「Wow, và đó là Hắc Lôi Công chúa đó thưa quý vị!」
Thuyền trưởng Jerome vui mừng chào đón Fran quay lại với một gương mặt cười rạng rỡ. Ông ta cực kỳ vui sướng khi thấy con tàu của mình vẫn nguyên vẹn không vết xước dẫu cho bị những tên cướp biển tấn công.
Tương tự vậy, những người thủy thủ cũng bắt đầu tung hô cô bé. Chẳng có một ai trong số họ có chút nào cảm thông cho lũ cướp biển, cũng như tiếc thương cho số phận thảm thương mà chúng gặp phải. Dẫu vậy, hành động của họ không hề bất thường. Thế giới chúng tôi đang sống là nơi mà bạn phải loại bỏ kẻ thù của mình và những kẻ cố cướp bóc bạn; nó là nơi chỉ có giết hoặc bị giết. Vì thế, có một đồng minh mạnh mẽ là một điều đáng được trân trọng.
Các mạo hiểm giả đều có cái nhìn khá lạ, nhưng có vẻ như là tôn trọng thay vì sợ hãi. Dù thứ hạng của họ không chỉ xoay quanh khả năng chiến đấu, nhưng có một sức mạnh áp đảo vẫn là điều mọi người khao khát.
Có lẽ duy nhất Mordred còn sốc vì cảnh đó. Anh ta nở một nụ cười khô khốc khi gọi Fran lại.
「Trời ạ, cô bé mạnh quá. Cô bé là người đầu tiên mà tôi thấy có một sức mạnh và thứ hạng khác nhau một trời một vực như vậy đấy.」
Anh ta cũng có lý. Fran mạnh mẽ hơn rất nhiều so với một mạo hiểm gia hạng C thông thường.
「Nghe đây cả đám! Chúng ta sẽ cuốn gói ra khỏi vùng biển này nhanh nhất có thể!」
「Vâng thưa ngài!」
「Trận chiến này trở nên quá hào nhoáng rồi đấy, nhóc biết không.」
Jerome lo lắng rằng tiếng ồn và những đợt sóng lớn sẽ thu hút ma thú tới vị trí hiện tại của chúng tôi, đặc biệt là khi có cả đám cướp biển đang lênh đênh trong khu vực này. Chúng hẳn sẽ sớm mò đến đây.
Thành ra, tốt nhất là chúng tôi nên lượn khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt.
「Em đã quá tay.」
「Ta nghĩ không sao đâu.So với lúc nãy, hiện tại chúng ta an toàn hơn nhiều.」
「Dù đồng ý với thuyền trưởng, tôi vẫn nghĩ rằng cô nên điều chỉnh mức độ của nó đi.」
Jerome cười toe toét. Ông ta dường như chẳng bận tâm đến những gì chúng tôi làm. Buphett, mặt khác, lại có một cái nhìn lý trí hơn về tình hình này. Tôi quyết định tiếp thu điều đó và sẽ cẩn trọng hơn từ nay về sau.
Fran bắt đầu quay trở lại phòng mình ngay sau khi trò chuyện xong xuôi với Jerome, nhưng rồi lại bị cản lại trước khi cô bé kịp rời đi.
「T-tụi này có điều muốn nói!」
「Làm ơn hãy nhận tụi này làm học trò!」
Miguel, Liddick và Naria lao tới trước cô bé, quỳ xuống, và bắt đầu đề nghị cô bé dạy dỗ chúng.
「Cách em chiến đấu thật tuyệt vời.」
「Tụi này muốn mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều so với lúc này.」
「Vậy hãy nhận tụi này làm học trò đi!」
Cả ba đứa trẻ đều dường như rất nghiêm túc, thẳng thắn, và nhất quyết muốn cô bé giúp đỡ. Tôi muốn giúp chúng, nhưng tôi không cảm thấy rằng việc Fran nhận chúng làm học trò là khả thi, khi mà chúng sẽ cản trở việc du hành của cô bé. Quan trọng hơn hết là, cô bé dường như không phải là người có thể dạy dỗ người khác.
Dẫu vậy, có vẻ em ấy đã nghĩ ra gì đó trong đầu.
「Học trò ư?」
「Vâng thưa sư phụ!」
「Đứng dậy đi!」
「Chúng con cầu xin sư phụ!」
Cả ba đều dập trán mình xuống sàn boong tàu khi mà chúng chờ đợi câu trả lời.
『Khoan, em thực sự muốn làm điều đó sao?』
(Không. Nhưng thấy thú vị.)
『Chúng ta thực sự không thể mang chúng theo được.』
Có hai vấn đề chính về việc chúng đi cùng chúng tôi. Chúng sẽ làm vướng chân chúng tôi cũng như có thể biết được bí mật giữa tôi và Fran.
(Em biết.)
『Anh chỉ muốn chắc chắn thôi. Chính xác thì em dự định làm gì vậy?』
(Nn. Sẽ nhận làm học trò trong thời gian đi thuyền.)
『Được đấy. Như vậy nghe cũng ổn đó.』
Ý tưởng của Fran nghe chừng cũng ổn. Cả ba đứa trẻ đều có phòng riêng, nên chúng chắc hẳn sẽ không thể nhận ra được rằng tôi là một vũ khí có trí tuệ.
『Thôi thì, anh cũng nghe theo em thôi. Điều duy nhất anh lo lắng là liệu em có nghĩ rằng mình thực sự dạy được gì cho chúng nó không?』
(Nn? Có. Bởi vì hứng thú.)
『Thôi thì, được rồi. Hãy nhớ là em nói với ba đứa nó rằng đây là lần đầu em dạy người khác nhé. Anh nghĩ vậy là được chừng nào chúng không phiền.』
「Nn. Sẽ nhận đệ tử. Nhưng chỉ trong chuyến đi.」
「T-thật ư!?」
「Cảm ơn sư phụ rất nhiều!」
「Nhưng chưa bao giờ nhận đệ tử trước đây. Không có kinh nghiệm dạy học. Ổn không?」
「Hoàn toàn ổn ạ!」
「Chúng đệ tử rất vui khi được người dạy dỗ, Master!」
Fran lườm Liddick một cái sắc lạnh và khiến tên đó phát hoảng một chút vào lúc nó nói ra chữ “Master”
「Đừng gọi là Master.」
「Hở? Tại sao ạ?」
「Không là không. Không phải tôi. Master chỉ dành cho người giỏi nhất.」
Tôi mừng vì Fran rất quý trọng tôi, nhưng gọi tôi là “giỏi nhất” thì có hơi nói quá thì phải. Dẫu vậy, tôi không định cản cô bé đâu. Mọi việc sẽ trở nên rắc rối nếu như người khác bắt đầu gọi Fran là “Master”.
「Gọi là gì cũng được trừ Master.」
「Vâng ạ.」
「Nghĩ một danh hiệu khác ạ?」
「Chắc chắn rồi ạ.」
Cả ba đều gật đầu dẫu cho Fran nhìn chúng với một điệu bộ nghiêm túc và đầy đe dọa. Chúng nhìn nhau và thì thầm một vài điều trước khi quay lại phía cô bé.
「Vậy nếu chúng con gọi là Cô Fran thì sao, giống như cách học sinh gọi thầy của mình ấy ạ?」
「Cô giáo ư?」
「 P-phải. Vậy được không ạ?」
「Nn. Công nhận Cô giáo.」
Rõ ràng em ấy thích danh hiệu đó, Fran gật đầu và lẩm bẩm “Mình là cô giáo” liên tục vài lần.
「Bắt đầu luyện tập ngay.」
「「「Vâng thưa cô!」」」
Niềm vui khi được gọi là cô giáo rõ ràng đã khiến cho Fran tràn đầy động lực.
Tôi tò mò liệu cô bé định bảo ba người họ làm gì. Dẫu vậy nhưng tôi không có dự định can thiệp vào cho dù em ấy có hướng dẫn họ. Ba đứa trẻ đó đã yêu cầu cô bé huấn luyện chúng, chứ không phải tôi. Quan trọng là Fran thích thú với trải nghiệm này.
「Đầu tiên là…」
「「「Đầu tiên là….?」」」
「Luyện tập vung kiếm?」
「Luyện tập vung kiếm ư? Đã rõ! Chúng con sẽ làm ngay ạ!」
Dù giọng điệu có chút bối rối, Fran vẫn có thể cho chúng có một khởi đầu khá tốt. Tôi thậm chí bắt đầu nghĩ rằng em ấy có năng khiếu trong việc dạy học.
Miguel và Liddick vâng lời của Fran và lập tức bắt đầu luyện tập. Miguel vung cây trường kiếm của mình lên lên xuống xuống, trong khi Liddick bắt đầu đâm tới lui cây thương của mình.
Naria, ngược lại, dường như không biết phải làm gì. Tuy Fran có hướng dẫn nhưng cô bé là cung thủ. Đối với Naria, việc sử dụng cây cung như vũ khí cận chiến là không cần thiết.
「Ờm… Học trò có phải tham gia với hai người họ không ạ? Học trò không có một cây kiếm hay gì cả?」
「Chỉ mang theo cung?」
「Vâng, đúng vậy ạ.」
「Chỉ sử dụng cung là không ổn. Sẽ chết khi bị tiếp cận.」
「Ờm, vậy có nghĩa là người muốn học trò học cách sử dụng một món vũ khí nào đó mà con có thể sử dụng ở cự ly gần đúng không ạ?」
「Nn. Khuyên dùng đoản kiếm. Không phải để tấn công. Mà chỉ để phòng thủ hoặc ném.」
Quan sát hành động của Fran cho phép tôi xác nhận được rằng cô bé thực sự có tài trong việc hướng dẫn người khác. Tôi rất ngạc nhiên với cách cô bé giải quyết mọi việc.
「Okay!」
「Sẽ cảm thấy không quen lúc đầu, nhưng bắt đầu từ hôm nay.」
「Con chắc chắn sẽ làm vậy ạ!」
Fran rút ra một cây đoản kiếm gỉ sét trong kho đa chiều của mình và đưa cho Naria. Tôi khá bối rối về việc cô bé kiếm đâu ra thanh đoản kiếm đó, nên tôi quyết định hỏi em ấy. Có vẻ nó là một thứ mà em ấy đã lấy được từ những con Goblin mà chúng tôi đã giết trước đây.
「Đây.」
「Có ổn không khi con dùng nó?」
「Nn. Gỉ sét rồi, không thể sử dụng trong chiến đấu. Nhưng đủ để luyện tập.」
「Cảm ơn người rất nhiều ạ.」
Fran lặng lẽ theo dõi Naria khi cô bé bắt đầu cảm nhận món vũ khí này. Gương mặt của cô bé rõ ràng đang thể hiện một sự mãn nguyện.
「Ờm… Con có làm đúng không ạ? Con cứ vung như vậy ạ?」
「Nn.」
Mặc dù Fran không thực sự cho Naria lời khuyên cụ thể nào về cách cô bé nên vung nó ra sao, nhưng tôi không phản đối cách dạy này. Luyện tập liên tục ít nhiều sẽ khiến người tập sử dụng vũ khí tốt hơn, và những kỹ năng hiện có sẽ khiến sẽ khiến cho việc luyện tập trở nên đáng giá hơn nhiều. Thực ra, Fran không cần thiết phải nói gì với người học trò mới nhận này. Tất cả những gì em ấy cần phải làm là quan sát để chắc chắn họ đi đúng hướng dẫn.
Và thành ra, Fran làm đúng như vậy. Em ấy tiếp tục theo dõi không ngừng nghỉ tất cả ba mạo hiểm gia học trò của mình mà không hề thấy chán hay phân tâm. Còn về phần tôi, tôi thực sự trông chờ xem liệu Fran có thể giúp cho chúng cải thiện được điều gì trong thời gian trên tàu hay không. Tôi khá hứng thú với việc xem ba đứa trẻ kia sẽ tiến bộ đến đâu.
__
Trans: Mắm
Edit: Candy