Ma nhân Myulan cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể báo cáo.
Việc Ma vương Milim không còn ‘hung bạo’ và kết bạn thân với Trưởng trấn nơi họ đang quan sát là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.
Điều ngạc nhiên là con Slime trông yếu ớt kia lại là Trưởng trấn, thêm nữa, hành động của Milim cũng thật chẳng thể hiểu nổi.
Đối với người bình thường như cô, cách thức suy nghĩ của các Ma vương quả là không thể đoán định.
‘Thêm nữa, Ma vương đó lại có hơi, à không, khá ‘lập dị’ thì phải?’ Suy nghĩ đó hiện lên trong trí cô.
‘Theo như tình trạng của cái trấn mục tiêu, ở mức độ văn hóa, thì Ma vương dường như đã kết thân với Trưởng nơi đó.
Thêm nữa, việc Trưởng trấn là một con Slime có khả năng biến hóa thành hình người cũng cần được báo cáo.
Nhưng, để cho an toàn, mình sẽ không báo cáo việc Milim cũng đang ở trong trấn. Tuy cô ta sẽ không đến mức phản lại mật ước giữa các Ma vương, nhưng vì ý định của Milim vẫn chưa rõ ràng, nên cần phải hành động thật cẩn trọng.’
Không thể thực hiện Ma pháp nào trước mặt Milim được.
‘Thông tin Ma pháp mà dùng trước mặt Milim sẽ ‘bễ đĩa’ ngay.’ Cô đã phán đoán như thế.
Có lẽ là chân tướng đã bị lộ rồi, nhưng Milim vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
Khi cô báo cáo những việc đó,
“Hiểu rồi… Thứ này có thể dùng được đây. Vất vả rồi, cứ tiếp tục quan sát nữa đi.”
Clayman dường như đã nghĩ ra ‘trò’ gì rồi, nên rất vui vẻ nói thế.
Nhưng việc đó chẳng can hệ gì đến Myulan cả.
Hiện tại, cô là Chú thuật sư {Shaman} của Đội bảo vệ, giữ chức Tham mưu cho họ.
(Lũ con người ngốc nghếch. Không hề nghi ngờ rằng ta là một Ma nhân.)
Mặc dù cô xem thường họ, nhưng có quan hệ với con người sau một thời gian dài đã khiến tim cô gái rộn rã khác thường.
‘Cứ giữ như thế một lúc nữa đã. Hy vọng là mình có thể tận hưởng tình trạng này thêm một tí nữa.’
Tự bản thân không hề hay biết, cô gái ao ước như thế.
Và như thế, cô tiếp tục quay về làm việc với gương mặt thản nhiên như không có gì.
Ma nhân Grucius, giờ đã là một thành viên của Đội bảo vệ, tham gia một tổ đội và đi vào trong rừng.
Với một Thú nhân như anh, việc cưỡi ngựa chỉ là trò trẻ con. Vì là người như thế, đương nhiên là anh sẽ nổi trội giữa tổ đội rồi.
Ngay cả khi cố giấu thực lực, anh vẫn không hề thua kém nhân loại tí nào.
Thế nên, anh được đề nghị giữ chức phó chỉ huy của 1 trong 3 tổ đội. Mặc dù chính Tổ đội trưởng đề nghị, anh vẫn cố chối từ lấy lý do mình vẫn là người mới.
‘Tuy có hơi nổi trội, nhưng cũng không có rắc rối gì với tình trạng hiện tại vì vẫn còn dễ hành động.’ Anh nghĩ thế.
Nhưng, hứng thú hiện tại của anh lại rơi vào nhóm Goblin Lang binh {Rider} đang đi theo họ.
Những Tinh lang tộc {Star Wolf} tiến hóa theo hướng lạ lùng với các Nhân quỷ tộc {Hodgoblin} trên lưng.
Hơi thở của họ hoàn toàn khớp với nhau, nhưng một tổ hợp điêu luyện vậy. Những chuyển động đó cho thấy độ thành thục rất cao.
Trong nhóm đó, có {Hobgoblin} Gobuta là nổi trội hơn cả.
‘Dựa theo bản năng tự nhiên rất sắc bén của mình, gặp một Ma vật như thế là phải gϊếŧ ngay.’
Grucius búng lưỡi.
Vốn dĩ ban đầu chỉ tính mời các Oni thôi, nhưng khi quan sát kỹ, lại có rất nhiều kẻ rất có năng lực.
Có tổng cộng 100 Goblin {Rider}. Và mỗi người bọn họ, đều kiệt xuất, và nên mời bằng mọi giá.
Trong số đó, có Đội trưởng Rigur, và Đội phó Gobuta. 2 kẻ đó có sức mạnh vượt xa những người còn lại.
Những người khác, là các Long nhân tộc {Dragonewt} thỉnh thoảng gặp. Nếu được rèn luyện tốt, đó sẽ là những chiến sĩ rất mạnh.
Cả những Trư nhân tộc {High Orc} trong Công tác binh đội nữa. Dù không có cá nhân nào kiệt xuất, nhưng khi theo đội, họ sẽ rất mạnh.
Hình như họ đều dưới trướng của Trư nhân vương {Orc King} Gerudo. Nhưng không thường gặp trong trấn.
Tuy hắn thường đi ra ngoài để vận chuyển hàng hóa, nhưng chắc đó cũng là một cá nhân rất mạnh.
(Gì chứ, gì chứ! Cái trấn này quá sức kỳ quặc!
Nếu hành động không khéo, dám bọn họ có đủ chiến lực để chiến với chúng ta lắm chứ!)
‘Thực sự thì, nếu nhìn kỹ hơn vào các Oni, thì bọn họ mạnh ngang với hoặc còn mạnh hơn mình nữa.’
Tuy anh là người yếu nhất trong các thuộc hạ của Thú vương, nhưng việc này vẫn hết sức bất thường.
‘Mà, vậy cũng tốt thôi! Như thế này, sẽ vui hơn nhiều!’
Có những đồng hành mạnh mẽ cũng tốt mà. Lỡ có thất bại, và họ thành đối thủ, thì cũng tốt chán. Quả vậy.
Bọn họ, những Thú nhân, là chủng tộc sinh ra để chiến đấu. Những đối thủ mạnh luôn được chào đón.
Và như thế, trong khi vẫn đang nghĩ cách ‘mời chào’, anh tiếp tục nhiệm vụ với Đội bảo vệ.
— — — — — — — — — — — — — — —
‘YAHHO — — — — !’
Rất lâu rồi mới có được cảm giác tự do. Nên tôi tận hưởng nó.
Khi còn trong trấn, tôi phải để ý đến những lời mình nói, nên tâm trí cú bị gò bó mãi.
Tôi cũng lo lắng về việc để 2 Ma nhân lại trong trấn.
Nhưng Benimaru,
“Việc trong trấn, xin cứ giao cho tôi, Ngài cứ đi đi! Cả chuyện về 2 Ma nhân kia nữa!”
Đã nói vậy đấy. Chắc hẳn Benimaru sẽ làm gì đó thôi mà.
Ranga vẫn luôn cảnh giác, nhưng vẫn chưa thấy có hành động gì cả. Hiện tại, Souei đã thay thế và đang giám sát họ.
Người không hề ngủ, chính là Souei!
Bằng cách điều các phân thân, cậu ta có thể thay phiên nhau ngủ. Tuy đó là một năng lực rất hữu ích, tôi không muốn bảo cậu ta rằng cậu ta cần phải ngủ chst nào.
Vẫn đang quan sát tình hình của trấn, và vẫn chưa có dấu hiệu ‘lòi đuôi’ nào.
Dù họ không phải là người có quan hệ với Milim, nhưng họ chắc chắn có biết nhau. Bởi chúng tôi không thẻ bất cẩn hành động, nên chỉ phải giám sát họ thật cẩn thận thôi.
Đáng tiếc là, họ vẫn chưa có hành động gì cả.
Nếu là vậy, chúng tôi chỉ đành phải duy trì cảnh giác.Và cũng vì có thể quay về bằng 『Ảnh di động』, nên tôi mới quyết định rời trấn.
Nói đúng ra, tôi giả định là một khi tôi đi, họ sẽ có hành động gì đó ngay. Milim cũng đã đi rồi, nên bây giờ chính là lúc hành động.
Tôi rất cảnh giác khi nghĩ thế, nhưng sau ngày đầu tiên rời trấn, vẫn chưa có gì cả.
3 ngày cũng đã qua rồi, dường như chỉ là tôi đã quá lo nghĩ.
Họ dường như cũng có năng lực rất cao. ‘Cứ giao cho chúng tôi!’ Nên tôi giao cả cho họ như họ nói.
Thế nghĩa là, tôi hiện đang tận hưởng cảm giác tự do mong đợi từ bấy lâu.
Do đường vẫn chưa làm xong nên chúng tôi phải đi bộ dọc theo lộ trình này.
Sau khi ra khỏi đường chính, chúng tôi tiến lên theo lối mòn của động vật.
‘Thực sự không sao chứ?’ Theo một mức nào đó thì, chúng tôi đã đi khá nhiều đường nhỏ rồi. Tuy thế, do có các ‘cựu binh’ ở đây, nên tôi để họ ‘làm việc’ hết.
Ngay cả khi có người làm bộ mặt sắp khóc đến nơi, nhưng tin tưởng vào họ chắc sẽ ổn thôi. Dù gì thì, đây cũng có phải lần đến đầu tiên của họ đâu chứ.
Để phòng hờ,
“Oi oi không có chuyện đi lạc đấy chứ?”
Khi tôi nói đùa như thế,
“Hahaha. Chuyện đó, làm sao có thể chứ…”
Ngôn ngữ có hơi lạ. Chắc vẫn còn ổn.
Khi tham khảo đến bản đồ trong trí, đường này, hình như đã đi qua rồi thì phải, chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
“Oi! Không đùa đâu. Các người, bị lạc rồi chứ gì!”
3 người nhìn mặt nhau,
“Chúng tôi rất xin lỗi!!!”
Rồi đồng loạt xin lỗi.
Dường như là họ bị lạc khi cố đi đường tắt. Mấy người này có thực là ‘Pro’ không vậy?
Mà, sao cũng được. tôi dẫn họ đi một tí về đến con đường mà họ biết.
Trên đường đi, chúng tôi có băng qua nơi Huyễn yêu hoa (Hoa gây ảo giác mê hoặc) đang nở, đó có lẽ là nguyên nhân. Cơ mà, tôi không hề nói gì với họ.
“Sao chúng ta lại bị lạc ở nơi này chứ…”
“Tôi có hơi mất tự tin rồi đó…”
“‘Bó tay’, là ‘Pro’ thì các anh phải chú ý tới đường đi chứ? Thật sốc là cả 2 người đều…”
Trình duyệt riêng tư chặn quảng cáo, cài đặt ngay!
Trông họ có chút đáng thương, nên tôi nói với họ về Huyễn yêu hoa.
“Đó là đối tượng cho Quest thu hái được chỉ định mức B Rank và cao hơn đấy! Rất khó tìm ra nó đấy!”
Ellen rất háo hức nói.
Dường như ngoài là tài liệu cho Ma pháp (vật) phẩm, đó cũng là một loại hoa rất hiếm.
Vì quá ‘đỉnh’, nên chúng tôi quay lại hái. Chúng tôi hái 40 hoa, chia ra thì mỗi người được 10. Và vì có thể dùng nó tạo ra gì đó, nên tôi cho cả vào Bao tử và phân tích.
Rồi 1 tuần trôi qua, và cuối chúng chúng tôi cũng đến lối thoát ra khỏi rừng.
Chắc chắn là, thời gian có thể được rút ngắn lại, nếu ta bỏ mấy ngày đi lạc vòng quanh ra.
Mà, cũng chẳng cần phải đi nhanh làm gì. Trái lại, những chuyến đi dài thì vui hơn hẳn.
Cơ mà, cơ thể Slime thì đâu có mệt mỏi là gì, tôi có thể nói vậy vì cơ thể tôi được giữ sạch sẽ.
Do Ellen có sử dụng 〈Tinh hóa Ma pháp〉, nên tôi học được.
Khi dùng thử, do phạm vi hiệu quả Ma pháp của tôi rất lớn, nên mọi người đều được sạch sẽ. Nhờ đó, chuyến đi dễ chịu hơn so với bình thường.
Nhóm lửa lên thì rất dễ, và tôi không ngủ để canh chừng.
“Rimuru-san! Chúng ta hãy đi mạo hiểm cùng nhau mãi mãi nhé!!!”
Ellen rất xúc động nói thế, nhưng tôi từ chối ngay.
Nếu là trước khi gặp mọi người, như thế sẽ rất tuyệt, nhưng giờ tôi đã là Trưởng trấn rồi. Tôi có thể để việc điều hành lại cho người khác, nhưng lại không thể bó mặc được.
Về sau, nếu như tôi không còn cần thiết cho mọi người nữa, thì khi đó tôi sẽ nghĩ đến điều này.
‘Nhưng mà, vào lúc đó, hẳn các người đã chết mất rồi.’ Đột nhiên, ý nghĩa đó ập đến trong trí.
Đây có phải là những gì Milim cảm thấy? Có được những người bạn quan trọng, nhưng họ lại lìa đời trước mình, liệu tôi sẽ chọn sự cô độc?
Tôi không biết nữa.
Tôi của hiện tại vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để phán xét việc đó.
Tôi giũ bỏ tình cảm của mình, và hướng đến thành phố.
Mục tiêu là Tiểu quốc Brumund. Đó là một quốc gia nhỏ bé, đến nỗi trong mỗi làng, Quý tộc chính là Lãnh chúa của làng đó. Là một đất nước không có gì ngoài Vương đô (Thủ đô).
Tôi hướng đến thành phố dưới sự dẫn dắt của bộ 3 vốn thuộc Tự do Tổ hội Brumund.
Thành phố lớn chính là Vương đô. Và khu phố dưới chân Thành là nơi Tự do Tổ hội chi nhánh Brumund tọa lạc.
[1]
Khi chúng tôi đến ngôi làng đầu tiên, vẫn còn khá sớm. Xe ngựa định kỳ đã đi rồi.
Chúng tôi đến trong buổi sáng, và dùng bữa trưa tại một quán ăn. Từ nơi này, đi xe ngựa đến Vương đô mất khoảng 3 tiếng.
Bởi đây là một quốc gia nhỏ, nên giao thông có vẻ khá tốt.
“Nghe đây, ta, đã vung cây Đại phủ {Great Axe} lên, và đánh nó một cú!
Thế là, đã hạ ngay được nó!”
“Quá dữ~ Không hổ là Biddo-san!”
“Biddo-aniki (đại ca), Nó là Ma vật rất mạnh phải không? Anh một mình gϊếŧ nó sao?”
“Gần như vậy. Với lão gia ta (ore-sama), Nhất giác hùng {Horn Bear}, không đáng là đối thủ.”
Tôi có thể nghe được đoạn thoại như thế, nên quay sang nhìn thử.
Chủ đề của đoạn thoại là {Horn Bear}, khi thấy nó, tôi bất giác muốn phun ra hết mọi thứ trong miệng.
Đó chỉ là sừng của Nhất giác thố {Horn Rabbit} được gắn vào đầu của cái xác gấu nằm trên sàn để trông như xác một Ma vật mà thôi.
Không, gấu không phải là một Ma vật mà là một Động vât, nhưng rất khó để phân biệt rõ.
May mắn là tôi có năng lực phân tích giám dịnh, nếu không, tôi cũng sẽ không thể nhận ra được.
Cách phân loại chính xác nhất là, xem nó có ‘drop’ “Ma tinh thạch” hay không. Tuy thế, việc đó lại rất khó đối với người thường.
Ngay cả khi có nói rằng Động vật không cho ra “Ma tinh thạch”, cũng vẫn không thể biết được họ sẽ hoặc đã gϊếŧ bao nhiêu con rồi nữa.
Khi có Yêu khí phát ra, thì đó là Ma vật, nhưng lại rất khó phân biệt được qua điều đó. Chung quy thì, kết luận vẫn là, phải nâng cao Kỹ lượng {Level} hơn nữa.
“Oi, cái tên đang nổ về {Horn Bear} giả mạo kia, chẳng phải như đám kiến mối hay sao?”
“Ể? Giả mạo? Các người nhìn ‘xuyên’ được à?”
“A! Dĩ nhiên! Đó là sừng của {Horn Rabbit}. Trước Ma pháp sư thì sẽ lộ ngay thôi…”
“À hả, lộ ra ngay à?”
“Không, Danna. Mục đích của tên kia lại khác.
Nếu mang đến Vương đô, sẽ lộ ngay là gấu, nhưng ở một ngôi làng thế này, thì có thể thành Anh hùng đấy!
Cho nên, họ nói thế để làm như mình đã bảo vệ được ngôi làng, để có thức ăn và chỗ trú thôi.”
Hiểu rồi.
Tôi đã hiểu được qua lời giải thích của Gido. Nên tóm lại, đó là một kẻ lừa đảo.
Có nhiều loại kẻ lừa đảo trong thế giới này. Tôi đã học được thêm 1 điều mới.
Tôi cố làm lơ và quay đi, vì dây vào sẽ rất rắc rối,
“Oi oi, chờ đã! Các người, vừa mới bảo đây là đồ giả mạo à!
Dám chế nhạo lão gia ta (ore-sama), hy vọng các ngươi đã chuản bị sẵn tâm lý?”
‘Mấy kẻ thế này, sao thính tai dữ. Thêm vào đó, họ lại dây vào một cách vô ích nữa…’
Khi tôi còn đang nghĩ vậy,
“Are, Cabal-san đấy phải không…”
“Cả Ellen-san cũng ở đây nữa…”
“Chẳng phải Gido-san ở kia sao!”
Khi nghe mấy lời đó, các thực khách trong quán ăn nhanh chóng vây quanh họ.
“G- Gì… 3 người các vị xấu lắm nhé. Đã quay về rồi mà chẳng thèm nói một tiếng gì hết!”
“Anh, là ai?”
“Thôi nào, trông tơi tả vậy thôi, chứ tôi là Biddo nè!
Là người được sự dìu dắt của Cabal-san khi còn ở Vương đô đấy, là Biddo đây mà!”
Việc gì thế này.
Bộ 3 {ngốc nghếch} này, lại nổi tiếng đến bất ngờ đó.
Trông họ như chẳng mấy quen biết tên lừa đảo kia, nhưng hắn lại rất nể trọng 3 người họ.
Hơi lạ là họ được nể trọng mà lại chẳng có vẻ gì vui cả.
Thế nhưng, ngạc nhiên lớn nhất, là 3 người đó hóa ra lại là những Mạo hiểm giả nổi danh.
Điểm chính là, họ nổi tiếng trong tư cách Mạo hiểm giả mới chỉ gần đây thôi.
… Là do đó, là do họ lấy những bộ phận của Ma vật từ trấn của tôi nên mới ‘lên’ đến mức đó.
Khi tôi nhìn bộ 3, họ nhanh chóng đảo mắt đi.
Chà, tôi sẽ không truy cứu chuyện này.
Có những việc mà con người không muốn động chạm đến mà. Tuy vậy, tuy không muốn chạm đến, nhưng vấn đề vẫn còn đó.
“Hiểu rồi chứ?”
“Tất nhiên!!! Chúng tôi sẽ dẫn Ngài đến tận Vương đô!!!”
Vậy thì tốt lắm.
Tuy có chuyện đó xảy ra, nhưng nhìn chung, chuyến đi rất thuận lợi.
Thế là chúng tôi đã đến Vương đô của Tiểu quốc Brumund.
Chú thích:
[1]
Cần chú thích rõ, Tempest từ đầu đến giờ đều được gọi là 町 (đinh – thị trấn, con phố), còn nơi có Tự do Tổ hội chi nhánh Brumund, và cũng là thủ đô của Brumund, được gọi là 街 (nhai – phố, khu phố, thị trấn), và 城 (thành – tòa thành, lâu đài). Chính vì có sự khác biệt đó, nên từ đầu đến giờ, tôi nhất quyết không dùng ‘thành phố’ cho Tempest, mặc dù vẫn có thể dịch 町 là thành phố theo như bản Eng.