạng đó…
Không thể trở thành Dũng giả.”
“Ch- Gì? Dũng giả? Sao…?”
Chẳng lẽ {Hinata Sakaguchi} làm thế sao?”
Yuuki không trả lời.
Nhưng, sự im lặng đó, dường như đã là câu trả lời rồi.
“Giáo hội, đang tìm kiếm hy vọng mới, sức mạnh mới.
Đó, là ánh sáng, là hy vọng của con người. Cứu tinh của loài người, chính là “Dũng giả”!
Tôi đã bí mật điều tra một số cơ sở đó, và đã giải cứu được bọn trẻ…”
“Cái… đó…”
“Không có cách nào để ngăn cản sự băng hoại đó.
Những đứa trẻ được triệu hồi khi chưa tới 10 tuổi, gần như không có ngoại lệ, là sẽ chết mà chưa đạt được Unique Skill…”
“Những người triệu hồi không quan tâm gì sao? Ngay cả khi thất bại, bọn họ vẫn không nghĩ gì sao?”
“Chỉ đơn giản là triệu hồi thêm nữa. Vì cách đã có rồi, nên họ không ngần ngại. Có lẽ họ nghĩ như thế…”
“Đùa đấy à! Sao lại để mặc Giáo hội như thế?”
“Giáo hội à, thế lực của Thánh giáo hội phương Tây rất lớn.
Những quốc gia bao quanh Đại sâm lâm Jura, ngoại trừ Ma đạo Vương triều Sarion, toàn bộ các quốc gia đều chỉ định Thánh giáo hội phương Tây làm Quốc giáo.
Anh hiểu chứ? Quyền lực đó, đến cả quốc gia cũng không thể đấu lại.
Trong số những Tổ hội viên, cũng có những con chiên nữa.
Cho nên, nếu chống lại Giáo hội, Tổ hội sẽ bị chia rẽ, và nội chiến sẽ nổ ra!”
Nói xong, Yuuki gục đầu như thể không còn chút sức.
Tôi cũng chẳng thốt nên lời. Những đứa trẻ khỏe mạnh và trơ tráo kia…
Ra vậy, sự thù địch đó. Và cả sự chán ghét kia nữa.
“Oi, tại sao anh lại để tôi gặp bọn trẻ đó? Và tại sao lại kể hế mọi chuyện?”
“… Tại sao à? Có lã, là tôi muốn xem thử anh có giải pháp gì không chăng…
Tôi không còn ai có thể dựa vào trên thế giới này nữa. Shizu-san cũng đã đi rồi.
Nếu anh mà không nhận ra, thì tôi cũng sẽ chẳng nói gì đâu.
Anh, tại sao anh lại nhận ra chứ?”
Tôi chẳng biết nữa.
Nếu không nhận ra, tôi đã có thể cứ để như thế mà cười vui.
Giờ, đã biết rồi, tôi không thể cười nổi. Không vui chút nào…
“Cơ mà, Trường học cạnh bên Giáo hội như thế, chẳng phải rất tệ sao?”
“Fufu. Trái lại, là nơi an toàn nhất đấy. ‘Bóng tối dưới chân đèn’ mà.”
Thế, anh sẽ làm gì? Việc Giáo sư, anh sẽ bỏ chứ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yuuki.
Và nói rất rõ ràng.
“Tôi sẽ không từ bỏ. Về sau sẽ tiếp tục theo ý của mình. Không phàn nàn gì chứ?”
Yuuki gật đầu.
Và,
“Nhờ anh vậy. Nếu có thể, xin hãy cứu bọn trẻ đó…!”
Cậu ta cúi đầu nói với tôi.
‘Cứ giao cho tôi!’ tôi thật sự không thể nói thế.
Đây, là công việc Shizu-san để lại. Tôi sẽ đảm nhận nó.
Và, có lẽ, toàn bộ chuyện đi này, là bởi ý niệm của Shizu-san dẫn dắt.
Chẳng biết do đâu mà tôi lại nghĩ vậy.
Rời Tự do Tổ hội, tôi quay vè Trường học.
Rồi rồi. Không thể làm mặt u ám được.
Tôi sẽ làm những gì mình có thể. Cho đến giờ vẫn vậy, và về sau cũng thế.
Shizu-san đã ủy thác cho tôi, Yuuki lại nhờ vả tôi, còn tôi chỉ đáp lại họ.
— — — — — — — — — — — — — — —
Ngày hôm đó, là ngày tồi tệ nhất của Thú vương quốc “Yuurazania”.
Ma vương Karion ngước nhìn lên trời với vẻ mặt đầy căng thẳng.
Từ phương xa, một khối Ma lực nồng độ cao đang bay đến.
Không thèm giấu đi thứ Yêu khí cực hạn của mình, Ma vương Milim.
(Oi oi, nghiêm túc đấy chứ…)
Rõ ràng, là có ý chiến đấu, và đất nước này là mục tiêu.
Trận chiến với một Milim Nava nghiêm túc. Trái lại, đây có thể xem như là một cơ hội.
Karion không hề tự tin vào sức mạnh của mình. Anh nghĩ rằng Milim mạnh hơn mình.
Tuy thế.
(Quả thực, chiến thắng một đối thủ mạnh hơn thì thú vị hơn hẳn.)
Máu trong người sôi sục. Và tim đập rất nhanh.
Kẻ mạnh tuyệt đối, là Ma vương Milim. Ma vương cổ đại, trái với vẻ ngoài của mình, là một Ma vương đáng được sợ hãi.
Được chiến đấu với Ma vương này. Nói anh không hề hứng thú, là không đúng.
Ngay từ khi còn là đứa trẻ, anh đã từng nghe cha mẹ nói về điều đó.
Những câu chuyện cổ tích về sự bạo ngược của Long công chua.
Đó là về Milim, hay chỉ là của một hình mẫu nào đó. Cha mẹ khi đó đã nói.
‘Chạm vảy ngược của Long công chúa, thì quốc gia sẽ bị xóa sổ!’
‘Đừng bao giờ, đừng bao giờ chiến đấu với Long công chúa!’
Vớ vẩn, vớ vẩn.
Thú vương quốc “Yuurazania” tuy không có sức mạnh quân sự quá lớn, nhưng đến quá nửa dân số là thuộc các chủng tộc chiến đấu, và là chiến sĩ.
Không hề thua kém các quốc gia khác, và là một nước mạnh.
Thêm nữa, bản thân anh lại đã tiến hóa thành Ma vương. Nên không phải sợ ai cả!
Anh nhìn lên ngọn núi linh thiêng ở sau lâu đài, tin chắc vào sức mạnh của chính mình, anh đứng dậy và chuẩn bị nghênh chiến với Milim.
Thuộc hạ anh, các Ma nhân và Gia thần, đang quỳ và ngước mắt nhìn lên Karion.
“Nghe đây! Kẻ địch, chỉ có 1. Là Ma vương Milim Nava!
Với đối thủ là Ma vương, nếu nhóm Ma nhân các ngươi tập trung lại, thì cũng chiến đấu được. Nhưng Lão phu sẽ tự thân chiến đấu!
Còn các ngươi, hãy dựng kết giới, và bảo vệ người dân! Tin ta! Ta sẽ chiến thắng!!!”
“Uoooooo!!!!!!”
Nghe những tiếng hò reo, anh cảm nhận sự phấn khích của mọi người.
‘Hôm nay, ta đã có cơ hội chứng tỏ mình là người mạnh nhất.’
(Ta không hề ghét, cái tính cách đó. Lẽ ra ta đã có thể thành bạn tốt với nhau, thật đáng tiếc!)
Lúc này, bất kể lý do có là gì đi nữa, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Với anh, tất cả chỉ có chiến đấu. bất kể anh có cẩn trọng đến đây, kết quả chung cuộc vẫn chẳng thể thay đổi…
Chậm rãi, anh bay lên không với 〈Phi hành Ma pháp〉.
Đến chỗ Milim, và trận chiến bắt đầu ngay mà không nói một lời.
Trước tiên, là ‘thử mồi’.
Toàn lực vung đấm vào Milim. Nhưng lại bị lớp Kết giới nhiều tầng chặn, nên không trúng người Milim được.
Rồi anh gọi lên Bạch hổ Thanh long kích, và cầm chắc trong tay. Anh cảm thấy năng lực của mình tăng lên rất nhiều.
Thở ra một hơi ngắn, anh hòa trộn Yêu khí {Aura} với Đấu khí thuần túy.
Rồi ‘khoan’ các đòn tấn công vào Milim. Mỗi đòn lại được nối tiếp với các viên đạn khí thi nhau tấn công Milim.
Dẫu vậy…
Tất cả những viên đạn khí đó chỉ có thể phá vỡ một số lớp kết giới, nhưng không thể chạm vào Milim được.
Ngoài ra, những cú đâm chém của Bạch hổ Thanh long kích đều bị Ma kiếm “Thiên Ma” của Milim đón lấy.
Cây kiếm lưỡi đơn uốn lượn và rất dài đó không hợp với cơ thể thiếu nữ tí nào.
Thân kiếm được bao bọc bởi một lớp Yêu khí mỏng màu xanh trắng.
Chẳng thể biết cây kiếm truyền thuyết đó đã hạ sát bao nhiêu là Ma nhân và Ma vương rồi nữa.
Chậc! Anh lui ra xa và thủ lại thế.
Tuy không hề xem thường, nhưng đây đã vượt ngoài dự tính.
‘Ta vẫn chưa đủ nghiêm túc, nhưng ta không hề thấy giới hạn của đối thủ.’
Trông như đây không phải là một đối thủ chiến đấu mà lại nhẹ tay được.
Nên anh quyết định chiến đấu hết sức. Thật khong may là, ý thức của đối thủ gần như không có, như thể cô ta đang bị điều khiển vậy.
Tuy nhiên, điều đó không quan hệ gì.
(Ta muốn đấu với cô thật nghiêm túc, không bị điều khiển kia! Dẫu vậy, ta không thể thua được!)
Anh giải phóng năng lực của mình.
Anh rất nhanh nhảy qua các giai đoạn của mình, lên thành Ma nhân, rồi thành Ma vương.
Anh vốn là một Thú nhân Sư tử, với biệt danh Sư tử vương.
Rồi anh biến thân. Thành dạng Thú Ma nhân.
Rồi đến hình dạng thực sự của Ma vương. “Sư tử vương” Karion.
Được bao phủ trong lớp lông trắng bạc, các cơ bắp toàn thân nở lớn ra.
Trên cái đầu sư tử của anh là vương miện Chu tước sáng chói. Trên người anh, là bộ giáp Huyền vũ.
Là người theo trường phái cận chiến, và lao người vào chiến đấu. Nên sau lưng anh, mọc ra một đôi cánh chim lớn để có thể chiến đấu cả ở trên không.
Trong mắt của Milim khi thấy hình dáng đó, trong một khoảnh khắc, Karion thấy một sánh sáng lóe lên.
Hoặc có lẽ đó chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi.
“Chà, Milim. Thật đáng tiếc, cô đã thấy hình dạng này, thì không thể ‘đi’ được đâu.
Thật đáng tiếc, nhưng TẠM BIỆT!!!”
Hét lên như thế, anh vận Đấu khí khắp toàn thân vào cây Bạch hổ Thanh long kích.
Nếu là ở trên mặt đất, mặt đất sẽ nứt toác ra bởi Đấu khí rồi, và mọi vật chung quanh sẽ bị nghiền nát.
Đấu khí còn thừa ra, tỏa ra khắp khong trung. Đến cả không khí cũng như bị phần Năng lượng dư thừa đó đốt cháy.
“Thú ma lạp tử bào {Beast Roar}!”
[1]
Đó, là tiếng gầm tung ra các phân tử Ma lực vào đối phương.
Phần mũi của Bạch hổ Thanh long kích chuyển hóa thành các phân tử Ma lực, nhưng không để lại dấu vết gì.
Nếu được bắn ra trên mặt đất, mọi thứ trên đường đi sẽ bị xóa sổ không còn lại vết tích, đó là tất sát kỹ tối thượng của “Sư tử vương” Karion.
Thông thường, trong phạm vi 100m, uy lực vẫn được giữ nguyên. Tiếp đó, uy lực sẽ từ từ tản mác ra, và sẽ đi xa đến 2km.
Đây là một tất sát kỹ tầm xa dùng cho nhiều đối tượng, nên nếu dùng vào một đối tượng, thì phải tập trung vào 1 điểm.
Đây là lần đầu tiên anh dùng {Beast Roar} lên một người, nhưng chắc hẳn là sẽ không có ai sống sót một khi bị trúng được.
Anh đã dốc toàn lực.
Anh cảm thấy {Energy} thoát khỏi cơ thể mình rất nhanh.Việc bay lượn cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
Tuy nhiên, cái giá phải trả đó còn rẻ chán.
Thông thường, có bắn 2~3 phát như thế anh vẫn chưa mệt như thế này. Lần này, đối thủ thật quá tồi tệ.
Bởi vì anh đã phải gia tăng uy lực và giảm phạm vi đến mức tới hạn.
Fu— — — — thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh cố hạ xuống mặt đất.
Zu— — — — za!
Anh nhanh chóng né đòn.
Máu phún ra từ bên hông, nhưng anh dùng ý chí để ngưng lại.
Quay người lại.
Không cần phải xác minh lại, nhưng anh không muốn tin vào điều đó.
Đứng ngay kia, là nhân vật đúng như anh nghĩ.
Cùng với cặp cánh rồng giương ra, mái tóc ánh kim rất đẹp bay phấp phới trong gió.
Trước đây không hề có, nhưng giờ, một cái sừng tuyệt đẹp màu đỏ mọc lên trên trán.
Bộ Gothic Dress đen tuyền đã chuyển thành một bộ giáp đen tuyền từ lúc nào không hay.
(Aa… ra đây là hình ạng chiến đấu nguyên thủy à…)
‘Hiện tại, ta gần như đã cạn kiệt Ma lực, mà đối thủ vẫn còn nguyên vẹn.’
‘Đừng đùa chứ. Tha cho ta đi.’ Hiện, anh có cảm giác kỳ lạ là nửa muốn cười, nửa muốn khóc.
“Tốt lắm. Rất thú vị!
Để tưởng thưởng, ta sẽ cho xem mãn nhãn!!!”
Lần đầu tiên Milim cất tiếng.
Nhưng, đó là một giọng ‘đọc’ đơn điệu.
Dẫu vậy, trái với giọng nói đó, một dự cảm không lành tấn công Karion.
‘Thật đấy. Không cần trình diễn gì cả.’ Anh thực lòng nghĩ vạy.
Và anh dùng Tư niệm để liên lạc với tất cả cả thuộc hạ.
Chỉ một lời thôi. ‘Cố hết sức mà chạy!!!’
Rồi, với toàn bộ sức lực của mình, anh cố gắng rời nơi đó nhanh hết sức.
Bản năng mách bảo anh. ‘Nếu còn nấn ná nơi đó, sẽ chết!’
Đôi mắt rồng trải ánh nhìn ra. Còn đôi cánh rồng thì giương rộng.
Milim gầm to!
“Long tinh bạo viêm bá {Dragon Nova}!”
[2]
Ánh hào quang nhẹ và đẹp đó trông rất giống với các vì sao lấp lánh.
Ánh sáng đó chiếu xuống, không chỉ Lâu đài, mà cả ngọn núi thiêng sau nó cũng im lìm biến mất.
Vượt ngưỡng nghe được của con người, thứ âm thanh và sóng chấn động đó phá hủy khu vực chung quanh.
Bất cứ ai chạm vào thứ ánh sáng đó, đều tan biến mà không thể kháng cự gì.
Đấy là Ma pháp tối thượng và mạnh nhất.
Đó là một trong những lý do Milim vẫn duy trì vị trí đỉnh cao dù đã qua nhiều năm chiến đấu.
‘Không thể…’
May mắn thay, vì là đòn tấn công có tính định hướng, nên mạng sống của Karion được giữ lại.
Đó chính là Milim.
Một Ma vương tuyệt đối không được gây thù. Người mang biệt danh “Phá hoại Bạo quân”.
Bây giờ, Karion có thể gật đầu tuân lời của cha mẹ rồi.
‘Thật vô ích. Đẳng cấp quá khác biệt.’
Tuy nhiên…
“Nhưng, cô ta…”
“Cô ta…? Ara? Có gì sao? Nói tôi nghe được không?”
Anh cảm nhận một lưỡi kiếm mỏng kề vào cổ mình.
Sau lưng anh là sự hiện diện một phụ nữ.
Là Ma vương có quyền chi phối tuyệt đối bầu trời. “Thiên không Nữ vương” Frey.
“Chạc. Frey, cả cô nữa à.”
“Ara? Tôi thì sao? Cứ từ từ nói tôi nghe xem nào.”
Và, ý thức của Karion dần bị bóng tối bao trùm…
Chú thích:
[1]
Thú ma lạp tử bào: nghĩa (đại khái) là ‘Tiếng gầm hạt ma tố/lực của loài thú’ :v Trong đó, Lạp tử: hạt, phân tử, Bào: tiếng gầm, rống.
[2]
Long tinh bạo viêm bá: nghĩa (đại khái) ‘Ngọn lửa bá quyền như ngôi sao rồng’, trong đó, Bạo: nổ, bùng nổ, tiếng kêu, Viêm: ngọn lửa, Bá: bá quyền, chiếm giữ…