Tensei Shitara Kendeshita

Chapter 295: Binh lính và chiến tranh




「Tôi chân thành xin lỗi, nhưng quân đội không thể triển khai ngay được.」

Ông ta nói với một giọng điệu căng thẳng. Ông ấy muốn giúp nhưng dường như lại không thể ngó lơ rằng mình không thể.

「Tại sao?」

「Quân đội Bashar đang giao tranh với chúng tôi ở biên giới phía tây nam vương quốc từ khoảng ba ngày nay.」

Chết tiệt, vậy tôi đoán là họ cũng bận túi bụi rồi.

「Có hơn nửa số binh lính của Greengoat đã được cửa đi tới chiến trường.」

「Nhưng vẫn còn một ít ở đây?」

「Lực lượng chúng tôi còn ở đây quá yếu để có thể so với một đội quân mười ngàn quái vật.」

Marmanno cúi mặt chán chường nhìn xuống đất.

「Tôi xin lỗi. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho dân làng có thể chạy thoát tới được đây, tới Greengoat. Bức tường thành thành phố đủ chắc chắn để chống chọi lại cả một đoàn quân quái vật, và tôi sẽ cần quân đội của mình để phòng thủ thành phố khi cần thiết. Tôi không thể để họ di chuyển đi nơi khác được. Điều này sẽ chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết cả.」

Ồ, tôi hiểu rồi. Ông ta đang nghĩ tới việc thành phố sẽ bị quái vật bao vây khi mà ông ta không có đủ quân số để đối đầu trực tiếp với chúng, và ông ta không thể nào phòng thủ thành phố mà không có đủ quân lực để làm điều đó.

「Có Earth Mage không? Có thể tạo tường thành lớn để ngăn chặn.」

「Người duy nhất tại vương quốc có thể tạo ra bức tường đủ lớn để ngăn chặn cả một đội quân đã được đưa tới biên giới Bashar rồi. Tôi nghi ngờ rằng chúng ta có thể gọi được người đó tới đây.」

「Okay.」

「Nhưng ít ra thì, tôi sẽ liên lạc ngay lập tức với các lãnh chúa khác để xem họ có còn quân đội có thể cử đi hay không. Tôi cũng sẽ đàm phán với quân đội nữa, biết đâu được.」

「Mất bao lâu để tới?」

「Ít nhất cũng phải một vài ngày… Chúng ta sẽ phải đợi tới khi họ tới đây để có thể cử quân đi. Chúng ta không thể để quân lính mất mạng hay hao tổn sinh lực trước khi hội quân được.」

Tôi hiểu được rằng Marmanno không mù quáng cử quân lính đi bởi vì đó sẽ là một sự lãng phí sinh mạng rất lớn, nhưng tôi cũng không thể nào chấp nhận được việc bỏ mặc toàn bộ dân làng. Tôi biết rằng lựa chọn của ông ta sẽ cứu được nhiều sinh mạng hơn, nhưng ông ta rõ ràng là bỏ mặc mọi thứ bị tiêu diệt. Không phải là tôi đang trách cứ gì ổng. Là một lãnh chúa, lựa chọn của ông ta rất hợp lý. Mỗi ngôi làng chỉ có vài trăm người là tối đa. Xét về con số, sẽ hợp lý hơn khi tập trung bảo vệ mười ngàn người đang sống tại Greengoat. Tôi chẳng còn biết nói gì nữa, ông ta hoàn toàn có lý.

Fran cũng hiểu được sự đau buồn của người lãnh chúa, nên em ấy lập tức đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

「Hiểu rồi.」



「C-cảm ơn vì đã hiểu cho tôi. Giờ cô tới đâu?」

Ông ta thở dài và hỏi thêm.

「Đã xong việc ở đây. Tiếp theo, Công hội Mạo hiểm gia.」

「S-sao cô không dành vài ngày Greengoat?」

Marmanno sẽ có lợi rất lớn nếu như Fran ở lại. Thông tin về sức mạnh của em ấy sẽ khiến sự hiện diện của cô bé đủ sức mạnh để trấn an người dân và tăng cường sĩ khí cho binh sĩ, còn chưa kể đến việc em ấy có thể đóng góp rất lớn vào sức phòng thủ của thành phố. Không nghi ngờ gì việc em ấy sẽ tăng cường sức chống chịu của nơi này.

「Không. Sẽ không bỏ mặc tộc.」


Fran quay lại phía ông ta và nói rõ ý định của mình, cộc lốc và ngắn gọc như mọi khi. Thật mỉa mai. Cả hai người họ đều đang có chung một mục đích: bảo vệ người dân. Và giọng điệu của Fran phản ánh chính xác điều đó. Không hề có bất kỳ ý đồ nào trong lời nói, chỉ có sự quyết tâm.

Marmanno, ngược lại, không hiểu được suy nghĩ đó. Ông ta dường như nghĩ rằng lời nói mỉa mai của em ấy là để chỉ trích quyết định của ông ta. Người lãnh chúa người dê đứng dậy với một biểu cảm đầy khó chịu và bất lực.

Bỏ mẹ rồi. Ông ta bực rồi sao. Hay là do tôi nghĩ quá vậy.

「Tôi… xin lỗi.」

Trái ngược lại với mong đợi của tôi, Marmanno không giận dữ. Ông ta thấy bực bội nhưng không hề bị kích động bởi lời nói của Fran.

「Với tư cách là một người đàn ông và cũng là một chiến binh, tôi tôn trọng quyết định của cô. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu ở vị trí của cô. Cứu người khi nguy cấp chính là tôn chỉ của tôi, là cột trụ cho danh dự cá nhân của tôi. Nhưng là lãnh chúa của nơi này, tôi không thể làm gì.」

Đúng hơn, ông ta thấy khó chịu bởi sự bất lực của chính mình khi không thể ra trận và cứu những người trong khả năng của mình.

「Nn.」

「Làm ơn, Hắc Lôi Công Chúa, hãy thay tôi làm điều đó. Cứu những người dân làng mà tôi không thể bảo vệ được!」

Cả người ông ta tràn đầy cảm xúc khi ông ta gập người lại và cúi đầu sâu nhất có thể.

「Rõ rồi.」

「Cảm ơn. Tôi không thể diễn tả nổi điều này có ý nghĩa với tôi đến thế nào.」

***


Fran lao ra khỏi dinh thự của Marmanno và bay thẳng tới Công hội Greengoat. Nơi này là một thành phố lớn nhất mà người mà người ta có thể tưởng tượng được từ một thành phố trọng điểm của các tuyến đường giao thương, nên cũng phải mất một chút thời gian để tới được đó.

「Chàooo?」

Fran gọi to khi bước vào Công hội để được đáp trả nhanh nhất có thể.

「Chào buổi tối, Hắc Lôi Công Chúa. Tôi có thể giúp gì cho cô?」

「Khẩn cấp. Cần gặp Chủ hội. Cho tôi gặp ngay bây giờ.」

「Rõ thưa cô.」

Một lần nữa, danh tiếng của Fran lại có ích. Em ấy có thể khiến cho người tiếp tân làm đúng những gì mình muốn mà không hỏi han điều gì cả. Cô ta biến mất vào trong khoảng ba phút để xin phép trước khi quay trở lại và dẫn Fran tới phòng của Chủ Công hội.

Người đàn ông xuất hiện ở đó là một Mage già với một chòm râu dài bạc trắng. Giống như Fran, ông ta đã tiến hóa. Ông ta hẳn phải mạnh lắm đây.

「Điều gì mang cô tới đây vậy, Hắc Lôi Công Chúa?」

「Phía Bắc. Đội quân quái vật đang tới.」

「Cô nhắc lại được không?」

Đôi mắt của lão pháp sư già mở to.


Fran lập tức kể chi tiết cho ông ta. Ông ta đầu tiên phản ứng lại điều này bằng việc hoảng hồn, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

「Cô nói rằng đội quân này có hơn mười ngàn con ma thú sao?」

「Muốn mạo hiểm gia giúp.」

「Tất nhiên rồi, tôi không thấy bất cứ lý do nào để không làm vậy, nhưng…」

Chủ hội tì cằm xuống tay mình.

「Vấn đề gì?」

「Chúng tôi hiện đang thiếu người. Khoảng nửa số mạo hiểm gia đã đi về phía Nam rồi.」


「Mạo hiểm gia cũng tham chiến sao?」

Khoan đã. Chẳng phải mạo hiểm gia lẽ ra được miễn nghĩa vụ sao? Tôi có thể thề rằng tôi đã thấy điều đó được ghi trong quy định khi chúng tôi gia nhập.

Sau khi suy ngẫm một lúc, tôi nhanh chóng nhớ ra rằng mạo hiểm gia thường là người không muốn không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ chính phủ nào. Họ di chuyển khắp mọi nơi và thường xuyên hoạt động bên ngoài vương quốc mà mình xuất thân. Thành ra, họ thiếu tinh thần yêu nước. Phần đa thường không muốn bị lôi kéo vào các cuộc chiến giữa các vương quốc. Tôi khá chắc rằng sẽ có ít đi nhiều mạo hiểm gia đăng ký với Công hội nếu như họ không có điều khoản miễn nghĩa vụ trong quy định.

Thật ra, Công hội đã ký nhiều hiệp ước hòa bình để đảm bảo rằng thành viên của mình được miễn trừ khỏi nghĩa vụ quân sự. Công hội chịu trách nhiệm giải quyết đạo tặc và ma thú, nhưng chỉ vậy thôi. Tất nhiên, như mọi thứ khác, hợp đồng của Công hội không phải lúc nào cũng được tôn trọng. Đám người Reidosian đã từng trắng trợn phủ nhận nó và triệu tập nghĩa vụ tất cả các mạo hiểm gia trong quá khứ. Và rồi, mặc cho hành động khốn nạn trắng trợn đó, đám người đó vẫn bị đánh bại hoàn toàn. Công hội Mạo hiểm gia tại Reidosian đã bị đóng cửa hoàn toàn, và vương quốc đó đã tự loại bỏ gần như toàn bộ những người theo nghề này, thậm chí là cho tới tận ngày hôm nay.

Reidosian là quốc gia đầu tiên và cuối cùng từng cố gắng triệu tập nghĩa vụ với các mạo hiểm gia. Các vương quốc vẫn lập hợp đồng với một số mạo hiểm gia nhất định với điều khoản rằng họ sẽ tham gia vào chiến tranh, nhưng chỉ vậy thôi. Những người duy nhất chấp nhận những yêu cầu đó là những người quý mến vương quốc nơi họ sống, giống như Amanda và Jean.

Sự đồng thuận đã trở thành yếu tố quan trọng nhất – ép buộc các mạo hiểm gia tham gia nói thẳng ra là điều không thể.

「Tất cả những người đã rời đi đều là do tự nguyện. Vương quốc này được lập nên bởi người thú, và vì người thú. Các Knight và binh sĩ phục vụ trong quân ngũ không phải là những người duy nhất muốn bảo vệ nó.」

Ồ phải ha, tôi quên mất. Vương quốc này có chút đặc biệt. Vua Thú từng là một mạo hiểm gia mà nhỉ? Tôi đoán rằng những chính sách của ổng thực sự hỗ trợ những người có chung xuất xứ của mình. Hừm, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được vì sao nhiều mạo hiểm gia tại vương quốc này sẵn sàng chiến đấu đến vậy.

「Vậy nên giờ chúng tôi đang thiếu người. Tôi nghi ngờ rằng cô có thể kiếm được đủ người để chống lại cả một đội quân, ngay cả khi chúng ta đi chiêu mộ ở cả các thị trấn xung quanh.」

「Muốn nhiều nhất có thể.」

「Rõ rồi. Nhưng xin hãy nhớ rằng có thể chúng tôi sẽ không thể triệu tập nhiều hơn số lượng cần để phòng thủ Greengoat.」

「Nn… Rõ rồi」

Fran chán nản, nhưng vẫn gật đầu.

「Cô vẫn chiến đấu tới cùng sao?」

Chủ Hội nhìn về phía Fran khi em ấy chán nản nhìn xuống dưới đất. Đôi mắt của ông ta dường như muốn nói lên rằng tốt hơn là em ấy đừng nên đi, nhưng một cái nhìn lướt qua khuôn mặt của cô bé đã khiến ông ta im lặng. Ông ta nhận ra. Ông ta biết rằng đồng tộc của em ấy đang ở phía Bắc. Và chỉ riêng ánh mắt của cô bé, ông ta đã nhận ra được ý định của ẻm.

「Chào.」

Lựa chọn việc không trả lời, Fran rời đi mà bỏ mặc câu hỏi của ông ta.

「Tạm biệt. Xin chúc cho cục diện trận chiến nghiêng về phía cô.」