Raymond mở ra một tấm bản đồ lớn và đưa nó cho Fran.
「Schwarzekatze nằm ở chân những dãy núi này, thứ cũng là đường biên giới của chúng tôi.」
「Mất khoảng ba tới bốn ngày bằng toa xe sừng nhọn, nhưng tôi ngờ rằng cô đã có cách di chuyển nhanh chóng hơn. Trong trường hợp đó, tôi đề nghị cô dừng chân ở Greengoat. Đó là một trong những trung tâm giao thương buôn bán lớn nhất của vương quốc. Rất nhiều con đường lớn đều đi qua đó.」
「Nn. Cảm ơn.」
「Và đây là lá thư giới thiệu mà Vua Thú đã yêu cầu tôi viết cho cô.」
Ông ta đưa cho Fran một lá thư với một dấu niêm phong bằng sáp rất sang chảnh.
「Tôi tin rằng mọi thứ đã ổn thỏa. Nếu như cô không còn khúc mắc gì khác, tôi xin phép rời khỏi đây. Xin chúc cô thượng lộ bình an, mã đáo thành công.」
Raymond rời khỏi căn phòng. Ông ta đã rời đi và chúng tôi đã có mọi thứ mình cần, nên giờ là lúc chúng tôi cũng nên đi.
「Cũng đi đây.」
「Awww, sớm vậy sao?」
「Nn. Tạm biệt Kiara, Guen.」
「Tạm biệt Fran. Và ờ… về lần đó… lần đầu tôi gặp cô…」
「Nn. Không vấn đề. Tôi tha lỗi.」
「Hmm? Chuyện gì đây? Tại sao cô bé lại tha lỗi cho mi, tên nhóc con kia? Mi đã làm gì con bé rồi?」
「K-không gì cả! Con không có làm-」
「Guen gây sự.」
「Gahhhhh!」
Guendalfa lấy tay che mặt và quỳ rạp xuống mặt đất.
Fran giải thích tường tận lần đầu chúng tôi gặp Guendalfa, bắt đầu với việc tên này như một tên khốn ngạo mạn kiêu căng phách lối và kết thúc bằng việc Fran cho cậu ta đo ván chỉ bằng một đấm. Sau khi nghe câu chuyện của chúng tôi, Kiara điên cuồng nhìn Guendalfa.
「Ta không tin được! Tại sao mi vẫn cuồng ông bác mi vậy hả?」
Bà ta hét lên, lấy tay dí mạnh đầu cậu ta.
「Con không có cuồng! Con chẳng thèm quan tâm tới lão phản bội đó. Lão ta-」
「Đó chính là điểm khiến mi vẫn chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch! Mi đã hơn 20 tuổi đầu rồi mà vẫn còn tức giận về việc Gold rời đi. Đó là một danh dự khi được phục vụ Vua Thú, và mi không nên nghĩ theo cách gì khác.」
「Nhưng-」
「Không nhưng nhị gì cả! Đừng có trẻ con đến mức chết tiệt như vậy nữa. Ta biết là mi chỉ giận dữ bởi vì tên đó rời tộc mà không nói trước với mi. Quên chuyện này đi.」
「Urk…」
Guendalfa không thể nào cãi lại được, nên cậu ta chỉ giận dữ ngồi trên sàn với một gương mặt nhăn nhó. Kiara quay ra người hầu gái, Mianor.
「Mianor. Ném tên nhãi con này ra khỏi phòng ta.」
「Đã rõ, thưa Quý bà Kiara.」
Mianor nắm lấy cổ áo Guendalfa và lôi cậu ta ra khỏi phòng. Kiara quay về phía Fran và ôm cô bé một cái.
「Hãy nhớ quay lại thăm ta nhé.」
「Nn. Kiara, đừng cố quá nhé.」
「Hahaha! Ta không thể hứa điều đó đâu. Ta đang cố gắng để tiến hóa mà.」
「Nn. Vậy thì cố vừa đủ để không mất mạng.」
Dường như cả Kiara và Fran là loại người thường đẩy bản thân mình tới giới hạn để đạt được mục đích. Tôi có thể bảo vệ Fran trong khi đó nhưng điều tương tự không diễn ra với Kiara. Tôi hy vọng là bà ta sẽ ổn, vì Fran.
「Ta sẽ không chết đâu. Bao năm trời rồi ta mới tràn đầy sinh khí thế này!」
Bà ta chạy nhanh về cánh cửa đang mở.
「Thực ra là, ta cảm thấy rất tuyệt nên tại sao ta không bắt đầu một chút với vài con Sinh vật Quỷ nhỉ. Ta nghĩ là ta sẽ đi theo nhóc một-」
「Không nhanh vậy đâu, Quý bà Kiara.」
Mianor đột ngột xuất hiện đằng sau Kiara và nắm lấy vai bà ta.
「Chết tiệt Mianor! Thả ta ra! Thế quái nào mi trở lại nhanh như vậy? Ta nghĩ là ta đã nói mi vứt tên nhãi con kia đi rồi mà.」
「Tôi có cảm giác là người sẽ cố gắng bỏ chạy trong khi tôi không ở đó nên tôi chỉ ném hắn quanh góc hành lang.」
「Nrrrgh!」
Sau khi giãy giụa một lúc, Kiara từ bỏ việc chạy trốn khỏi người hầu gái.
「Có vẻ là ta không đi được rồi, vậy sao nhóc không ở lại với ta thêm một chút nữa?」
「Không thể. Cần phải đi.」
「Ta hiểu rồi. Vậy thì, hãy quay lại đây nhé!」
「Sẽ quay lại!」
Xong xuôi, chúng tôi rời khỏi phòng của Kiara. Chúng tôi quay về góc hành lang và thấy Guendalfa vẫn ngồi đó hờn dỗi, nên Fran đề nghị anh ta dẫn chúng tôi ra ngoài. Guendalfa dường như tỉnh táo ngay lại và vui vẻ đi cùng chúng tôi ra khỏi lâu đài và bám lấy chúng tôi suốt cho tới tận cổng vào thành phố.
「Vậy thì. Chúc cô thượng lộ bình an, Hắc Lôi Công Chúa.」
「Nn. Cả cậu nữa. Đừng có gây sự nữa.」
「Haha phải rồi. Tôi cũng đã học được bài học cho mình dù không nhẹ nhàng cho lắm.」
Một khi ra ngoài, Fran triệu hồi Urushi ở hình dạng lớn và cưỡi lên lưng cậu nhóc.
「Đi, Urushi! Đi đ!」
「Gấu!」
Urushi lao lên bầu trời. Chúng tôi rời thủ đô vào khoảng giữa trưa. Chỉ sau khi di chuyển khoảng tám giờ đồng hồ chúng tôi mới có thể nhìn thấy ánh đèn từ thành phố ở phía đường chân trời.
『Cũng khá muộn rồi đó. Anh nghĩ rằng phía xa đó là Greengoat. Hãy hạ xuống và tìm một nhà trọ nơi ta có thể kiếm một bữa ăn và ngủ một giác đi. Chúng tôi có thể tiếp tục di chuyển vào sáng mai.』
「Nn. Urushi, hạ xuống.」
***
Hai giờ sau, Fran nằm dài trên giường, ngay sau khi xử xong bữa tối.
Cái quái gì vậy ta? Chúng tôi tới đây quá dễ dàng yên ổn! Chẳng có ai thèm liếc một cái khi chúng tôi tới cổng thành phố và người lính gác cho chúng tôi vào dễ dàng. Chẳng có ai để tâm tới chúng tôi ở Công hội khi chúng tôi bán thêm nguyên vật liệu từ ma thú. Chúng tôi cũng chẳng bị làm phiền trong quá trình lấy phòng trọ. Tôi thề với chúa, tôi quá quen với việc Fran bị làm phiền đến mức việc em ấy không gặp điều đó càng khiến tôi bức bối hơn. Ôi chết tiệt, tôi miệng thối vậy sao? Có việc gì khủng khiếp đang diễn ra ở Greengoat sao?
「Master, sao vậy?」
Fran lim dim hỏi.
『Không có vấn đề gì ghê gớm. Anh chỉ nghĩ thật lạ khi không có ai ở Greengoat gây sự với chúng ta.』
「Đó là điều xấu sao?」
『Không phải. Anh sẽ kệ nó đi vậy.』
Tôi quyết định gác chuyện này sang một bên và để Fran nghỉ ngơi một chút. Đáng ngạc nhiên là, sáng hôm sau cũng chẳng có chuyện gì diễn ra. Chúng tôi có thể rời khỏi Greengoat mà không gặp vấn đề gì.
Vậy thực sự không có điều gì diễn ra khi chúng tôi ở Greengoat sao? Chết tiệt thật, tôi đoán đây là lần đầu tiên thực sự chẳng có điều gì diễn ra cả.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, Fran và tôi thấy hai mạo hiểm gia ở bên kia đường, cách chúng tôi khoảng 20 mét. Họ không làm điều gì trừ việc lảng vảng quanh đó và ngó nghiêng xung quanh đầy đáng nghi. Chúng tôi hiện đang cưỡi trên lưng Urushi nên tụi tôi đi chậm lại và đề cao cảnh giác bởi vì chúng đã liếc về phía chúng tôi, nhưng một lần nữa, chẳng có gì xảy ra cả. Khi đ ingang qua, tôi thấy hai tên đó không phải người thú, mà là con người. Tôi cứ nghĩ chúng tôi đã ổn, nhưng rồi ba tên nữa cưỡi ngựa xuất hiện từ bên lề đường và dừng lại ngay trước mặt chặn đường chúng tôi. Hai tên nữa xuất hiện và chặn sau lưng chúng tôi. Tụi tôi đã bị bao vây.
「Phù. Tụi tao tới vừa kịp lúc.」
「Phải! Con sói đó là cái quái gì vậy? Nó nhanh vãi đạn vậy!」
「Mấy tên kia đáng lẽ nên ra hiệu cho chúng ta sớm hơn.」
Một trong số những tên đó xuống ngựa.
「Ê nhãi! Mi là Fran, Hắc Lôi Công Chúa hả?」
「Nn.」
Hắn ta nở một nụ cười kinh tởm. Cả bốn tên còn lại đều xuống ngựa và di chuyển lại gần, xiết chặt vòng vây quanh Fran.
Chẳng lẽ những tin này thực sự định tấn công chúng tôi khi mà Urushi đang xuất hiện ở ngay đây sao? Cậu nhóc thậm chí đang ở hình dạng lớn nữa. Chúng liều vậy sao? Hay chỉ ngu xuẩn thôi?
「thì. Có thể hơi đường đột nhưng mi sẽ bỏ mạng tại đây!」
「Nếu muốn nguyền rủa điều gì, thì hãy nguyền rủa ngày mi được sinh ra là một người thú đi!」
Năm tên mạo hiểm gia thò tay vào túi và lấy ra một quả cầu tím lớn. Tôi thẩm định chúng.
『Fran! Những quả cầu kia tạo ra một đám sương độc làm yếu mọi thứ bên trong màn sương. Nó chắc hẳn quá yếu để ảnh hưởng đến em nhưng anh nghĩ anh sẽ dịch chuyển em ra khỏi đó để đề phòng. Urushi, mi có kĩ năng Nullify Poison. Xử chúng đi.』
(Gấu.)
Những tên kia ném những quả cầu thẳng về phía Fran nhưng tôi dịch chuyển em ấy lên bầu trời trước khi chúng tới nơi. Chỉ số của đám kia quá thấp đến mức tôi thấy như đang xem một bộ phim quay chậm vậy. Sau khi trượt mục tiêu của mình, các quả cầu nổ tung, bao phủ toàn bộ khu vực với một màn sương tím dày đặc.
「Tóm được con nhãi chưa?」
Một trong các tên đó hỏi.
Khoảnh khắc ngay sau đó là một bóng đem khổng lồ vọt ra từ màng xương và cắn phập tên đó bằng cặp hàm của mình. Sau khi lắc thô bạo cái đầu của mình sang hai bên vài lần, cái bóng đó nhả ra và ném cái xác bị gặm nham nhở của gá đó đi.
「Hiiii-!」
Cả bốn tên đều quay đầu bỏ chạy nhưng Urushi quá nhanh so với chúng. Hai tên trong số đó bị cắn mất đầu trong khi hai tên còn lại bị ghim dưới bộ móng khổng lồ của cậu nhóc. Hai tên lúc đầu theo dõi con đường cũng bị những mũi lao tạo ra nhờ Darkness Magic xuyên qua người.
Tôi kiểm tra khu vực xung quanh trong khi mình hạ xuống để xem xem còn kẻ địch nào không, nhưng chỉ có bảy tên này.
「Giỏi lắm!」
「Gâu gâu!」
Năm trong số bảy tên đã chết. Hai tên cuối cùng sẽ chết vì mất máu trong vài phút. Tôi nhanh chóng hồi phục chúng nhưng vẫn để chúng nằm dưới bộ móng của Urushi. Fran đá cho chúng tỉnh. Chúng cố gắng chống cự nhưng việc Fran đập cháu thừa sống thiếu chết và rồi hồi phục hết lần này đến lần khác đã khiến chúng nhanh chóng phải mở miệng.
「Chúng tôi không biết kẻ thuê mình là ai! Chúng tôi chưa bao giờ thấy mặt hắn!」
「Tên đó để lại cho chúng tôi tiền và những quả cầu độc đó!」
「Hắn ta nói rằng thứ đó có thể khuất phục cả những người thú mạnh nhất.」
「Tên khốn đó lừa chúng ta!」
「Làm ơn tha cho tôi! Tôi bị gài bẫy mà thôi!」
「Master. Làm sao?」
『Anh nghĩ mình nên đưa chúng cho lính canh. Chúng không còn khả năng đe dọa mình nữa và chúng dường như cũng không có bạn đồng hành, nên sẽ ổn khi giao chúng lại cho họ. Chúng chắc hẳn chỉ là những con tốt thí hay gì đó. Anh không quá chắc tại sao chúng lại nhắm tới chúng ta, nhưng nếu phải đoán, anh sẽ nói rằng chắc hẳn chúng được gửi đi để quấy phá em. Chẳng đời nào một kẻ có chút suy nghĩ sẽ tin rằng đám ăn hại này sẽ hạ được chúng ta.』
「Nn okay.」
Chúng tôi quay trở về thành phố với hai tên kia bị Urushi ngậm trong miệng.
「Master, sao vậy?」
Fran nghiêng đầu hỏi khi chúng tôi bước qua cánh cổng thành phố.
『K-không, không có gì. Đừng để ý.』
「Nn. Okay.」
Chết thật. Tôi không tin là em ấy nhận ra. Tôi không thể nào nói với em ấy rằng bị đám kia tấn công thực sự khiến cho tôi thấy nhẹ nhõm…
--------------------
P/S: Up xong chap trước quên mất không nói. VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!!!!! =))))