Tensei Shitara Kendeshita

Chapter 286. Bữa tiệc với tộc Hắc Miêu




Những Hắc Miêu đều hừng hực phấn khích. Họ tiếp tục hào hứng trò chuyện với nhau trong khi đi trở về làng. Dẫu cho rất vui vẻ, cuộc nói chuyện của họ vẫn khá nghiêm túc. Họ nghiêm túc nói về việc lập nhóm và tìm hiểu thêm về các khu vực mà họ có thể săn Sinh vật Quỷ. Khu vực xung quanh Schwarzekatze đều gần như vắng bóng ma thú, nên lựa chọn duy nhất của họ là hướng về thủ độ hay giương buồm sang Gilbard, lục địa xuất thân của tôi và Fran.

Tôi mừng là họ thấy phấn chấn, nhưng tôi cũng khá lo lắng. Họ chắc sẽ chết sạch nếu như cố gắng quá đà ngay từ đầu. Chúng tôi có thể đã khiến họ quá phấn khích.

『Có thể là ý hay nếu em ở lại Schwatzkatze thêm một thời gian và huấn luyện họ một chút』

(Nhưng sẽ không kịp tới buổi đấu giá.)

Fran lắc đầu từ chối.

『Phải, anh biết, nhưng anh khá lo lắng rằng họ sẽ ra ngoài đó và tự khiến bản thân mình gặp nguy hiểm mà không làm được gì, em có nghĩ vậy không?』

(Không ở lại. Cần giữ lời hứa.)

『Anh không chắc rằng em có thể gọi điều diễn ra là một lời hứa hay không. Anh biết là Gallus đã để lại cho ta một bức thư, nhưng chúng ta chưa hề trả lời ông ta. Chúng ta thực tế là chưa có hứa bất kỳ điều gì với bất kỳ ai.』

(Vẫn không.)

『Ừ thì… Nếu em đã nói vậy thì thôi.』

Fran nhất quyết từ chối lời đề nghị của tôi và không chịu thương thuyết gì cả. Cô bé có thể trở nên cứng đầu đến ngạc nhiên với những việc như thế này. Cô bé Hắc Miêu này ghét việc dây dưa. Cô bé luôn luôn đi theo bất cứ điều gì bản thân đã quyết định mà không hề đắn đo chần chừ. Không thể nào tranh luận với em ấy, nên tôi đành chấp nhận từ bỏ.

Tôi muốn em ấy chăm lo cho các Hắc Miêu khác, nhưng tôi không muốn em ấy tự làm trái lời nói của mình. Sự kiên định chính là ưu điểm đáng yêu nhất của cô bé mà.

Các Hắc Miêu đi cùng chúng tôi vừa rồi bắt đầu ba hoa về chiến công của mình khi chúng tôi trở về làng. Họ với về việc họ giết Goblin ra sao, và họ chứng kiến sức mạnh siêu phàm của Fran như thế nào. Mỗi người trong số họ đều cất lời với lòng tự hào và nhiệt huyết. Ngay cả những người vừa mới quyết định không bao giờ chém giết nữa cũng bon chen kể lể.

Được chứng kiến những thành viên trẻ tuổi trong làng hào hứng như vậy, trưởng làng cúi đầu trước Fran.

「Cảm ơn cô. Hắc Lôi Công Chúa.」

Giọng điệu của ông ta chứa đầy sự biết ơn và mừng rỡ.



「Tôi không thể cảm ơn cho xứng với những gì cô đã làm.」

「Không có gì to tát.」

「Với chúng tôi thì có. Tộc của chúng tôi cuối cùng cũng có được sức mạnh và sự kiện định mà tộc đang thiếu. Những điều này sẽ không thể xảy ra nếu không có cô. Tôi nhất định phải cảm ơn cô về những gì cô đã làm. Cô khiến chúng tôi tự hào khi được là Hắc Miêu.」

「Tốt.」

Fran dừng lại một chút và mở kho đa chiều của mình và lấy ra một vài thứ trong đó. Chính xác hơn, em ấy lấy ra bộ giáp mà mình vừa lấy được từ các Goblin.


「Thứ này, có thể để lại không?」

Tất cả những thứ đó đều được làm từ kim loại. Với góc nhìn của dân chuyên, những thứ này đều vô dụng. Nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều khi so với những gì mà những mạo hiểm gia tập sự mới vào nghề có được.

「Xin lỗi, tôi không hiểu. Ý cô là sao cơ?」

Người trưởng làng gãi sau đầu trong khi ông ấy nhìn cô bé đầy bối rối.

「Không cần.」

「C-cô định tặng nó cho chúng tôi sao!? Chúng tôi không thể nào nhận nó được. Tôi chắc rằng nó sẽ kiếm được một khoản khi bán đi, nên tốt nhất cô nên giữ nó.」

「Không vấn đề. Có đủ tiền rồi.」

「C-cô chắc chứ? Chúng tôi thực sự có thể nhận hết sao!?」

「Nn.」

「C-cảm ơn cô rất nhiều! Tôi sẽ đảm bảo rằng lớp trẻ trong làng sẽ sử dụng chúng cho tốt!」


「Nn. Tốt. Vậy thì thứ này nữa.」

「C-cô tặng hết cho chúng tôi sao!?」

Đôi mắt của người trưởng làng như muốn nhảy cả ra khỏi hốc mắt khi mà Fran lấy ra cả đống trang bị mà chúng tôi còn giữ trong kho. Chúng tôi lấy được nó từ xác của đám Goblin, đạo tặc, cướp biển và mọi thứ mình giết được trên đường đi. Phần lớn đều đã hỏng hóc, nhưng không có gì không thể sửa chữa được nữa. Những món đều bằng da chỉ cần vá liền lại, những thứ bằng kim loại có thể được nung chảy ra và đúc lại.

Lí do mà chúng tôi vẫn chưa bán cái nào là bởi vì Công hội chỉ thu mua các nguyên liệu từ ma thú. Giáp và những thứ tương tự cần phải mang tới cửa hàng hay các thương nhân, và tôi và Fran đều không muốn giải quyết mớ rắc rối khi bán chúng.

「Không cần chúng. Cũng lười đi bán. Sẽ vui khi có người lấy.」

「Cảm ơn! Cảm ơn cô nhiều lắm!」

Người trưởng làng bắt đầu rơi lệ. Ông ta coi hành động của Fran là một sự hào phóng, và những lời của cô bé nói như khẳng định điều đó.

Ông ta dường như thực sự xúc động. Cũng khá xấu hổ khi Fran thực sự đang nói thật. Cô bé chỉ quyết định tặng lại cho ông ta và quá lười để mang chúng đi bán.

***

Và rồi, phần còn lại của ngày trôi qua yên ả. Đêm đó, Schwartzekatze mở một buổi yến tiệc. Toàn bộ ngôi làng tổ chức một lễ hội lớn, tất cả để chào mừng Fran. Mảnh đất này cằn cỗi nên chúng tôi không thực sự hiểu họ lấy đâu ra tiền hay nguyên vật liệu để tổ chức sự kiện này.


Người trưởng làng thông báo cho chúng tôi rằng ông ta dự định sử dụng hết kho lương khẩn cấp của ngôi làng. Tất nhiên là không đời nào chúng tôi để họ làm vậy. Chúng tôi tới để thăm hỏi, chứ không phải để vắt kiệt tài sản của làng. Chúng tôi cuối cùng là người cung cấp thực phẩm. Có khá là nhiều thứ trong kho của tụi tôi. Chúng tôi thịt cá, rau củ, các loại hạt, trứng từ khắp mọi nơi.

Lúc đầu, các Hắc Miêu ngần ngại trong việc sử dụng thực phẩm của chúng tôi. Chính xác hơn, họ thậm chí cố gắng từ chỗi, nhưng Fran ép họ nhận chúng khi giải thích rằng em ấy thực sự cần phải dọn dẹp cái đống lộn xộn trong kho đồ của mình. Cô ấy nói với họ rằng mình có quá nhiều thức ăn đến mức không thể nào tự mình ăn hết, và phải nhờ dân làng Schwatzekatze xử hết hộ mình.

Một lần nữa, trưởng làng thành ra ngập trong nước mắt vui sướng. ông ta nghĩ rằng Fran là một anh hùng nào đó vào lúc đầu, nhưng giờ, ông ta bắt đầu coi cô bé như một thứ gì đó hơn cả vậy.

Người vợ của trưởng làng dạy cho chúng tôi công thức món hầm truyền thống của Hắc Miêu. Hương vị của nó dường như khá là tệ, nhưng tôi vẫn thấy cách nấu nó khá là thú vị. Nó được nấu trong một cái nồi có hình dáng kì lạ. Cái nồi lớn với thành dày cộm như một bức tường, và hình dáng tổng thể của nó cứ giống một quả bóng cân bằng. Việc nấu món này làm cả căn phòng ấm lên, chắc hẳn là giống với hiệu ứng của các tia hồng ngoại.

Thịt và rễ cây được để đầy nồi nhanh chóng mềm ra. Người vợ của trưởng làng thêm vào hai gia vị chính: muối và một món gia vị được lên men khá là giống với xì dầu. Bà ấy chỉ để cái nồi ở trên ngọn lửa và ninh nó, thi thoảng khuấy nó cho tới khi nó đặc và sánh lại.


Gộp tất cả lại, hóa ra đây là một món giống với món hầm của Nhật Bản. Tôi quyết định không chỉ ghi nhớ công thức, mà còn sau này sẽ cải thiện nó để Fran được ném một phiên bản ngon hơn của món súp đã nuôi sống đồng tộc của em ấy hàng thế hệ.

Người vợ của trưởng làng tò mò về công thức của chúng tôi, nên chúng tôi dạy cô ấy cách nấu nước dùng từ xương hay rau củ.

Bà ấy không phải là người duy nhất cắm mặt vào việc nấu nướng. Rất nhiều dân làng khác cũng tham gia vào công việc bếp núc. Thành ra cuối cùng có cả đống thức ăn, đúng như những gì mọi người mong đợi ở một bữa yến tiệc. Tất cả dân làng đều cực kỳ phấn khích về lượng đồ ăn họ có.

Họ khai mạc buổi tiệc bằng việc ca tụng Fran. Rất nhiều Hắc Miêu nhảy múa trong khi hát lên những bài ca cho những ngày lao động mệt nhoài.

Lúc đầu, bầu không khí còn có vẻ nghiêm túc. Nhưng vài giờ trôi qua, mọi người bắt đầu say xỉn. Họ rao hò và vui chơi khắp nơi. Họ nhậu cùng nhau, cùng ngêu ngao hát và nhảy múa theo những điệu nhảy kì quặc trái ngược với phần đầu của bữa tiệc.

Rất nhiều người đã say quắc cần công, những người dân làng dẫu vậy không hề quên đi những lời cảm tạ của mình. Họ bắt đầu túm tụm quanh Fran, mọi người đều muốn cảm ơn em ấy một lần nữa.

Và rồi tất cả đều rời đi sau khi họ đã nói ra lời cảm ơn của mình nhưng con số người tụ tập ở đây không có vẻ gì là đang giảm đi. Đúng hơn, càng ngày càng có thêm người tụ tập lại quanh cô bé khi họ có chút men say trong người.

『Em ổn chứ Fran?』

(Nn. Ổn.)

Em ấy dường như rất vui.

Phải, với em ấy, đây hẳn là ước mơ đã thành hiện thực. Em ấy luôn luôn muốn tiến hóa, cho cả bản thân mình lẫn cho cả tộc.

Các Hắc Miêu tiếp tục cười rạng rỡ trong khi ca hát cả đêm. Fran giữ im lặng, và biểu cảm của em ấy vẫn giữ như mọi khi, nhưng tôi có thể nói rằng việc là tâm điểm của sự chú ý khiến em ấy rất vui mừng.

Tôi thực sự muốn xúi Fran ở lại lâu hơn, nhưng tôi biết em ấy sẽ không thay đổi quyết định. Tôi nghĩ rằng em ấy chắc sẽ nói với tôi rằng sẽ rời đi sau vài ngày nữa. Nhưng vậy cũng được, những gì quan trọng nhất là việc em ấy tận hưởng quãng thời gian ở đây.