Ma nhân Grucius và Ma nhân Myulan hóa người và bước vào trong rừng.
Họ dự tính sẽ sớm gặp nhóm người kia thôi.
Grucius là Lang nhân tộc, nên nguyên hình trước khi biến hóa cũng chẳng mấy khác so với con người.
Chỉ mới khoảng 500 năm kể từ khi Thú nhân tộc Vương Karion gọi mình là Ma vương tìm kiếm sức mạnh.
Đó là một thời kỳ biến động, các Ma vương cũ mới thay thế lẫn nhau trong thời kỳ mãnh liệt đó. Gọi là Đại chiến Thế giới diễn ra mỗi 500 năm. Đó là một sự kiện trong chuỗi.
Thời gian đó có 3 Ma vương khác nữa cũng được sinh ra. Và Frey là một trong số đó.
Một Ma vương sinh ra tương đối mới và chưa hề trải qua Đại chiến là Clayman, và sinh ra cuối cùng là Ma vương Leon Cromwell.
Nhóm 6 Ma vương trẻ này được gọi là thuộc vào Tân thế đại (Thế hệ mới).
So với các Cựu thế đại (Thế hệ cũ), những kẻ đã sống sót qua ít nhất 2 cuộc Đại chiến, có thể nói rằng sức mạnh của họ yếu hơn hẳn.
Cho nên, các Ma vương thuộc Thế hệ mới này, luôn cố gắng nâng thế lực của mình lên.
Karion là một Ma vương như thế, nên việc anh ta tìm kiếm những người mạnh mẽ là hiển nhiên.
Grucius trở thành một Ma nhân chỉ khoảng 100 năm mà thôi.
Tuổi thọ của Thú nhân cũng không khác với con người. Sau khi trưởng thành, họ sẽ giữ được độ tuổi ‘thanh xuân’ trong khoảng 30-50 năm, diện mạo không hề thay đổi trong khoảng thời gian đó.
Và khi diện mạo bắt đầu thay đổi, cơ thể họ sẽ nhanh chóng thoái hóa, và tuổi thọ sẽ còn khoảng 2 tuần nữa mà thôi.
Karion, vị vua của Thú nhân quốc “Yuurazania”, được sinh ra với lượng Ma lực rất lớn.
Anh ta tự mình hóa thành Ma nhân, rồi thậm chí tiến hóa lên thành Ma vương luôn. Có cả lời đồn rằng anh ta tiêu diệt cả một Ma vương của khi ấy nữa, nhưng thực hư vẫn chưa rõ thế nào.
Grucius không có đủ lượng Ma lực để tự mình tiến hóa, nhưng lại có năng lực do thám và năng lực chiến đấu cao.
Chính nhờ những năng lực ấy mà anh được trao cơ hội tiến hóa.
Đó là, uống máu của Nhà vua.
Tỉ lệ sinh tồn chỉ khoảng 10% thôi. Có thể vượt qua nó, anh đã có tố chất một Dũng giả.
Grucius cố chịu đựng thử thách. Và đã vượt qua được cánh cổng mở hé đó.
Kết quả là, thân thể của Grucius đã chuyển hóa thành cùng chủng với của Nhà vua, và đã thành công đạt được thọ mệnh và năng lực tương tự với Nhà vua.
Cho đến này, đã 100 năm qua kể từ khi trở thành Ma nhân, năng lực của Grucius vẫn chưa hề giảm sút.
Trái lại, tình huống của Myulan thì có phần phức tạp hơn.
Cô là một Ma nữ (phù thủy). 300 năm trước, cô bị con người ngược đãi (hành hạ), nên phải đào thoát. Phát hiện ra được bí thuật tiến hóa, cô tự dùng nó lên bản thân ngay.
Và cô gái được hồi xuân, và đạt được tuổi thanh xuân vĩnh cửu.
Về lý do cô theo chân Ma vương Clayman. Đó là bởi một giao dịch.
Khoảng 400 năm trước, Clayman thừa kế ngai Ma vương.
Hắn, vào lúc dó, đánh bại các Ma vật và Ma nhân có tiếng tăm, rồi lấy đi trái tim.
Vào thời khắc bọn họ thề nguyện trung thành, với một chú ấn khăc sâu vào trái tim, hắn biến kẻ bị đánh bại kia hành thuộc hạ.
Cô, là một trong số những người đó.
Dù đã đạt được sức mạnh của một Ma nhân sau khi tiến hóa, côn vẫn không thể địch lại Ma vương Clayman. Nên cô bị đánh bại, và và bị cái chú ấn chi phối kia khắc sâu vào tim.
Cũng lúc đó, cấp bậc Ma nhân của cô tăng lên, nhưng cô chẳng vui về việc đó tí nào.
Và kể từ khi đó, cô trở thành một trong số những con rối {Marionette} của Clayman.
Nên với Gelmudo, kẻ tự nguyện để mình bị điều khiển, cô thật không thể hiểu nổi.
Cô luôn luôn tìm một cơ hội. Để hóa giải cái chú ấn đặt lên mình, và để giải quyết Clayman.
Thế nhưng, kinh nghiệm sống rất dài của cô đã dạy cô rằng đó là điều không thể.
Sự cách biệt về sức mạnh, lên đến mức đáng kinh hãi luôn.
Nên cô phải tiếp tục theo hắn. Vẫn mong chờ một lúc nào đó giải được chú nguyền kia…
Trong lần này.
‘Mục tiêu là thu thập thông tin, nên phải thực hiện nghiêm túc!’ nghĩ thế, nên cô lập một kế hoạch.
‘Mình sẽ dùng mọi thứ có thể. Dù đó là Grucius hay tổ đội con người kia!
Bất cứ gì cũng được, miễn sao được giải phóng.’
Hiện cô không thể làm gì ngoài tuân theo Clayman cả.
Bởi cô vốn là một con người, nên việc hóa hình người, là chẳng cần thiết.
Có 2 người nam nữ bước đến trước mặt nhóm Youmu.
Rồi 2 người đó nhanh chóng trở thành đồng bạn với họ.
Đó là chị em. Chị gái và em trai. Nhưng nhìn có thế nào thì vẫn thấy không giống bình thường.
Youmu quan sát 2 người đang vui vẻ trò chuyện với những đội viên.
Họ thân mật như người trong cùng gia đình vậy. Trông như là đến từ Đế quốc, và khá bắt mắt.
Tuy không thể nói là không có gì đáng ngờ, nhưng nếu có năng lực, thì chỉ 2 người họ vẫn có thể đi băng rừng được.
Các Ma vật trong Đại sâm lâm Jura cũng không đặc biệt mạnh lắm. Tuy nhiên, đó là chuyện trước khi xảy ra sự hoạt tính hóa gần đây.
Hiện tại, băng qua rừng thì khá là nguy hiểm. Nên đi ngang qua Dwarf Vương quốc thì an toàn hơn.
‘Quả thật, khả nghi đấy. Tốt nhất là không nên lơ là cảnh giác.’
Youmu lý luận như thế trong trí.
Không có điểm gì đáng ngờ trong câu chuyện của họ cả, và bọn họ rất nhanh kết bạn với các đội viên. Nhìn thoáng qua, dường như chẳng có vấn đề gì cả.
‘Tuy vậy, linh tính lại bảo mình phải cảnh giác.’ Nên, anh tin vào linh tính của mình. Đó là cách Youmu sống cho đến giờ.
‘Mà, họ trông khá ‘được việc’, nên hãy ‘tận dụng’ họ cái đã!’
Quyết định như thế. Dẫu mục đích của đối tựng có là gì, thì anh vẫn đảm bảo mình có thể lợi dụng họ ngược lại.
Số đội viên thì khá ít, mà số người có khả năng thì lại rất hiếm.
Trông như 2 người này đều rất có năng lực. Nên họ sẽ vui mừng đón chào những người như thế.
Nếu có khả nghi, thì chỉ có bộ 3 Mạo hiểm giả bị bắt kia thôi.
3 người đó, quả thực cực kỳ đáng nghi.
Mặc dù đã ra lệnh cho họ dẫn đến cái trấn bí ẩn kia, nhưng họ lại chẳng hề có dấu hiệu gì là nói dối cả. Thế nên, cái trấn đó thực sự tồn tại.
Và vì họ chẳng cho thấy dấu diệu bỏ trốn nào, nên họ được cởi dây trói.
3 người đó, cũng rất nhanh chóng kết thân với các đội viên, và đang ‘nổ văng miểng’ luôn.
Việc họ là Mạo hiểm giả là thật rồi.
Nhưng bởi họ thuộc đất nước khác, nên anh chưa từng nghe qua tên họ. Mà, 3 người này, dường như là B Rank nữa, đó không phải là cấp bậc đủ cao để được quá nổi danh.
Dẫu vậy, họ vẫn là những kẻ dày dạn kinh nghiệm.
“Hể? Vậy là có một cái trấn ở phía trước à? Mà lại của Ma vật à?”
“Đúng đúng! Khi đến đó lần đầu tiên, họ thiết đãi chúng tôi thịt nướng! (焼肉 – yakiniku)
Ngon cực kỳ luôn!”
“Vào lúc đó, chúng tôi bị một đoàn quân Cự đại nghĩ (kiến khổng lồ) {Giant Ant} đuổi.
Quả là chuyện không may!”
“Nhưng nhờ vậy, chúng ta mới gặp được Rimuru-danna, như thé không tốt sao!”
“Rimuru-danna là ai vậy?”
“À, là Ông chủ của thị trấn. Nơi đó hầu hết là Nhân quỷ tộc {Hobgoblin}.
Và cai trị bọn họ, là Slime Rimuru-danna!”
“Gì hả? Ma vật đi theo một con Slime à?”
“Đúng vậy! Một Slime rất dễ thương!”
“… Mà nè, mấy người, cứ bô lô ba la như thế liệu có ổn hay không?
Tôi á, tôi không biết gì đâu hết à nha!”
“… Ừm, vì chúng ta đang dẫn đường cho họ, nên cũng chẳng có lý do gì giấu cả.
Thực ra, nếu lỡ họ không có ấn tượng, không biết gì mà lại gây ra rắc rối thì sao?”
“Đúng nhỉ… ‘Đừng có mà quay lại đấy!’ nếu họ mà nói vậy, tôi sẽ khóc mất…”
“Mà chúng ta còn chưa được tắm bồn nữa chứ…”
Đây là vì quá mất cảnh giác hay là vì âm mưu gì đây chứ, họ lại trả lời tất cả câu hỏi được đưa ra.
Youmu không thể nắm được ý đồ của họ.
Nhưng nghĩ lại thì, việc một thị trấn lại tồn tại ở đó.
Nếu là từ mộng tưởng của họ, thì đó là một câu chuyện quá sức chi tiết.
“A! Có thể thấy được rồi kìa!”
Người đàn ông Class Đạo tặc, Gido hét lên.
Nghe thế, Youmu bước lên rước để xác nhận. Xa xa dưới kia, dưới những bóng cây, anh có thể thấy bóng bức tường quanh trấn.
‘Là sự thật.’ Nhưng suy nghĩ đó chỉ khiến anh căng thẳng thêm mà thôi.
Một thị trấn được Ma vật xây dựng. Thật khó mà tin được. Tuy thế, thị trấn có tồn tại.
Đón chào họ sẽ là Quỷ hay Rắn đây…
Youmu nở nụ cười không hề sợ hãi, nhắm hướng trấn mà tiến lên.
— — — — — — — — — — — — — — —
Tôi dẫn Milim đi vòng quanh trấn.
Đây, là việc vất vả hơn là tôi nghĩ.
Nếu ai đã từng dẫn một đứa trẻ đến công viên giải trí, chắc sẽ tưởng tượng ta được ngay.
Chỉ quay mặt một cái, là cô ta biến mất ngay, chính là như thế.
“Oii! Tôi đã bảo là đừng có vô cớ chạy đi rồi mà!”
“Wahahahahaha! Đây này! Đây là cái gì vậy!?”
“Nghe này! Này, hãy yên lặng mà nghe tôi nói cái!”
“Wahahahahaha! Chuyện gì vậy? Ta đang nghe đây mà?”
Có nhìn thế nào thì cũng chẳng có vẻ gì là nghe cả.
Cô ta rất cao hứng, và chạy vòng quanh khắp chốn.
Khi cô gặp Gabil ít phút trước.
“Ôôô! Một Long nhân tộc {Dragonewt}!
Wahahahaha, làm việc vất vả chứ?”
“Ou! Ta là {Dragonewt} Gabil!
Và tên ngươi là gì? Cô nhóc Chibi!”
Buchi!
“Hử? Ngươi vừa nói gì? Ngươi, muốn bị gϊếŧ rồi phải không?”
Cô đá nhẹ vào đầu gối Gabil, và khi Gabil bị mất thăng bằng và ngã xuống, cô liền tung một đấm vào bụng cậu ta.
Gofu, chỉ rên lên có vậy, Gabil trở nên sắp chết ngay sau một đấm.
Ch- Chờ chút… Chẳng phải đã hứa là sẽ không ‘quậy’ khi chưa được phép của tôi rồi sao?
“Nghe đây, tên kia! Hôm nay, tâm trạng ta đang rất tốt. Nên ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Đừng có xem thường ta lần thứ hai! Ai, ai là Chibi chứ…”
Cô ta nói vậy. Nói thêm nữa là ‘tắt thở’ ngay à?
Milim, quả là một cô gái đáng sợ! Hay đúng hơn phải là, thực sự đáng sợ!
May mắn là, Gabil có mang theo Hồi phục dược thử nghiệm. Có lẽ là mang đến chỗ Kurobee để yêu cầu sản xuất hàng loạt.
Nhưng mà, với Hồi phục dược Trung cấp, thể lực cậu ta vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục được.
Thật tình, uy lực quả thuộc hàng ‘Nhất kích tất sát’. Chắc hẳn cô ta đã nương tay rồi đấy.
Nhưng, việc đã trở nên thế này, cái lời hứa sẽ không ‘nổi giận và quậy’ có lẽ khó mà tin tưởng được.
Gabil ôm bụng bước đi.
Milim quảng đại gật đầu, rồi vẫy tay chào.
Như thể chẳng có gì xảy ra vậy.
“Tên đó, cũng khá cứng cáp đấy! Để ta ‘luyện tập’ cho hắn mạnh thêm tí nữa nhé?”
Trình duyệt riêng tư chặn quảng cáo, cài đặt ngay!
‘Xin đừng có hỏi tôi.’ Tôi chỉ đơn giản nghĩ vậy.
“Không, vô ích thôi! Bắt nạt kẻ yếu là không tốt!”
“Mu? Thế à… Bắt nạt kẻ yếu là không tốt à! Biết rồi!”
“O- Ou. Nếu đã biết rồi, thì từ nay đừng có làm thế nữa…”
Tôi chỉ có thể yêu cầu nhiêu đó.
Không, sự việc không chỉ dừng lại ở đó.
‘Điểm sôi’ của Ma vương Milim dường như có không ít đâu, tôi chỉ hy vọng là sẽ không có thêm nạn nhân nào nữa ngoài Gabil.
[1]
Và như thế, buổi hướng dẫn tiếp tục.
Cô quan sát việc chế tạo áo giáp, và tôi hứa sẽ làm cho một bộ.
Cô quan sát việc chế tác y phục, và trở thành ‘hình nhân thử đồ’ cho các cô gái {Goblina}.
Cô quan sát việc nông nghiệp, và giúp cày ruộng. Xem cảnh cô cày ruộng cực kỳ nhanh quả thật rất đáng phấn khởi.
Và như thế, ngày đã tắt nắng.
Khi đêm đến, tin đồn vè một tiểu bạo quân (bạo chúa) đã lan ra khắp trấn.
Tôi tập trung những Cán bộ lại trong nhà ăn lớn, và tiến hành giới thiệu cho mọi người.
“Ta là Milim Nava! Rất vui được gặp!”
Milim tự giới thiệu mình như thế.
“À rế? Milim, là tên của một Ma vương mà?”
Vừa trải qua một ngày huấn luyện với Hakurou cùng Benimaru, Souei, Shion lẩm bẩm.
“Ha ha, cô vừa nói gì thế? Sao mà một Ma vương lại có mặt ở đây được chứ!”
Benimaru cười phủ nhận câu hỏi.
‘Tệ rồi.’ Tôi chợt nhớ đến tấn bi kịch của Gabil khi nãy.
Tôi vừa mói tính mở miệng chen vào để ‘lấp liếʍ’ tình huống, thí
“Người có mối quan hệ thế nào với Rimuru-sama ậy? Hai người trở thành bạn từ lúc nào vậy?”
Souei hỏi.
Milim vừa sắp ‘bùng nổ’ ngay lập tức trở nên rụt rè.
Với gương mặt đỏ ửng lên,
“Ư- Ừm… Thay vì nói bạn bè, bạn thân mới phải!”
“Thế sao, vậy xin hãy thứ lỗi. Tôi là Souei, thuộc hạ trung thành của Rimuru-sama! Xin được chiếu cố!”
Không hổ là Souei, vừa là Ikemen, vừa có ngôn ngữ sắc sảo.
Cơ mà, Milim-kun. Từ khi nào chúng ta thành bạn thân thế?
“Ừmm, kể từ lúc nào ta thành bạn thân vậy?”
Khi tôi rụt rè hỏi,
“Ẻ? Không phải sao?”
Nước mắt bắt đầu tích lại trên mắt cô. Nhưng hơn thế, Đấu khí {Aura} tập trung trên nắm tay cô còn nhanh hơn nữa.
“Đ- Đùa thôi mà. Đùa thôi, chúng ta là bạn thân mà! Bạn tốt đến trọn đời luôn mà!
Tôi nhanh chóng thêm vào, tránh khỏi nguy hiểm.
Suýt nữa thì tôi dẫm phải bãi mìn rồi. Tránh được việc tương tự Gabil.
“Vậy à! Cậu giỏi việc khiến người khác ngạc nhiên đấy!”
Cô nhoẻn miệng cười.
Một người đơn giản! Đơn giản, nhưng hơi khó xử lỳ.
Kể từ giờ, không dược phép bất cẩn! Tôi trở nên thông minh hơn một bậc rồi.
Benimaru vẫn chưa nhận thức được tình hình. Phải cảnh báo cậu ta sau mới được.
Cậu ta, không như Souei, hoàn toàn không hiểu được con tim của nữ giới. Cỡ tôi, hoặc còn tệ hơn nữa.
Nếu đẹp trai, thì còn tạm được, chứ nếu không, sẽ bị ghét ngay.
Những kẻ ngu ngốc luôn phải chịu khổ đau mà.
Vấn đề là, cậu ta sẽ khó mà vượt qua được khổ đau do Milim gây ra.
Cuộc nói chuyện tạm dừng, vì thức ăn đã được mang ra.
Milim rất vui vẻ bắt đầu ăn.
Tôi cũng chuyển sang dạng con người, và gỡ cái mặt nạ ra.
Khi Milim thấy vậy,
“A! Vậy cậu là người đánh bại Gelmudo! Biết ngay mà!”
Cô nói thế.
Milim mỉm cười trong khi vẫn tiếp tục ăn.
Nhưng những người khác thì không như vậy. tất cả dán mắt vào tôi, yêu cầu giải thích.
Rõ ràng là, tôi không thể nào gạt được họ.
Khi bữa tối kết thúc, Milim trông rất buồn ngủ.
Nên tôi nhờ Shuna dẫn cô đến một phòng ngủ cho khách. Hy vọng cô sẽ không phàn nàn vì không có giường…
‘Sao nơi này lại không có giường, mà chỉ có Chiếu tatami và Futon vậy!’ Kiểu như thế.
[2]
À, mấy thứ đó không có nên đành chịu thôi. Tôi đành nhờ cả vào Shuna, còn mình thì tiến hành vào chuyện.
Tôi liền giải thích những sự kiện diễn ra trong ngày cho mọi người.
“Chả trách… Cú đánh đó lại mạnh dữ vậy.
Tôi thấy được Phụ thân-dono đang đứng vẫy tay ở bên kia bờ sông!”
[3]
“Gì? Xem ra cậu vẫn còn chưa tỉnh lại nữa. Mà, cha cậu vẫn còn sống nhăn kìa!”
“À! Phải rồi nhỉ, Thật thất lễ quá.”
Tạm gác phản ứng của Gabil lại, những người khác đều rất ngạc nhiên.
Ờ, thì… Một Ma vương đã đến kia mà.
“Nhưng mà, tạm thời thì, ta đã bắt cô ta hứa là sẽ không nổi xung thiên lên, nên chắc sẽ không sao đâu nhỉ?”
Khi tôi hỏi,
“Không, không phải mọi Ma vật đều không thể phá vỡ lời hứa đâu, Ngài biết chứ?
Tuy một phần Dwarf Vương nói là sự thật, nhưng đó không phải là tất cả sự thật đâu đấy?”
Kaijin đáp lại.
Hakurou và các Oni khác cũng gật đầu.
“Rimuru-sama, ví dụ như là, tôi có thể nói dối ‘vô tư’ đấy.”
“Cả tôi nữa. Thật ra, tôi khá giỏi nữa là khác!”
Cả Benimaru và Souei đều thêm vào.
Tức là?
“Nói tóm lại…”
Theo giải thích thì, những Ma vật sinh ra một cách tự nhiên rất khó có thể nói dối.
Còn những Ma vật được sinh ra từ cha mẹ thì không bị giới hạn bởi quy luật đó. Thêm nữa, câu nói “Khi tiến hành Thệ ước Ma pháp, người ta thề nguyền dựa trên sự tồn tại của chính mình” của Nhà vua Dwarf chắc là nói đến điều kiện này đây.
Không chịu nghe thêm chi tiết từ 『Đại hiền giả』 quả là một thất bại.
Có vẻ như với Ác ma tộc, thì giới hạn đó khá nghiêm khắc, nhưng với các Ma vật thông thường thì chẳng nghiêm trọng bằng.
Sự việc là vậy…
“Cô gái Milim đó có thể ‘vô tư’ nói dối à?”
“Là như vậy đấy…”
Hakurou gật đầu.
Nếu vậy, thì làm sao đây?
“Tuy nhiên, thực sự thì cô ta không có ý gây phá hoại, nhưng vốn dĩ, ta cũng chẳng thể nào ngăn được nhỉ?”
Chắc chắn là vậy rồi. Cả khi toàn bộ chúng tôi hợp sức lại, vẫn sẽ thất bại thôi.
“Được rồi. Cứ để cô ta làm gì tùy thích đi, nếu thực sư vô vọng thì ta sẽ nhờ Rimuru-sama ngăn cô ta lại. Các Ngài là bạn thân kia mà!”
“Không phản đối!!!”
GÌ CHỨ!!! Tên khốn Benimaru này!
Vào lúc nghĩ thé, mọi sự đã quá muộn rồi. cái phương châm “phó mặc người” của tôi lại quay lại dìm chết tôi rồi.
‘Đành vậy thôi.’ Tôi thở dài một hơi.
Thế là, ‘Rimuru sẽ ‘xử lý’ Ma vương Milim!’ mọi người đều ngấm ngầm chấp thuận.
Như thế, cơn Toàn phong (lốc xoáy) mang tên Ma vương Milim đã ập đến, và ngày đầu tiên cũng đã khép lại.
Chú thích:
[1]
Raw là 逆鱗 (nghịch lân – vảy ngược) ý chỉ những điểm mà hễ chạm vào sẽ gây ra cơn giận dữ.
[2]
Chiếu/Thảm tatami và Futon: một loại chiếu/thảm và mền của người Nhật, chắc không càn giải thích nhiều vì ở đây, ai cũng là một dạng Otaku nhỉ?
[3]
Theo quan niệm người Nhật, linh hồn người chết phải qua con sông Sanzu mới đến được vùng đất của người chết.