Tensei Shitara Kendeshita

Chương 401 Các loại hình nô lệ




Eliante chuyển sang nói về các loại phiên đấu giá khác.

“Em có để ý đến thứ gì khác ngoài trang bị và ma thạch không?”

“Ví dụ như là gì ạ?”

“Để xem... ngoài ra, em có thể sẽ hứng thú đến nguyên liệu ma thú, nguyên liệu ẩm thực, và ma cụ đấy?”

“Nguyên liệu nấu ăn?”

Đúng như tôi nghĩ, đôi mắt của Fran sáng lên ngay khi nhắc đến chúng. Có vẻ như Eliante đang bắt đầu hiểu được tính cách của Fran rồi. Thấy vậy, cô cười gượng và gật đầu.

“Đúng vậy, có phiên đấu giá dành riêng cho nguyên liệu ẩm thực. Không chỉ là thịt của ma thú, mà còn một số món hiếm như nấm linh hồn và rau quả ma thuật cũng được trưng bày. Những thứ mà bình thường không bao giờ bày bán ở chợ sẽ có mặt ở đó.”

“Ra là vậy.”

“Ngoài ra thì công thức nấu ăn và sách dạy kĩ thuật nấu nướng cũng sẽ được trưng bày.”

Về cơ bản thì nó là phiên chợ về bất cứ thứ gì liên quan đến nấu nướng. Nếu có thời gian, tôi cũng muốn ngó qua nó một chút.

“Tuy nhiên, bản thân món ăn hoàn chỉnh thì hiếm khi mang ra đấu giá.”

“Không sao.”

“Ồ? Em có thể nấu ăn sao?”

“Nn.”

“Cũng phải nhỉ... Đâu phải con gái ai cũng như tôi?”



Thấy Fran gật đầu, Eliante nở một nụ cười đắng. Có vẻ như cô ấy khá tệ khoảng nấu nướng. Quả thật, nhìn căn phòng này thì đủ biết cô ấy nữ công gia chánh tới cỡ nào rồi.

Ngoài ra thì còn có phiên đấu giá dành cho các tác phẩm nghệ thuật, tài sản cá nhân, và quần áo. Fran hầu như chẳng quan tâm về chúng. Thứ làm em ấy để ý nhất chỉ là phiên chợ nguyên liệu ẩm thực mà thôi.

“Chợ nô lệ?”

“Đúng vậy. Sẽ có phiên chợ đấu giá những tên tội phạm trọng tội, em có hứng thú ư?”


“Tuyệt đối không!!”

“Tại sao em lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?”

“Không có gì hết.”

Fran có cảm xúc phức tạp với việc mua bán nô lệ, không chỉ nô lệ đen mà còn cả nô lệ thông thường nữa.

Có vẻ như không như nô lệ đen, nô lệ thông thường được xã hội chấp nhận. Ngay từ đầu, bản thân nô lệ cũng được chia thành nhiều kiểu nô lệ nữa. Theo như tôi được nghe từ trước thì có ba loại: Nô lệ nợ nần, nô lệ tội nhẹ và nộ lệ trọng tội.

Nô lệ nợ nần, như cái tên ám chỉ, là những người bán thân mình để trả nợ. Ngoài ra thì còn có cả trường hợp vì cuộc sống quá khó khăn mà bán mình để kiếm tiền.

Nghe thì có vẻ tệ, nhưng khi lần đầu nghe qua cách mà họ được đối đãi, tôi còn không biết họ có thực sự là nô lệ không nữa. Trên lý thuyết, do dưới ảnh hưởng của ma pháp trói buộc mà họ là nô lệ, nhưng những quyền con người cơ bản của họ vẫn được đảm bảo.

Đầu tiên, người chủ không chỉ phải trả lương cho nô lệ của mình, mà còn phải cung cấp cho họ thức ăn, chỗ ở, quần áo, và không được đối xử họ một cách vô nhân tính. Thêm vào đó, mọi hành vi xâm hại tình dục và buộc họ phạm tội đều bị cấm tiệt. Hợp đồng trói buộc không chỉ áp đặt lên nô lệ, mà còn lên chủ nhân nữa. Hình thức nô lệ ấy làm tôi liên tưởng đến hình thức lao động Hello Work[note32844] quá thể. Tuy người lao động không được hưởng tự do, nhưng ít ra thì họ được đảm bảo thức ăn, quần áo và chỗ trú.

Thời hạn nô lệ nợ nần thường là một tháng. Mọi hình thức phân biệt đối xử nô lệ đều không được cho phép. Người làm nô lệ đôi khi còn có cơ hội học tập tay nghề mới trong quá trình lao động, vì thế không ít người coi việc trở thành nô lệ nợ nần là một sự lựa chọn. Nghe kiểu gì cũng giống với Hello Work.

Tất nhiên, đối đãi dành cho nô lệ tội phạm sẽ không được tốt như là nô lệ nợ nần. Nếu nô lệ nợ nần được thiết kế như là một hệ thống việc làm khẩn cấp, thì nô lệ tội phạm là một bản án trừng phạt. Mặc dù các hình thức đối đãi vô nhân tính vẫn bị cấm, quyền con người cơ bản của họ bị hạn chế đáng kể. Hầu hết bọn họ đều bị cưỡng bức trong các công việc nặng nhọc và hộ tống nguy hiểm.


Giống như là bị ép vào thị trường lao động 3K đen[note32845] vậy. Ít nhất thì người bị tội vẫn còn quyền con người, và nếu họ nghiêm chỉnh hoàn thành công việc của mình, họ sẽ được trả tự do.

Trong số ba loại hình, nô lệ trọng tội là hình thức khốn khổ nhất. Nó tồn tại như là một bản án thay thế cho án tử, khiến người bị tội có ích hơn là trở thành xác chết. Quyền con người của họ hầu như không tồn tại.

Ở loại hình trọng tội thì nô lệ bắt đầu bị phân chia thành nhiều nhánh khác nhau. Có người bị dùng như nô lệ tình dục, hoặc khiên thịt trong chiến tranh. Thật ra thì tôi muốn nghe thêm về hệ thống nô lệ này từ công hội, nhưng Fran không thể chịu nổi nội dung của chủ đề này nữa nên đành chịu.

Ngoài ra thì hình thức nô lệ đen như Fran từng vướng vào còn tồi tệ hơn cả nô lệ trọng tội nữa. Nó là hình thức nô lệ đúng nghĩa nhất.

Nô lệ nợ nần và nô lệ tội phạm trước đó phải đồng ý kí vào hợp đồng mới trở thành nô lệ. Ngay từ đầu thì ma pháp trói buộc sẽ không có tác dụng trừ khi có sự đồng ý của cả hai bên. Ngay cả những tên tội phạm nặng tội nhất trở thành nô lệ cũng vì lựa chọn muốn thoát khỏi án tử và tra tấn công khai.

Tuy nhiên, nô lệ đen thì khác. Họ bị cưỡng bức trở thành nô lệ trái với ý muốn của mình. Cách để lách luật ma pháp trói buộc thì có vô số. Một trong những lựa chọn là người bị hại sẽ bị tra tấn cho đến khi chịu kí vào hợp đồng trói buộc.

Nội dung hợp đồng nô lệ đen hoàn toàn phỉ nhổ vào nhân quyền. Họ hoàn toàn phải tuân theo mọi mệnh lệnh từ chủ nhân của mình, dù chúng có vô nhân tính tới đâu đi nữa.

Chỉ sở hữu nô lệ đen thôi đã là đủ để bị khép vào tội chết rồi, chưa nói đến việc buôn bán. Tuy nhiên, chỉ có pháp luật thì còn lâu mới khiến loại hình này biến mất. Các tổ chức tội phạm và quý tộc biến chất luôn có nhu cầu rất cao với kiểu nô lệ này.


Chẳng trách Fran, người đã từng là là một nô lệ đen trong một thời gian dài, lại tiêu cực với nô lệ đến vậy. Có lẽ đã cảm thấy được bầu không khí khó chịu gây ra bởi chủ đề này, Eliante lái sang chuyện khác.

“À, mà còn có cả phiên đấu giá quyến thuộc đấy? Quyến thuộc được huấn luyện kĩ cũng sẽ được chào bán. Nghe nói em có một ma thú tộc sói là quyến thuộc nhỉ, em có muốn thêm một con nữa không? À, cậu ta hôm nay có mặt chứ?”

“Nn, Urushi.”

“Gâu!”

“Đây là... Dạ lang ư? Quả là một quyến thuộc ghê gớm. Nó có thể lặn vào trong bóng của em? Có nó hộ tống tiện thật nhỉ. Nhưng kích thước của cậu ta có phần...”

“Urushi có thể trở nên nhỏ hơn.”


“Gâu gâu!”

“Ồ, đúng là ma thú quý hiếm có khác.”

Có lẽ ngay cả Eliante cũng không thể nhận ra được Urushi trốn trong bóng của Fran. Khả năng của cậu ta vẫn ấn tượng như ngày nào.

Sau khi nhận ID của chúng tôi để bắt đầu làm thủ tục đăng kí tham gia đấu giá, Eliante hỏi chúng tôi về chỗ trú.

“Em đã quyết định ở đâu trong thời gian ở vương đô chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Nếu vậy, để tôi đề nghị cho một chỗ nhé? Nơi đó là nhà trọ chuyên dành cho các mạo hiểm giả cao cấp.”

Cô ấy có thể viết thư giới thiệu cho chúng tôi. Tuy nhiên, có một vấn đề.

“Nhà trọ có chấp nhận quyến thuộc không?”

“Tất nhiên là được, miễn là kích thước của Urushi vào khoảng cỡ đó.”

Như thế cũng tốt nhỉ. Hai ngày nữa buổi đấu giá mới diễn ra. Cho đến khi đó, chúng tôi cũng muốn đi thăm thú vương đô.